Đại Lục Liên Hoa

Chương 45: Danh.





Ánh sáng từ bầu trời bên trên chiếu vào lớp sương mù để lộ ra hình bóng hiên ngang của Triết Hạn mỗi lúc một rõ nét. Hắn bước ra với dáng vẻ của kẻ chiến thắng. Cùng tiếng hô vang rúng động cả quảng trường thí luyện.


“Trương thiếu chủ.”


“Trương thiếu chủ.”


Âm thanh vang vọng phát ra từ bề, khiến một kẻ thích nổi tiếng như hắn không thể nào không thư sướng cho được. Chậm rãi đưa ánh mắt nhìn xung quanh, cái đầu khẽ gật gật một cánh kiêu ngạo. Bàn tay theo đó mà phẫy phẫy lên lên như thể ra dấu cho tộc nhân hãy hô tên hắn lớn thêm nữa.


Tên của hắn từ trong miệng những kẻ cuồng si phát ra mỗi lúc một lớn và liên tục không ngừng nghỉ. Như để khẳng định một điều vị thế lúc này của Triết Hạn không khác gì một Bảo Chủ trong tương lai. Để tăng thêm phần sôi động, Nhị Trưởng Lão cho người mở cổng để dòng người quá khích tràn xuống sân đặng ăn mừng.


Dòng người như kiến vỡ tổ, chỉ trong một cái chớp mắt đã phủ kín phạm vị khắp sân không còn một khe hỡ mà vây quanh lấy Trương Triết Hạn. Người người a dua nịnh hót không ngớt.


Trương Trung tự ý mở cổng, nhưng Trương Bảo lại không hề ngăn cản, khiến hắn bắt đầu tỏ ra vẻ coi khinh.



“Xem ra cái ghế thiếu chủ thuộc về Nhị phòng ta là cái chắc rồi.” Sau đó khẽ đưa mắt liếc nhìn phản ứng của Trương Bảo rồi cười thầm”


Trương Bảo ngươi thật là một kẻ thất bại đấy biết không.” Sau đó không nói không rằng, mà từ chiếc ghế mà bay thẳng vào sân đấu hòa mình vào đám hạ nhân đặng tán thưởng cho con trai lão.


Để lại phía đài quan sát sáu vị trưởng bối.


Trong số các Trưởng lão quan sát có một người cảm thấy việc Triết Hạn thành công vượt ải có gì đó bất ổn. Người ấy là Trương Thừa Hức”Tứ Trưởng Lão”. Ông không vội nêu lên quan điểm mà có ý hỏi dò những người khác.


“Triết Hạn quả thật là bản lĩnh, vừa nãy trong khi dùng Thanh Sơn Ẩn Ẩn. Đã có thể gia tăng tối đa công lực. Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”


Trương gia trung can nghĩa đảm, tuyệt đối không dung túng cho việc gian lận diễn ra dù cho bất kỳ hình thức nào. Trương Bảo biết điều đó, ông cũng đồng một suy nghĩ với Thừa Hức, nhưng ông suy xét thiệt hơn. Dù gì đây cũng là môt cuộc thí luyện vô thưởng vô phạt. Không cần phải làm đến mức quá nghiêm túc, nếu có gian lận diễn ra thì chỉ trách tuổi trẻ bồng bộc mà thôi. Ông liền mở lời nhằm ngắt đi dự định của Tứ Trưởng Lão:


“Ta nghĩ đó là khả năng từ phát do nội tại của võ kỹ. Dù gì đây chỉ là khảo thí, không có tác dụng gì khác.”



Ngồi bên phải Trương Bảo là Tam Trưởng Lão “Trương Trúc” với dáng người gầy và cao, ấn đường thụt sâu vào trong. Lão im lặng từ đầu đến giờ nhưng lúc này thấy Trương Bảo không đá động gì tới Trương Vệ, mà chỉ khen và bảo vệ Triết Hạn, thì ông buộc phải khơi ra:


“Còn tên tiểu tử Trương Vệ thì người định thế nào đây, giờ này vẫn chưa đến để khảo thí thực lực. Thiếu gia nhất phòng như vậy là không được.”Lời nói có ý nhắc nhở.


Nghe thế trên gương mặt già nua ấy, bỗng xuất hiện những tia u buồn. Trương Bảo cũng hiểu vấn đề của ông lúc này, làm cha không quản được con quả thật là mất mặt trước gia phả. Nhưng ông không muốn ngăn cản quyết định của cá nhân Trương Vệ. Nên khi tiếp nhận những câu hỏi thế này ông chỉ cười nhẹ mà đáp:


“Nó cũng đã lớn rồi, huống chi không theo trường phái võ đạo thì hướng theo văn đạo, kỹ nghệ cũng không tồi. Ta là thân phụ hắn còn không quản, các ngươi lo gì chứ.” Miệng nói thế những trong lòng ông vừa buồn vừa xót, không từ nào có thể diễn tả nổi.


Bên trong sàn đấu, Khả Nhi với niềm tự hào lớn lao đã chạy đến mà ôm chầm lấy huynh trưởng của nàng. Xiếc chặc vòng tay mềm mại qua cổ, mặt thì gì sát vào. Vừa ôm vừa nói:


“Ca ca đúng là thiên hạ đệ nhất mà.”



Triết Hạn ra dáng một vị anh cả, ôm chồm và vỗ về Khả Nhi một cách đầm ấm. Để thêm phần sôi động, các tộc nhân vây quanh người vào kẻ ra thêm vào những lời dễ nghe. Khiến anh em nhà họ Trương nhất thời cảm thấy bản thân thật có giá trị trong mắt gia tộc. Không đợi mọi người đợi chờ quá lâu, người với uy quyền đã đáp xuống phạm vi sân. Buộc tất cả đều phải cúi chào bằng một cách cung kính:


“Nhị Trưởng lão.”


Trước sự kính nể của hàng trăm tộc nhân, Trương Trung ưởn cái ngực lên một cách oai vệ. Sau đó lếch cái bụng phệ, chậm rãi đi đến vỗ vai Triết Hạn tấm tắt khen:


“Con quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ta. Giỏi lắm. Hãy cố gắng duy trì nó vào đại lễ sắp tới.”


“Vâng thưa cha.” Triết Hạn trả lời dõng dạc.


Đột nhiên tim của Triết Hạn đau nhói, vì tác dụng phụ của thuốc giờ mới bộc lộ ra. Nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén xuống, không dám để lộ một chút sơ hở nào. Nếu như bại lộ hắn sẽ đối diện với sự nhục nhã lớn đến nhường nào đây. Hắn cố gắng để tâm bình khí hòa, dìm nội hỏa từ Địa Hoàn Đan xuống. Cách này chỉ là nhất thời, sau khi hắn hết lượng chân khí dự phòng thì e rằng gân cốt hắn sẽ bị tổn hại không ít.


Theo lẽ thường những người dùng loại thuốc thuộc hàng Kim như Địa Hoàn Đan sẽ phải đem theo một viên Hồi Huyết Châu nhằm bổ trợ chân khí để giảm đi thiệt hại đến mức tối thiểu. Thì với lẽ đương nhiên Triết Hạn đều mang theo cả hai loại đan dược, nhưng nếu lúc này hắn mạo hiểm dùng đến Hồi Huyết Châu thì nhất định sẽ gây ra một sự chú ý không hề nhỏ.


Cho nên Triết Hạn chỉ còn cách cắn răng mà chịu đựng, cho đến khi hắn hồi phủ thì thôi. Nhưng điều hắn không giờ là phụ thân hắn lại nhiều lời đến như vậy. Ông cứ luyên thuyên những điều hay ý đẹp về hắn, khiến hắn không sao lấy cớ mà rời khỏi. Khiến cơ thể hắn kìm không đặng mà run lên vài trận. Lo lắng bị phát hiện khiến tâm trạng của hắn chuyển sang bất an.



Theo thời gian hắn lại càng trở nên lo âu, ánh mắt hắn liền không tự chủ mà liếc nhìn lên nơi cao kia, nhằm xem có vị trưởng bối nào đang quan sát mình không. May cho hắn là các Trưỡng lão đều chuẩn bị rời đi vì Triết Hạn là kẻ mà bọn họ muốn xem nhất, còn những tộc nhân còn lại cũng chỉ thuộc hàng lót đường trong đại lễ. Nên tuyệt nhiên bọn họ không muốn phí phạm thời gian quý báu của mình.


Trước khi cước bộ xoay người rời đi Trương Bảo nhìn ra phía cổng Thí Luyện Trường với ánh mắt đã tèm nhem vì tuổi già. Dường như ông muốn níu kéo chút hy vọng gì đó về Trương Vệ. Đột nhiên ông khựng lại ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng như một đứa trẻ.


Phía bên trong sân đấu các tộc nhân vẫn đang quay quanh gia đình Nhị Phòng thì họ nghe tiếng bước chân cùng tiếng cười của nhi nữ liền đồng loạt xoay đầu lại nhìn ra cửa. Thì đập vào mắt họ là một đôi nam nữ thanh tú xinh đẹp, vô cùng sứng đôi đang tay trong tay tiến vào Thí Luyện Trường.


Ánh mắt của thọ nhìn chàng thiếu niên trong trang phục đỏ với ánh mắt ghen tỵ và đố kỵ thậm chí nặng hơn là ghét cay ghét đắng. Đồng dạng với bọn người đó là Trương Khả Nhi vừa nhìn thấy hình bóng chàng thiếu niên là đã tức đến sôi máu, không giữ ý tứ mà quát:


“Tên phế nhân thiên cổ, cuối cùng cũng đã chịu chuôi ra khỏi hang rồi.”


Cả quảng trường vừa nãy thôi còn nhộn nhịp nay bỗng nhiên yên lặng đến lạ thường. Sự tập trung đều hướng về đôi nam nữ kia. Chàng thiếu niên trẻ tuổi vừa bước vào liền nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó tụ khí vào nơi lồng ngực rồi hét nhẹ ra.


“Hôm nay, bổn công tử đến để thâu lại cái danh hiệu chết tiệc kia. Các con giời hãy mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ.”


Âm thanh đó đã được tẩm vào công lực, nên đã đánh động đến các Trưởng bối. Trong đó có cả Trương Bảo, vừa rồi họ định sẽ rời đi nhưng nay nhân vật chính của ngày thí luyện đã đến. Họ đều muốn xem thực lực của chàng hiện đang ở đâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.