Đại Lục Liên Hoa

Chương 74: Xảo Tượng.





Một ngày nữa lại đến. Và cũng chỉ cần bốn ngày thời gian đếm ngược là đến đại lễ.

Hôm nay Trương Vệ dậy sớm hòa mình vào dòng người trong bình minh mà xuống phố. Trương Vệ quyết định dành nữa ngày đặng làm những gì mình thích. Nhưng nhờ sự kiện hôm qua chàng đã khiến không ai là không biết đến mình.

Nên khi xuống phố nhiều người đã nhận ra chàng. Bọn họ đứng từ xa mà thủ thỉ bàn luận.

“Trương thiếu chủ kìa.”

“Nhìn hắn cũng không đến nỗi nào.”

“Ôi. Đúng là một mỹ nam.”

Trương Vệ thì cũng không màn đến sự tình cho lắm. Chàng đi qua Thiên Sinh Môn ở cổng thành Tây đến với những sạp bán đồ trang sức bên vệ đường.

Theo trí nhớ của mình mà tìm một chiếc trâm cài giống với cái mà Thẩm Y Y đã mang theo. Nhưng chàng đã giành gần hai giờ đặng đi khắp các sạp lớn nhỏ nhưng không thể tìm ra thứ giống vậy.

Cái mà Trương Vệ tặng cho Trương Ngọc là cái mà chàng đã nhờ Kinh Như Tuyết tìm cho. Trâm cài đó giống y như đúc với thứ mà Thẩm Y Y đã từng cài lên mái tóc của nàng.

Thứ đó thuộc về ngoại vực cực kỳ quý giá. Cho nên ở Hoa Bắc này chắc khó để tìm ra cái thứ hai. Nhưng lúc này mà chàng trở về Vấn Lạc Nhai chỉ vì một chuyện cá nhân như thế thì thật là mất mặt.


Cho nên chàng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm mà thôi. Tuy nhiên chỉ diễn tả thì thật là tốn thời gian. Nên chàng quyết định ghé lại quầy của một họa sư bên phố nhờ hắn vẽ ra dùm mình.

Sau đó cầm lấy bản vẽ mà tiếp tục tìm kiếm.

Trời không phụ người có lòng. Nhờ những sạp bán nhỏ lẽ mà chàng biết đến Ninh Nghị Phường nơi buôn bán của một Xảo Tượng có tiếng. Nằm ở thành Đông.

Khi đến nơi chàng không chút chần chừ mà tiến thẳng vào trong.

Bên trong buôn bán tấp nập những món đồ liên quan đến nghề nghiệp này. Như giới chỉ, hộ chỉ, dây chuyền, và các loại trang sức đặc biệt khác.

Với số lượng nhiều như thế một nam nhân như chàng có một chút ngộp.

Người đứng ra buôn bán trong thị phường thấy chàng mặt một bộ trang phục toát ra một vẻ là người có tiền. Liền nhanh chóng đi lại, nhún người chào hỏi một tiếng:

“Cho hỏi vị công tử đây. Muốn kiếm loại trang sức như thế nào. Để tôi hướng dẫn cho người.”

Lần đầu bước vào một nơi chỉ dành cho phái đẹp khiến Trương Vệ có phần ngại, liền đưa tay lên gãy phần gáy sau đó, chầm chậm lấy ra từ sau lưng một cuộn giấy trắng.

“Phiền tiểu cô nương. Ta muốn kiếm loại trâm cài tóc tương tự như thứ này. Không biết phường thị này có bán không.”

Tiểu cô nương trong phường thị liền nhận lấy cuộn giấy bằng hai tay, thể hiện khách hàng là thượng đế. Sau đó chậm rãi mở cuộn giấy ra một cách cẩn thận.

Bên trong là chiếc trâm cày màu vàng, với hình thù là một bông hoa được nạm lên những viên ngọc. Và có những sợi dây được trang trí thêm ở phần đỉnh. Đường nét tỷ mỉ.

Nhìn qua một lượt tiểu cô nương liền nhận ra đây là một món hàng quý giá. Nhanh chóng cuộn tờ giấy lại trả về cho Trương Vệ. Sau đó cười nói:

“Công tử, thứ bên trong là một vật phẩm quý giá. Xảo tượng của chúng tôi đương nhiên là có bán thứ này. Nhưng giá cả lại khá cao, không biết người có muốn chi không.”

Không một giây suy nghĩ Trương Vệ liền gật đầu.

“Được. Chỉ cần ở đây có giá nào tại hạ cũng sẽ mua.”

“Vậy mời người lên trên lầu. Chờ đợi một chút, sẽ có người mang đến vật phẩm này ngay. Vì nó là món hàng quý, nên hiện tại thị phường phải về kho để lấy.”

“Hảo.”

Nói đoạn Trương Vệ theo chân cô nương phường thị. Lên trên lầu vào trong một căn phòng nhỏ.

Gian phòng này với kiểu cách bài trí, thì chắc chắn dành cho khách hàng loại sang. Mùi thảo mộc thoang thoảng với mùi trầm hương quả thật là mùi hương của người có tiền.

Đang trong lúc ngồi chờ đợi, Trương Vệ liền suy nghĩ đến Thẩm Y Y. Cũng đã mấy ngày trôi qua, chàng lo nhiều việc mà quên bẵng đi mất phải đến hỏi thăm nàng.

Suy ra thì cũng có lỗi thật đấy. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Y Y là người có danh phận chắc sẽ bận trăm công nghìn việc thời gian đâu mà trách cứ chàng được.

Vẫn đang còn chìm trong nhiều luồng suy nghĩ, thì bên ngoài hành lang. Hai tiếng bước chân người đang chậm chậm tiến vào.

Hai người ấy một người là tiểu cô nương kia, người còn lại ăn mặc sang trọng. Khoe ra vòng eo quyến rũ, như thủy xà. Vùng nhạy cảm nơi bàn tọa căng tròn cứ đưa qua đưa lại theo từng bước chân.

Người chưa tới nhưng mùi hương đã theo làn gió nhẹ mà đến trước. Khiến mũi Trương Vệ liền ngửi ra được mùi hương đặc biệt đó.

Ánh mắt chàng liền đưa về nơi cửa vào, xem người đến là ai.

Nữ nhân đó chầm chậm bước qua ngạch cửa, nhìn Trương Vệ mà gật đầu chào hỏi. Nữ nhân này phải nói là quyến rũ quá nổi, hàng mi dài như vẽ. Cùng đôi mắt màu nâu đầy ấn tượng. Kết hợp với dáng người phải nói là khiến nam nhân chỉ muốn abc với nàng ngay lập tức.

Nữ nhân ấy là Thư Nhiễm, chủ nhân của Ninh Nghị Phường này. Nàng nghe hạ nhân báo lại có người mua vật phẩm quý giá, liền biết là nhân vật tầm cỡ. Nên đã đích thân đến diện kiến.

Vừa nhìn thấy Trương Vệ nàng ngay lập tức nhận ra, chàng đã gây ra một sự chấn động không hề nhỏ ở Đế Đô này kia mà. Nàng mỉm cười môi hồng thuận. Khẽ nói:

“Thật vinh dự cho Ninh Nghị Phường, khi được tiếp đón Trương công tử.” Sau đó nàng phẫy ngón tay, tiểu cô nương kia liền bưng một cái khây màu đỏ được phũ lên một mảnh vải bằng vàng mỏng. Đặt lên chiếc bàn trong phòng.

Trương Vệ thấy nữ nhân quyến rũ xuất hiện thì bất ngờ đứng hình, nhưng rất nhanh đã thu lại tâm tư. Đứng lên mà nghiêng nhẹ người mà chào hỏi.


“Không biết cao danh quý tánh của nàng. Để tiện xưng hô.”

Nàng bậm môi lại nhẹ nhàng rồi nói:

“Ta là Thư Nhiễm, chủ nhân của nơi này. ”

“À thì ra là Thư chủ phường. Thật thất lễ.”

“Hì, Trương công tử người không cần phải khách sáo vậy. Người đến đây mua hàng thì người là thượng khách.” Sau đó nàng chậm rãi tiến lại khay trực tiếp mở chiêc khăn ra. Ánh sáng vàng kim từ bên trong chiếc khay được ánh sáng bên ngoài phản chiếu sáng rực cả gian phòng nhỏ. Thứ bên trong là thứ mà Trương Vệ đang tìm kiếm. Thư Nhiễm, dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào nó một cách đầy khêu gợi và nói:”Trương công tử đây là Thủy Liên Trâm đến từ ngoại vực, thuộc phẩm Ngọc. Giá thành của nó là ba trăm ngàn lượng bạc. Không biết người có hài lòng không.”

Thấy được thứ mình cần Trương Vệ mừng thầm trong lòng, nhưng khi vừa nghe về giá liền lập tức thất kinh, bụng nghĩ thầm:

“Quỷ thần ơi. 300 ngàn lượng, quả không hổ danh là Kim Châm Thẩm Gia thứ mang trên người quả thật giá trị không tồi.”

Lúc này lại có biến, Trương Vệ làm gì có số tiền lớn như thế. Toàn thân chàng chỉ có 500 lượng mà thôi. Chưa bằng một góc của cây trâm đó nữa. Mà giờ đã lỡ nói mua bằng mọi giá mà lúc này lại bảo không mua, phải chăng là chuốc hổ thẹn vào người.

Quả là không lường trước được giá thành của vật phẩm đó, khiến Trương Vệ có một chút bối rối. Những chàng vẫn trưng ra nét mặt tỉnh táo, không để cho đối phương nhìn ra được bản thân đang nghĩ gì.

Đầu thì liên tục nhảy số, nhằm tìm ra phương cách giải quyết. Nhưng trước tiên chàng làm bộ tiến đến gần đưa mắt quan sát Thủy Liên Trâm một lúc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.