Đại Lục Liên Hoa

Chương 31: Chân Long Tái Khởi Tứ Linh Thánh Thú.





Khi thanh âm của nam nhân thần bí vang lên. Cũng là lúc giai điệu của bài ca chết chóc đang ở lúc cao trào nhất.Không khí của hậu viên hoàng cung Thanh Long Thành đã bị biến đổi thành một lớp sương mù màu đỏ tím kỳ dị, không khí bị dồn nén đến mức thở không ra hơi.


Nguồn chân khí này quả thật không phải kẻ nào cũng có thể sỡ hữu được. Nó có cả bá khí hòa quyện vào trong đó khiến cho những thứ nào có sự sống trong phạm vi ảnh hưởng đều bất tỉnh thậm chí là chết. Nhưng kẻ đến thì lại xem chuyện này như là bình thường. Hắn thản nhiên xé không gian mà bước vào nơi đây.


Ở khoảng sân trống cách hồ nước chừng vài tấc, khoảng không nơi đó đã được hắn mạnh mẽ xé nó ra. Dễ dàng như thể việc này đối với hắn dễ như ăn cháo. Kẻ bước từ trong đó ra, là một kẻ có vóc dáng vừa phải. Ngũ quan sắc bén, nhưng lại có một tý gì đó ma mảnh ẩn giấu đằng sau dáng vẻ bất cần đời của hắn. Người này nằm trong nhóm Tứ Linh Thánh Thú. Huyền Vũ ” Kinh Hồng “. Hắn đang khoác lên người Tử Sam Y. Trang phục này với chất liệu đặc biệt, nên tỏa ra một khí chất khác người.


Thân thể chầm rãi đáp xuống một cách tiêu sái. Ánh mắt Huyền Vũ vẫn chăm chú nhìn dáng vẻ đánh đàn của Thanh Long, trào phóng nói:


” Nhìn xem, nhìn xem. Ái chà! gương mặt của ngươi lúc này trông thật khó coi quá. Còn gì là mỹ nam lừng danh thiên hạ nữa.”


Giọng điệu chế giễu vang vọng trong không gian tiến đến màng nhĩ của Thanh Long. Nhưng khi hắn đang dùng bí thuật thì tất cả những tác động từ bên ngoài như âm thanh, hay những đòn công kích tầm thường thì không có hy vọng gì có thể ngăn việc hắn tiếp tục đánh đàn được. Bởi bao quanh Thanh Long là một tấm màn năng lượng vô hình đã được tạo ra bởi bí thuật này.


Cho nên việc xuất hiện bất ngờ của Huyền Vũ thì cũng không làm hắn phân tâm mà dừng cuộc thảm sát với quy mô lớn. Đương nhiên là Huyền Vũ cũng không hề muốn can dự vào chuyện của bọn dân đen. Nên hắn chỉ đứng ở ngoài mà chờ đợi cho nghi thức kết thúc.



Giai điệu của ca khúc này quả thật rất hay, ai mà có thể hình dung được nó lại là một vũ khí giết người lợi hại như thế. Tư thế đánh đàn tranh của Thanh Long quả rất thuần thục, khi vừa kết thúc một đoạn thì sẽ có những đạo quang từ chiếc đàn bằng ngọc kia phát ra. Tô điểm thêm vẻ huyền bí cho không gian nơi đây.


Khi đoạn cuối kết thúc, đôi tay của Thanh Long đặt luôn trên dây đàn. Đôi mắt thư thái chậm rãi nhắm lại, phần ngưc đươc hít vào một hơi thật sâu. Coi như là hắn đã trút giận thành công. Những nguồn năng lượng dị thường do bí thuật tạo ra đã dần dần tan biến theo thời gian. Trả lại chốn hậu hoa viên sinh đẹp ngút ngàn.


Được một lúc lâu Thanh Long mới mở đôi mắt đen tuyền của hắn ra. Vẻ mặt tức giận kèm sát ý đã tạm thời được hắn khéo léo che giấu vào bên trong, chỉ phơi bài ra bên ngoài cho người ta thấy một phong thái đạm nhã đúng chất thư sinh chính trực của hắn mà thôi.


Cho dù đã hoàn toàn khôi phục lại phong thái thường ngày, nhưng tuyệt nhiên hắn không thèm để tâm đến Huyền Vũ đang đứng ở một góc vườn nhìn vào bên trong mái hiên nhỏ. Không có việc Huyền Vũ đến mà kẻ được mệnh danh mạnh nhất Cửu Giới như là Thanh Long lại không thể cảm nhận ra được. Chỉ có thể là hắn chẳng buồn nhắc đến tên của người kia mà thôi. Đối với Thanh Long hắn là mạnh nhất là tuyệt đối, chỉ có người khác chú ý đến hắn còn hắn thì chả coi ai bỏ vào mắt.


Cho nên hắn thản nhiên thu lại đàn tranh vào trong ống tay áo, rồi đưa ánh mắt về khoảng không phía trước. Hắn thà nhìn cây nhìn lá chứ tuyệt đối không thèm đoái hoài đến Huyền Vũ mặc cho Huyền Vũ đứng một chỗ làm đủ động tác ra hiệu để gây sự chú ý. Nhưng đáp án thu lại thì ai cũng đã rõ.


Đối với loại đối xử này, Huyền Vũ chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện. Sau đó thần hành, biến qua bên mái hiên kia. Xuất hiện thình lình bên cạnh của Thanh Long, ánh mắt của Huyền Vũ nhìn chằm chằm theo hướng nhìn của Thanh Long vẫn không thấy có gì bất thường, liền đi quanh nơi Thanh Long ngồi một lượt. Sau đó đứng chắn trước ánh nhìn của Thanh Long, nhưng ánh mắt của Thanh Long vẫn không nhắm đến Huyền Vũ, xem hắn như một kẻ vô hình mà nhìn xuyên qua cơ thể.



Nhin không được, Huyền Vũ cười nhẹ một cái, định bụng dùng lời nói hoạt ngôn của mình buộc Thanh Long phải chú ý. Khoang miệng vừa mở ra định cất lời. Thì Thanh Long đã nhanh hơn một bước mà ngắt ngang hành động của Huyền Vũ:


” Nhiều năm không gặp, phép lịch sự tối thiểu mà ngươi cũng không có nữa hay sao?”


Lời nói bất ngờ của Thanh Long khiến Huyền Vũ bất giác giậc mình, nhưng rất nhanh đã có phản hồi lại ngay.” Phép tắc gì ở đây chứ?” Hành động đi liền với lời nói, ánh mắt Huyền Vũ quét qua xung quanh để nhận định vấn đề, dường như là ngay lập tức Huyền Vũ đã nhận ra ám thị của Thanh Long liền mỉm cười nói:”Ngươi đừng nói với ta, là phải đi bộ từ bên ngoài vào cho phải đạo nhé! Chúng ta là bằng hữu thân thiết có cần phải hẹp hòi nguyên tắc vậy không.”


Lời vừa ra khỏi môi, Huyền Vũ liền tự nhiên như ở nhà mặc cho gương mặt của Thanh Long đang hiện rõ sự không vui. Có vẻ hắn ta không muôn tiếp đón người bạn của mình cho lắm.


“Tách”


Âm thanh phát ra từ hai ngón tay của Huyền Vũ. Theo sau âm thanh đó liền xuất hiện một cái ghế nhỏ, đặt ngay bên cạnh bàn của Thanh Long, không một chút chân chừ Huyền Vũ đặt mông ngồi xuống. Vừa ngồi xuống ánh mắt kèm đôi môi không vơi đi nụ cười vẫn hướng về kẻ đang cực kỳ khó chịu kia. Người mù cũng nhận thấy sự không hoang nghênh của Thanh Long đối với Huyền Vũ, nhưng không hiểu Huyền Vũ muốn làm điều gì, nhưng cũng phải khâm phục cái sự mặt dày của hắn.



” Tách”


Thanh Âm một lần nữa vang lên. Liền ngay theo đó là một ấm trà nóng hổi bằng ngọc xuất hiện ngay trên bàn.


Vừa thấy trà là bàn tay hữu không nhịn được mà Huyền Vũ chầm rãi chạm đến ly trà. Giọng nói cợt nhã nói:


“Cổ nhân thường nói khách đến nhà không trà thì cũng bánh. Không ngờ sau ngần ấy thời gian Thanh Long thân thiện hiếu khách mà ta từng biết, giờ lại thay đổi thành một người khiếm nhã như vậy.” Đối diện với lời nói đó của Huyền Vũ, trong đôi mắt Thanh Long xẹt qua một tia tức giận. Nhận ra được điều đó, nhưng Huyền Vũ vẫn kiên định duy trì thái độ của mình, cười mỉm chỉ tay về phía bộ ấm trà.” Hãy thư thả đi, ta đến đây không phải ép ngươi phải nói ra những điều mà ngươi đang dự tính đâu. Nào thả lỏng uống trà đàm đạo với ta”. Nói đoạn Huyền Vũ nhanh tay rót đầy ly và nhâm nhi từng ngụm nhỏ.


Đứng trước sự vui không đúng lúc buồn không đúng chỗ của Huyền Vũ, Thanh Long chỉ cười nhẹ. Bàn tay cũng chầm chậm tiến đến ly trà nho nhỏ để trước mặt. Bình thản cầm nó lên tay, nhìn ngắm một lúc. Lạnh lùng nói:


“Thăng Long Thành là đất của ta, ngươi từ biển Tây đến đây. Thì phải đi từ ngoài thành vào, không được phép tùy tiện tiến thẳng vào nội uyển, nếu chưa được sự cho phép của ta. Lần này ta coi như chưa thấy gì, nhưng nếu có lần sau. Thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.”


“Hây! bằng hữu với nhau mà ngươi lại tính toàn chi li quá vậy. Được rồi coi như ta thua người đi, lần sau ta chú ý là được.”


Có thể do nhiều ngày ăn sung mặt sướng nên tướng ngồi của Huyền Vũ có phần lười biếng. Hắn lấy phần tay không thuận chống lên bàn làm điểm tựa, tiện thể đặt gương mặt cùng lực toàn thân lên cánh tay đó. Uể oải đung đưa cơ thể theo nhịp chuyển động của cánh tay. Còn bàn tay còn lại thì vẫn không hề rời khỏi ly trà. Khi cạn hết trà là hắn lại chăm đầy lại ngay, như thể là dân cuồng trà đạo thứ thiệt. Tiện mồm hắn liền hỏi một câu:



“Chân Long tái khởi, Liên Hoa tái hiện. Không sớm thì muộn, Chân Long cũng sẽ tìm đến ngươi để đòi lại Liên Hoa. Ngươi đinh sẽ giao ra hay sẽ giữ nó làm của riêng?”


Trước câu hỏi này Thanh Long không vội trả lời ngay, hắn từ tốn suy nghĩ sau đó chậm rãi rót một ly trà nóng. Đưa nó dần lên trước mặt, trọng tâm ánh nhìn vào ly trà với làn khói nóng đó. Thanh âm ẩn chứa nhiều điều đáng lo ngại, nó pha trộn giữa sự nham hiểm cùng tàn độc. Hắn mỉm cười nhưng hoàn toàn không hề mở hé đôi môi. Nói:


“Chân Long tái sinh, thì cũng chỉ là một hồn một phách. Với chừng đó khả năng thì hắn có thể làm được gì?. Vấn Thiên sao? Trang Minh Viễn hả? Lũ thủ hạ bại tướng. Chúng nghĩ bây giờ là thời đại nào?. Bây giờ ta là kẻ mạnh nhất không phải là chúng, mà là ta. Hà cớ gì ta phải giao ra Liên Hoa.”Giọng điệu lớn nhỏ tùy theo xúc cảm, khiến người nghe cũng cảm nhận được cảm xúc mà hắn đang thể hiện ra.


Huyền Vũ dùng ánh mắt chăm chú cùng đôi môi luôn mang theo nụ cười theo từng lời nói hành động Thanh Long. Sau khi Thanh Long nói xong thì Huyền Vũ mới đáp lại:


“Ngươi đã hoàn toàn thay đổi rồi đấy. Chẳng lẽ Chu Tước lại ảnh hưởng đến ngươi như vậy hay sao?”


“Phụ nữ yếu đuối cũng chỉ là phụ nữ yếu đuối. Chẳng qua ta chỉ muốn cùng ả một bước thành Thánh. Nếu ả đã nghĩ ta không có cách đột phá thì đã nhầm. Ta sẽ chứng minh cho thiên hạ này thấy. Thời đại này, ai mới là bá chủ.”


Lời nói vừa dứt Thanh Long trực tiếp uống một hơi hết ly trà nóng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.