Đại Lục Liên Hoa

Chương 43: Nhị Phòng





Trương Vệ tay trong tay với Trương Ngọc, cùng đi trên đường đến Thí Luyện Trường. Mặc dù nói nàng và Trương Vệ từ nhỏ đã thân thiết. nhưng hoàn cảnh này có vẻ đi hơi xa.


Nếu mà đặt lên bàn cân so sánh thì nữ nhân đang cùng chàng sánh bước với những nữ nhân mà chàng đã từng gặp trong đời chắc chỉ thua mỗi Thẩm Y Y mà thôi. Còn nếu đem so về độ xứng đôi với nàng thì cũng không đến nổi nào, bất quá chàng chỉ thua kém một chút. Nhưng nói đi cũng phải nói lại chàng đang mang danh là kẻ phế nhân, ai mà sánh bước cùng chàng không ít thì nhiều cũng sẽ bị lời qua tiếng lại.


Chính vì lẽ đó hành động này của nàng gián tiếp làm khó Trương Vệ. Nếu như trước kia rất có thể chàng sẽ lo lắng bản thân sẽ bị lũ tộc nhân chê cười kiếm chuyện. Nhưng giờ chàng đã không còn là Trương Vệ yếu đuối của trước kia nữa, ai chạm đến chàng là chàng sẵn sàng đối đầu. Nên tâm trạng của Trương Vệ lúc này có phần hơi hưởng thụ một chút. Để mặt cho Trương Ngọc nắm tay thân mật kéo đi.


Khi hai người đi trên đường đã có không ít những ánh nhìn, và những lời bàn tán. Nhưng đáp lại chàng chỉ nở nụ cười khỉnh bỉ. Vì sắp tới đây bọn chúng sẽ đều phải quỳ rạp dưới chân chàng mà thôi.


Trương Ngọc cũng thế, đối với nàng lời nói của Trương Vệ mới quan trọng còn những kẻ khác nàng coi như chó sủa quanh tay vờ như không nghe thấy. Cho nên dù trong hoàn cảnh nào thì nàng luôn tươi cười. Nhưng hôm nay từ người nàng tỏa ra một cảm giác khiến Trương Vệ cảm thấy khác lạ vô cùng. Đột nhiên nàng hỏi nhỏ Trương Vệ một câu:


“Trong thời gian muội không ở đây. Mọi thứ diễn ra với huynh có suôn sẻ không.”


Trước câu hỏi bất ngờ, Trương Vệ giả bộ ra dáng khó xử.


“Hừm. Nếu như ta nói không là nói dối, Nhưng dù sao cũng nhờ có bọn họ mà ta mới có được ngày hôm nay. Há chẳng phải là nên cám ơn bọn họ một tiếng hay sao.”


Nghe vậy Trương Ngọc bỗng chốc dừng lại, xoay người về phía chàng. Dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn, khiến Trương Vệ bất giác không dám nhìn thẳng.


“Biểu ca, từ hôm nay muội sẽ không rời xa huynh nữa. Để xem có ai dám bắt nạt huynh không.”



“Ha. Biểu muội, đừng coi thường ta. Hôm nay ta sẽ cho muội thấy ta đã tiến bộ như thế nào.” Trương Vệ tự tin vỗ ngực vài cái làm minh chứng.


“Ưa” Với nụ cười đầy hạnh phúc.


Biết nói sao được, Trương Ngọc suy cho cùng cũng có thể xem là thanh mai trúc mã với Trương Vệ nên cái loại tình cảm này xem ra cũng không mấy khó hiểu. Đối với mối quan hệ này Trương Vệ cũng không mấy rõ ràng.


Cứ như thế hai người đến gần Thí Luyện Trường thì nghe những âm thanh sôi nổi truyền đến tai mình.


Thí Luyện Trường nơi sẽ có những cột mốc thí luyện thực lực khác nhau. Được xây dựng lên như một võ đài.


Khu này là khu phức hợp cấu trúc rộng lớn và trãi dài theo hình tròn truyền thống. Với tâm võ đài là sân đấu được xây bên trên hồ nước lớn, bao bọc xung quanh bên ngoài là những mái vòm chứa ghế khán giả và lối đi dành riêng cho từng khu vực.


Phía Nam của thí luyện trường được xây dựng với cấu trúc khác biệt đó là sự kết hợp của hai mái vòm được đâu lại vào nhau như đôi cánh của con công, bên dưới mái vòm là ba hàng ghế. Những chiếc ghế này được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo. Nơi đây được xem là hàng ghế cho khách mời.


Còn bên phía đối diện, mái vòm được thiết kế theo hình dạng của hai dòng lửa chảy như thác được điêu khắc lên từ gỗ. Bên dưới mái vòm là 7 chiếc ghế tương ứng với bảy chức vụ cao nhất trong gia tộc. Với chất liệu tương tự như bên kia, nhưng lại có những hoa văn biểu trưng cho gia tộc. Chức vụ càng cao thì ngọn lửa của Trương Gia càng cầu kỳ và đặc sắc hơn. Và chiếc ghế ở nơi cao nhất là dành cho Trương Bảo.


Với một ngày hệ trọng như hôm nay, lẽ đương nhiên là có sự hiện diện của hầu hết các trưởng bối trong Trương Gia. Hôm nay Trương Bảo cũng đến đây và ông đến chỉ với một mục đích duy nhất là muốn tận mắt chứng kiến sự tiến bộ của Trương Vệ sau hai năm.



Nhưng ông đã chờ mãi đến trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Trương Vệ đâu, khiến trong lòng ông cũng có vài phần bất an. Bàn tay của ông vô thức mà run lên vài nhịp vì lo lắng.


Ngồi bên phải Trương Bảo là Trương Trung ông là Nhị trưởng lão Trương gia và là cha của Khả Nhi. Ông luôn muốn con trai mình ngồi lên vị trí Trương gia thiếu chủ tương lai nên không ngừng giở trò. Thấy mãi Trương Vệ không đến lão liền trưng ra giọng điệu khiêu khích hướng về Trương Bảo:


“Xem ra Trương thiếu gia nhất phòng sợ mất mặt đây mà. Giờ này còn chưa thấy mặt, chắc đã chuồn mất rồi.”


Nghe thấy những điều phỉ nhổ đến con mình. Mặc dù khá tức giận nhưng Trương Bảo chầm chậm nuốt xuống âm khí. Mỉm cười lạnh nhạt nói:


“Cuộc thí luyện này chẳng qua chỉ là màn dạo chơi của lũ nhỏ. Ngươi hà tất phải so đo thiệt hơn, chẳng phải con trai ngươi đang thể hiện bên dưới kia hay sao.Thật là đáng ngưỡng mộ nhỉ.” Lời lẽ có ý châm biếm nhưng tên ngốc kia lại tưởng là thật, vuốt râu tấm tắc khen.


“Đương nhiên Triết Hạn thì làm sao có thể so sánh với Trương thiếu gia của ngươi được chớ.”


“Hừ.” Đáp lời Trương Bảo chỉ hừ lạnh một tiếng.


Tầm mắt của các vị trưởng bối đều đang hướng đến khoảng sân đấu bên dưới.


Nơi một chàng thiếu niên trẻ tuổi, tướng mạo khôi ngô. Với cước pháp nhanh nhẹn, chàng thiếu niên ấy đang đối đầu với một mộc nhân gỗ với chín cánh tay. Mối cánh tay đều cầm lên một vũ khí khác nhau những vũ khí đó đều làm bằng gỗ.



Xung quanh là tiếng reo hò không ngớt. Lẫn trong đám đông một bông hoa khoe sắc thắm, thu hút mọi ánh nhìn không ai khác là Trương Khả Nhi. Nàng thấy huynh trưởng của mình liên tục vượt qua các ải thí luyện thì vui như trẩy hội.


Một hạ nhân kế bên xen vào” Triết Hạn thiếu gia chắc chắn là người dẫn đầu của Trương gia bảo trong thời đại này chắc rồi. Mới đây đã vượt qua 68 ải thí luyện.”


“Phải, đúng là tuổi trẻ tài cao.”Kẻ khác tiếp lời.


Nghe những lời nịnh hót, Khả Nhi nở hết cả mũi. Khoanh tay lại hất cái cằm lên kiêu ngạo.


“Đương nhiên rồi, huynh trưởng của ta sẽ ngồi vào vị trí thiếu chủ. Chứ không yếu đuối như con rùa rút cổ Trương Vệ.”


Mọi người thuận thế mà đẩy thuyền tung hô huynh muội nhà Nhị phòng không ngớt.


Bên ngoài tiếng cổ vũ đang khuấy động không gian trở nên cực kỳ sôi động. Còn bên trong sân Triết Hạn dễ dàng vượt qua thí luyện mộc nhân tiếp theo và tiến đến tầng cao nhất mà trước giờ chưa thiếu niên nào đạt được tầng 70.


Từ khoảng trống trước sân, một cổng dịch chuyển được tạo ra.


Cổng dịch chuyển là một vòng tròn màu xanh in hằn lên gạch trên sân đấu.


Từ bên dưới cổng dần trồi lên một mộc thú hình dạng là một con bò tót làm bằng gỗ to lớn tựa lâu đài. Nó đặt tứ chi lên sàn đấu một cách nặng nề. Sau đó từ miệng thở ra những luồng khí nóng. Lặng nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt.



Chàng thiếu niên Triết Hạn đang đứng trước thử thách mà tuổi trẻ trong gia tộc chưa từng một ai có thể vượt qua “Mộc Ngưu”. Nếu thành công vượt qua thì hắn sẽ là kẻ đầu tiên làm được điều ấy. Danh vọng cùng danh tiếng cũng sẽ theo đó mà hưởng không hết.


Trong bộ y phục xanh nước biển, Triết Hạn phẩy vạch quần mạnh mẽ qua một bên. Gót bàn chân sau liền đạp lên đất làm điểm tựa mà tiến lên giao chiến.


Tay Triết Hạn đang cầm một thanh trường kiếm, được lấy từ bên ngoài sàn đấu rất thích hợp để tẩm vào chân khí cho kẻ sử dụng.


Với tốc độ của mình, Triết Hạn đã biến đường di chuyển ảo hóa thành một con rắn màu trắng uốn lượn nhanh quanh qua tứ chi của Mộc Ngưu. Nhằm tấn công phủ đầu mộc thú này trước.


Bên ngoài sàn đấu mọi người nhìn thấy tốc độ của Triết Hạn kinh dị như vậy thì ngưỡng mộ vô cùng. Không ngừng hò hét cổ vũ, um sùm như một cái chợ.


Triết Hạn thừa biết Mộc Ngưu tuy chỉ là linh thú được đưa linh hồn vào Huyền Mộc mà tạo nên. Nhưng lớp da của bằng gỗ của nó cứng chẳng thua gì đá tản. Hầu việc gì cũng có lời giải của riêng nó đối với Mộc Ngưu cũng vậy. Dù cho lớp da có cứng đến mấy nếu như chỉ đánh tập trung vào một điểm liên tục không ngừng nghỉ thì cũng sẽ có lúc phá được mà thôi. Cho nên mục tiêu của các đường kiếm của Triết Hạn là chân phải chi trước của Mộc Ngưu.


Trong khoảng thời gian đầu những nhát chém không đem lại hiểu quả như hắn mong đợi, nhưng càng về sau nơi đó bắt đầu xuất hiện những vết xước nhỏ và dần dần trở nên đậm và sâu hơn. Điều đấy đã khiến Mộc Ngưu rú lên đau đớn, buộc nó phải đưa mắt định vị mục tiêu nhằm công kích đáp trả.


Nhưng Triết Hạn nào dễ bị bắt bài dễ như vậy, tốc độ của hắn rất nhanh nên đã khiến Mộc Ngưu khó khăn trong việc quan sát. Vì hắn toàn đi chuyển dưới phần bụng của nó mà thôi. Kèm theo việc hắn không chỉ tấn công vào một chỗ mà hầu như đều trãi đều cho tứ chi.


Phần thắng đang dần trở nên rõ nét trên sân đấu.


Lục đại trưởng lão Trương Gia ngồi trên nơi cao thấy vậy thì khen:


“Tiểu tử này quả thật vừa có tài vừa có sức. Xem ra vị trí thiếu chủ sau năm ngày nữa e rằng khó thoát khỏi tay của nó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.