Đại Lục Liên Hoa

Chương 69: Tin Tức Chấn Động.





Thời gian một ngày không dài cũng không ngắn. Rất nhanh đã trôi qua.

Hoàng hôn một lần nữa lại phũ một màu sắt vàng cam lên khắp chốn. Một đêm dài nữa lại đến.

Đế Đô Thành vẫn náo nhiệt như thường ngày. Chào đón màn đêm buông xuống một cách nồng nhiệt.

Dòng người vỗn dĩ đã đông đúc, nay lại nhận thêm một số lương lớn nữa. Đông đến nỗi không đủ không gian để thở. Nhưng như vậy lại vui.

Cũng trong thời gian này. Kiến Quốc đã mở cửa cho phép những Tiên Nhân tộc bên ngoài thành được phép tiến vào nội ô Đế Đô. Cho nên số lượng người lại càng trở nên đông đúc náo nhiệt.

Cùng với rất nhiều thanh niên thiếu nữ đến từ khắp nơi trên lục địa Hoa Bắc. Họ đổ dồn về nơi đây nhằm tham gia vào đại lễ trưởng thành. Và vui chơi mua sắm, tham gia các hoạt động bên lề.

Cho nên có thể nói Đế Đô lúc này là quần anh hội tụ.

Phóng tầm mắt bất kỳ trên từng cung đường Đế Đô có thể dễ dàng bắt gặp những yêu tiên cực kỳ ma mị, hay xa hơn tý là những cô nương Nhân tộc ăn diện phải nói là bỏng cả mắt.



Ở một góc Đế Đô thành. Một cậu thiếu niên nhỏ tuổi làm nhiệm vụ truyền tin. Tay cầm một xấp giấy to lớn. Vừa chạy vừa hô lớn cho tất cả những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

“Tin nóng, tin nóng đây. Trương Gia đã có tân thiếu bảo chủ.” Vừa chạy cậu vung giấy trong lòng bàn tay ra ngoài. Trãi khắp các ngã tư đường. Trên tờ giấy đó vẽ lại hình ảnh của Trương Vệ đang quỳ gối tiếp nhận ấn tín của Trương Gia Bảo. Đường đường chính chính ngồi vào vị trí cao nhất Trương tộc.

Hình ảnh đó đã kích thích sự tò mò của rất nhiều người. Không chần chờ họ liền cầm nó lên và đọc. Những dòng chữ trên đó khiến những ai đọc được đều không tin đây là thật. Ngày nào Trương Vệ còn bị bắt nạt, yếu đuối vô năng thoáng cái trở mình, ai mà không bất ngờ cho được.

Đây như một cơn sóng lớn khiến tất cả phải có cái nhìn khác về Trương Vệ. Trên đó còn ghi thêm những thông tin còn chấn động hơn rất nhiều.

Thông tin trên đó ghi là Trương Vệ đã chính thức được phong làm Trương thiếu bảo chủ trước sự công nhận của toàn bộ Trương Gia Bảo. Bằng khả năng khủng bố của mình Trương Vệ trong hai năm đã thăng lên bốn mươi tầng công pháp và trong người đang có hai loại công pháp hơn thế nữa chàng là đệ tử chân truyền của Thiên Hạ Đệ Nhất Dược sư “Đông Phương Nghi.”

Lúc này ai ai cũng đều chú ý đến thông tin đó. Chẳng mấy chốc Trương Vệ đã trở nên nổi tiếng khắp Đế Đô bởi sự kiện này.

Đương nhiên là các thế lực đối địch với Trương gia cũng không ngoại lệ. Lý Gia ở thành Đông và Từ Gia ở thành Bắc cũng đồng thời nhận được thông tin này.



Phía Bắc thành Đế Đô là nơi cư ngụ của Từ Gia Trang.

Tin tức ấy nhanh chóng truyền đến đây.

Buộc một số ít người trong Từ Gia phải có một cuộc trao đổi nhỏ.

Chính vì thế mặc dù trời đã tối mà bên trong đại sảnh Từ Gia lúc này có ba bóng người đang ngồi lại mà bàn bạc.

Gồm hai trung niên lão giả cùng một chàng thanh niên tuổi chưa quá hai lăm.

Chàng thanh niên ấy không ai khác là Từ Tử Sóc. Vẫn với phong thái coi trời bằng vung, không coi trưởng bối ra gì. Hắn ngồi bắt chéo chân, bàn chân không ngừng nhịp nhịp. Tay phải thì cầm quạt phẫy phẫy một cách thư thái. Cùng thái độ nhàm chán lắng nghe cuộc trò chuyện.

Phía trên ghế cao nhất thuộc về tộc Trưởng Từ gia. Có một lão giả trong trang phục màu đỏ nhạt, dáng người gầy ốm. Lão giả ấy đồng thời cũng là Trang chủ của Từ Gia Trang “Từ Trường Thanh.” Lão cũng ở độ tuổi ngũ tuần đổ lên chứ không thấp hơn. Lão đưa bàn tay ra cầm lấy ly trà nóng hổi, thổi nhẹ vài cái. Trước khi thưởng thức thì chậm rãi nói:

“Tin tức về Trương gia dạo gần đây toàn tin chấn động. Hôm nay bọn chúng đã có Tân thiếu chủ mới, ta cứ ngỡ Nhị phòng mới là người nắm quyền Trương gia chứ. Tên tiểu tử Trương Vệ khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.” Nói đoạn lão uống nhanh ly trà rồi đặt nó xuống bàn.

“Tin tức này liệu có đáng tin hay không, điều đó thật quá là phi lý.” Lão giả còn lại lên tiếng, lão là phụ thân của Từ Tử Sóc “Từ Tử Am” tuổi cũng xấp xỉ Trường Thanh. Vừa nói lão vừa vuốt râu ra bộ trầm tư.

Không để câu chuyện đi quá xa, Từ Tử Sóc nhanh chóng chen ngang.

“Dù cho có thật là vậy hay không thì có sao nào. Tên Trương Vệ đó mãi mãi vẫn không thể so bì với ta lúc này. Trong mắt của Tử Sóc ta hắn mãi chỉ là tên Trương Vệ hèn nhát.” Nói đoạn hắn trừng nhẹ mắt một cái, tấm màn che phía góc đại sảnh bị khí của hắn cắt ra thành những mảnh vụn. Sau đó hắn cười khoái chí lắm.

Hắn tự tin thế cũng là điều hiển nhiên vì hắn đang ở bậc Ngạo thị 60 tầng. So với Trương Vệ thì hắn vẫn còn hơn chàng rất xa.

“Tên tiểu tử nhà ngươi, vẫn chưa hiểu vấn đề sao. Hắn là đệ tử của Đông Phương Nghi thì không nói trước được điều gì đâu.” Từ Trường Thanh ngụ ý nhắc nhở.

“Vậy thì sao chứ, ta cũng là đệ tử chân truyền của Từ Dương Chân Nhân. Khả năng của ta tuyệt đối không thua kém hắn.” Từ Tử Sóc hất cằm tự cao. Sau đó không nhịn được mà đập bàn một cái thật mạnh. Tiếp đến thì đứng lên.”Đúng là mấy lão già phiến phức. Chống mắt lên mà xem ta phu phục hắn như thế nào trong đại lễ.”

Nói đoạn hắn kiêu ngạo phất mạnh vạt áo đứng lên. Rồi phẫy quạt bước ra ngoài đại sảnh mà về phòng.

Thấy vậy Từ Trường Thanh chặc lưỡi lắc đầu.

“Tên tiểu tử này đúng là không chịu nghe lời.” Sau đó xoay sang nhìn phụ thân của Tử Sóc. “Chúng ta tuyệt đối không để mất vị trí dẫn đầu vào tại Trương Gia được. Ngươi có kế sách gì không.”

Lão vuốt râu, rồi nhẹ giọng nói:

“Đúng thật là Trương Vệ đã khiến chúng ta có ấn tượng. Nhưng thực lực của nó không thể một ngày một bữa có thể bằng được Sóc nhi. Huống hồ nếu nó chỉ tập trung vào công pháp thì chân khí và võ kỹ chắc chắn sẽ không thể tinh thông được. Dù cho Đông Phương Nghi khiến chúng ta e ngại thật, nhưng ả dù cho có là ai cũng không thể cùng lúc làm nhiều chuyện trên cơ thể phàm nhân của Trương Vệ. Ta vẫn tin chúng ta vẫn sẽ chiến thắng.”


Thở dài một cái. Từ Trương Thanh tiếp lời:

“Hài. Nhưng ta vẫn cảm giác cái gì đó không ổn. Cẩn thận vẫn tốt hơn.”

“Ngươi nói cũng có lý. Dù gì lần này gia tộc nào thể hiện tốt sẽ có cơ hội tiếp cận gần với Tiên tộc. Danh phận tiền bạc phải nói là không kể hết. Được ta sẽ giải quyết vấn đề này.”



Từ Tử Sóc sau khi rời khỏi đại sảnh Từ gia thì đảo bước về phòng.

Bên ngoài tự tin là thế nhưng hắn cũng có vài phần kiêng kỵ đối với Trương Vệ. Dù gì mà nói trong khoảng thời gian ngắn mà đạt được mức độ thực lực đó thì trên thế giới nào có mấy người. Hắn lại là một trong những kẻ mà gây hấn với Trương Vệ có thể nói là hằng ngày.

Hắn lo rằng một ngày nào đó Trương Vệ thật sự đạt đến trình độ cao. Thì sẽ giết hắn đã rửa mối nhục. Cho nên Từ Tử Sóc đã tự nhủ với lòng ngày hôm đó bằng mọi giá một là giết Trương Vệ hai là biến chàng thành phế nhân. Tuyệt đối không để lại hậu quả.

So về thực lực lẫn độ tinh thông võ kỹ hắn có thể đã đạt đến Lô Hoả Thuần Thanh. Nên tràn đầy tự tin như thế cũng là có cơ sở.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.