Đại Lục Liên Hoa

Chương 27: Chân Long Tái Khởi.





Tâm trạng của Trương Vệ vẫn chưa thể nhanh chóng mà bình tĩnh lại được, nhưng sau khi nghe những lời nói của Lý Ân thì chàng chầm chậm thu lại cảm xúc bản thân. Chậm rãi khôi phục lại tinh thần, tiếp đến chàng đưa bàn tay lên cằm, tạo ra dáng vẻ suy tư.


Những hình ảnh trong ký ức, luân phiên nhau hiện về, buộc chàng phải tập trung hết sức có thể để sâu chuỗi lại tất cả những sự kiện bản thân đã từng trãi qua trong quá khứ để tự tìm cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng.


Gương mặt của chàng bắt đầu thay đổi, kèm theo tròng mắt cứ di động liên tục. Biểu cảm bắt đầu chuyển biến theo từng nếp nhăn trên gương mặt thanh tú ấy. Khuôn mặt từ nghiêm túc dần chuyển sang kinh ngạc rồi trở nên sợ hãi.


Trong vô thức của sự sợ hãi bàn tay chàng đã khẽ chạm vào ngọc bội được chàng đeo bên hông nó là chiếc ngọc bội mà lần gần nhất phụ thân trao cho chàng kèm lời hứa hoàn thành đại khảo thí trưởng thành. Tự bản thân chàng đã có câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của Lý Ân nhưng chàng vẫn không muốn tin vào điều đó, nên vẫn đang tìm nhưng lỗ hổng nhằm chối bỏ đi sự thật này. Không phải là Trương Vệ sợ khi trở thành kiếp sau của kẻ đó mà là sự xuất hiện của người này sẽ sinh ra một chuyện kinh thiên động địa từ trước đến nay chưa từng có.


Nên chàng đang chạy trốn cái định mệnh đó chứ không phải là không muốn trở thành anh hùng cái thế. Ánh mắt của chàng đăm chiêu nhìn về một hướng, cung bậc cảm xúc trong người chàng chẳng khác gì một mớ hỗn độn tạp nhau. Không có cái nào là thực tế cả, mỗi thứ đều hiện hữu một ít. Từ vui có, lo lắng có, phẫn nộ có. Nó hòa trộn lại khiến chàng không sau chịu nổi.


Tất cả cảm xúc trên gương mặt của chàng thiếu niên trẻ đều nằm trong sự quan sát của thất đại thần thú. Họ hoang mang mà nhìn nhau không biết chàng sẽ đưa ra loại cảm xúc hay quyết định như thế nào. Khiến tâm trạng chờ đợi của họ cũng gay cấn chẳng kém gì Trương Vệ.


Lý Ân quan sát thì cũng không nhịn được, liền tiến đến đối diện với gương mặt dở khóc dở cười của Trương Vệ mà nói:


“Đừng có mãi trốn tránh sự thật nữa Trương huynh đệ. Nếu đệ vẫn chưa tìm ra được điều mình cần phải biết từ đâu. Vậy thì để ta giúp đệ biết được sự thật.”Vừa nói ánh mắt vừa nhìn xem biểu hiện của Trương Vệ, nhưng tuyêt nhiên lúc này chàng tuyệt đối giữ im lặng. Hết cách Lý Ân đành phải nói hết những gì bản thân đã biết ra”Cách đây gần 18 năm, có một đứa bé đã được sinh ra, trong một ngày kỳ lạ. Ngày hôm ấy không hề có sự xuất hiện của màn đêm, toàn bộ đại lúc rộng lớn này đều đã mắt kẹt trong một ngày dài đằng đẵng. Mặt trời không hề xuất hiện mà chỉ có những tia sáng gay gắt của nó mà thôi. Chỉ cho đến khi tiếng khóc chào đời của đứa bé ấy được cất lên. Thì màn đêm dịu nhẹ mới sập xuống trả lại khoảng thời gian yên bình cho nhân loại. Và điều đặt biệt hơn cả là đứa bé ấy là đứa bé duy nhất được sinh ra vào ngày hôm đó mà lại còn vào giờ Thìn, không sai một ly.”


Nói đoạn Lý Ân ngừng lại một chút. Trương Vệ cũng có những suy nghĩ tương tự nên đã tranh thủ lúc Lý Ân dừng lại mà khẽ đưa mắt nhìn xuống ngọc bội. Nơi đang khắc nên bát tự của chàng. Quả thật điều khiến chàng đắn đo chính là bát tự thật sự của mình. Từ nhỏ cho đến khi lên chín, chàng đã luôn hỏi phụ mẫu mình, là chàng đã sinh vào ngày nào. Nhưng mẫu thân của chàng không đáp, cho nên mỗi năm đều chỉ tổ chức cho chàng một cái tiệc sinh thần trùng với ngày trăng tròn nhất trong năm. Mà đã là ngày đó thì không khi nào cố định được thời gian chính xác.



Đến ngay cả ngọc bội khắc lên bát tự của chàng cũng không hề ghi rõ ngày tháng. Và cứ mỗi năm sẽ được thay ngọc bội một lần cho trùng khắp với ngày trăng tròn nhất. Dù cho chàng có làm bất kỳ điều gì, thì song thân đều không hề tiết lộ nữa lời. Dần theo thời gian chàng cũng không muốn biết đến nó nữa. Và quả thật nơi ngọc bội chàng đang mang trên người lại chính là bát tự không trùng với ngày trăng rằm của năm nay. Nó là một ngày hoàn toàn khác biệt, nên khi Trương Vệ dùng hết can đảm để cầm lên. Chàng cũng đã không tin vào mắt mình.


Ánh mắt của Trương Vệ nhìn chằm chằm vào ngọc bội mà mình vừa đưa lên. Trong lòng cấp cập hiện ra muôn vàng suy nghĩ. Lý Ân hiểu điều đó nên hắn đã nhanh chóng mà nói tiếp:


“Trương huynh đệ nếu như huynh đệ vẫn không tin vậy thì có thể nhìn ở đây.”


Nói đoạn Lý Ân lấy tay ra dấu. Ngay lập tức sáu thần thú còn lại dùng chưởng lực lên không trung. Tạo nên một tấm màn chiếu trên không đối diện với chỗ của hai người họ, hình ảnh bên trong đều là quá khứ của Trương Vệ. Những hình ảnh vô cùng chân thực, khiến những ký ức tưởng chừng đã ngủ say, nay lại được đánh thức. Khiến chàng không thể nào kìm được nước mắt.


Khóe mắt của chàng bắt đầu ửng đỏ lên, nhưng đã là trang nam tử thì không thể dễ dàng rơi lệ. Nên chàng chậm rãi thu lại cảm xúc yếu đuối. Không dám nhìn lên những hình ảnh đang chiếu ở đó nữa.


Sau khi những đoạn hồi tưởng đã qua đi, thì màn chiếu cũng dần biến mất. Nhưng như thế cũng là đủ để giúp Trương Vệ có cái nhìn khác, cũng như sẽ có sự lựa chọn cho riêng mình. Bàn tay chàng khi nãy đang nắm chặt lấy ngọc bội, thì lúc nãy chàng đã nhẹ nhàng buông thả nó ra, như thế buông trôi đi mọi áp lực, mọi phiền muộn. Lời giải cho tất cả những chuyện mà chàng đã trãi qua nay đã được giải đáp thỏa đáng.


Khi Trương Vệ còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì tất cả thần thú đều đồng loạt làm theo hành động của Lý Ân mà quỳ xuống trước mặt Trương Vệ. Hành động bất ngờ này khiến Trương Vệ kinh ngạc liền chạy đến nhằm đỡ Lý Ân lên:


“Lý huynh, sao huynh lại quỳ gối trước ta.”



“Trương huynh đệ. Bọn ta biết, quyết định là nằm ở phía đệ. Nên bọn ta chỉ còn cách cầu xin đệ mà thôi.” Lời chưa dứt thì Trương Vệ đã dùng sức nhằm kéo Lý Ân đứng lên, nhưng Lý Ân tuyệt đối duy trì tư thế này, dùng lực mà chống lại. Ánh mắt nghiêm trọng nhìn Trương Vệ, khẩn thiết nói:”Trương huynh đệ, nếu đệ thoái thác chuyện này. Thì tương lai sẽ rất tồi tệ, tên Vấn Thiên đó không phải là kẻ tầm thường. Khả năng của hắn ngay cả Thích Ca cùng Thiên Âm hợp sức cũng không cân nổi…” Lời nói của Lý Ân đột nhiên nghẹn lại ở họng, nhưng rất nhanh lại thốt ra ngay:”Thật ra bọn ta chỉ còn là linh hồn, bọn ta đã cố gắng trãi qua ba triệu năm để chờ đợi ngày Trương huynh đệ đến đây. Để cho bọn ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Mong Trương huynh đệ thành toàn, không phải vì chúng ta mà vì bá tánh vì thiên hạ và vì gia quyến của người.” Lời nói lúc cao lúc thấp thể hiện rất rõ cảm xúc của Lý Ân.


Lời nói vừa dứt Lý Ân dùng sức đẩy tay Trương Vê ra, rồi dập đầu xuống đất. Tất cả đồng loạt làm theo và cùng nhau hô to:


“Mong Trương huynh đệ thành toàn.”


Lời nói của bọn họ cộng hưởng với tiếng vang trong hang động, khiến Trương Vệ như đứng hình. Chàng đang đối diện với giây phút lịch sử. Nếu chàng từ chối, chàng có thể trở về với cuộc sống hằng ngày vô lo vô nghĩ. Còn nếu chàng chấp nhận thì rất có thể đây là một ngã rẽ của cuộc đời và những chuyển biến của nó khiến chàng không thể nào đoán được.


“Sức mạnh càng lớn, thì trách nhiệm càng lớn. Con trai của ta, con là người không bao giờ sợ hãi trước khó khăn mà đúng không.”


“Không. Đừng mà”


“Dừng lại cho ta!”


Đột nhiên hàng loạt những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện trong ký ức của Trương Vệ. Những hình ảnh này không phải là trãi nghiệm của chàng, mà có thể là trãi nghiệm của tiền kiếp. Thậm chí những hình ảnh có vui có buồn. Và thê lương nhất mà chàng nhìn thấy là một quang cảnh đổ vỡ, máu chảy thành sông xác chất thành núi. Hành tinh bị phá hủy, người thân đã biến mất theo năm tháng. Khiến chàng vô thức



“Hà”


Cơ thể bất chợt thở dốc, bàn tay vô tình rờ lên trán. Lộ ra vẻ mặt đầy đau đớn.


Mọi người chứng kiến cảnh tương này thì hoang mang mà nhìn nhau. Được một lác Trương Vệ mới hoàn toàn bình tĩnh lại được, chàng hít một hơi thật sâu. Những ký ức này đã góp phần thúc đẩy quyết định của chàng. Nên chàng đã cố nặn ra một nụ cười, nói:


“Các vị hãy đứng dậy đi. Ta sẽ chấp nhận số phận này.”


Nhận được câu trả lời mà họ hằng mong muốn, trên gương mặt ai nấy đều rất là vui mừng. Hồ hởi mà đứng lên.


Sau đó Trương Vệ cùng Thất Đại Thần Thú tiến đến trước cảnh cổng lớn. Đứng nhìn một lúc lâu mà không làm gì khiến Trương Vệ không nhịn được mà hỏi:


“Cánh cửa này làm sau để mở?”


“Theo những gì được truyền lại thì dùng máu của Trương huynh đệ mới có thể mở ra được.” Thù Di đứng bên cạnh đáp.


“Ra là vậy. Được rồi..”



Lời vừa dứt Trương Vệ liền đưa lòng bàn tay ra trước mặt. Trực tiếp dùng lực bằng bàn tay kia cắt một đường ngay giữa lòng bàn tay, khiến máu tươi búng ra. Không một chút do dự chàng liền đẩy bàn tay dính máu đó đến dán lên cánh cổng.


Cánh cổng ngay lập tức phát ra sáng vàng kim, tiếp đến là nguồn sáng chạy từ phía dưới lên đến bên trên. Theo những ký tự đã được khắc ẩn vào bên trong lộ ra những chữ cổ. Những chữ đó là:


“Chân Long tái khởi, Cửu giới chí tôn.”


Khi những chữ này đều được hiện rõ lên hai bên cánh cổng, thì thanh âm năng nề vang lên.


Ầm.. Ầm.


Cánh cổng ì ạch mở ra, ánh sáng từ bên trong nơi ấy. Sáng tựa ánh nắng mặt trời, khiến ai nấy đều phải nhắm mắt lại nhằm bảo vệ cánh cổng tâm hồn của mình. Qua một thời gian khi ánh sáng ấy đã trung hòa với không gian xung quanh cũng đã trở nên dịu dàng đi. Thì tất cả mới chậm rãi mở mắt ra mà nhìn.


Bên trong là một màn năng lượng màu xanh với hình chữ nhật dựng đứng. Ở chính giữa tấm màn đó là một lốc xoáy màu trắng chuyển động không ngừng nghỉ, giống như một thiên hà được thu nhỏ lại. Khi nhìn thấy nó Trương Vệ cũng đã hiểu ra là bản thân chàng phải bước vào rồi.


Chàng xoay người lại nhìn Thất Đại Thần Thú thêm lần nữa. Bọn họ mỉm cười và khẽ gật đầu với chàng.


Trương Vệ cũng cười đáp lại, sau đó xoay người tiến lên và không ngoảnh mặt lại nữa.


Ngay giây phút Trương Vệ tiến vào, thì trên mặt đất nơi Thăng Long Thánh Địa. Một cột sáng vàng kim chiếu thẳng lên bầu trời cao, xuyên qua từng đám mây mù. Rực sáng trong màn đem tăm tối. Từ bên trong cột sáng đó một con Kim Long đang uốn lượn thăng thiên. Con Kim Long ấy có sáu cái chân và mỗi chân đều có năm ngón, biểu hiện cho chân mệnh thiên tử.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.