Đại Lục Liên Hoa

Chương 17: Giám Sát Quan





Quay về hiện tại .

Sau khi dân làng Vô Ưu quay trở lại cuộc sống thường nhật, và dòng sông Hồng cũng đã trở về nguyên trạng của nó , Thì nhóm người Trương Gia đã tạm biệt họ và hướng đến Phong Đô như kế hoạch đã định từ trước. Đó là đầu giờ Thìn của ngày hôm ấy.

Đến giờ Mùi trong một cánh rừng cách làng mười lăm dặm về phía Tây Nam ,một đạo quân với hơn 1 ngàn người ngựa, gươm đao sáng chói đang tiến thẳng đến làng Vô Ưu .

Dẫn đầu đoàn quân là một thiếu niên gương mặt gian xảo, làn da trắng như sữa. Chàng thiếu niên ấy khoác lên người trang phục gấm hoa và cưỡi trên con Ngọc Tiêu Dao tướng mạo thì đường đường , thanh cao .

Phía sau lưng thiếu niên ấy là hai Long Nhân cao khoảng 5 trượng, tướng mạo to lớn vạm vỡ, khoác một mảnh vải chéo ngang người từ bên phải xuống đến hông. Để lộ từng thớ cơ bắp săn chắc. Vũ khí mà chúng cầm là Chùy sắt, nặng ngàn cân.Đoàn người hành quận chậm rãi không có vẻ gì là vội vàng cả.

Ngọc Tiêu Dao thần thú của Thượng giới nên khí tức toát ra không hề bình thường. Nó vừa đi vừa phát ra hào quang trắng bạch. Dù cho đang là giữa trưa thì ánh sáng ấy vẫn rất rõ ràng,Nó xuyên qua cả nhưng nhánh cây um tùm nhất.

Ánh sáng bất thường ấy đã thu hút sự chú ý của những người làm nhiệm vụ canh gác làng Vô Ưu. Khi nhìn thấy ánh sáng đó đang dần dần đi đến trên gương mặt những người ấy lộ rõ sự hoảng loạn.

Một lính gác tên là Hứa Nguyên đã nhanh chân hơn cậu chạy vội vào trong làng báo tin. Vừa đi vừa hô to báo cho mọi người biết:

” Nguy rồiiiiii Tứ Hoàng Tử Phàn Thành đến thu thuế mọi người ơi ”

Đầu tiên là họ bất ngờ, sau đó là sợ hãi bởi vì Tứ hoàng tử đến đây nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người. Theo như thông lệ người đến sẽ chỉ là Giám Sát Quan bình thường. Bởi vì có một chút giao tình với Giám Sát Quan trước đây cho nên họ có thể xin chậm trễ việc đóng thuế chờ đến trời tối để Tần Kha kịp trở về. Tuy nhiên người ấy lại không đến mà thay bằng Tứ Hoàng Tử.

Tứ Hoàng Tử này nổi danh tàn ác, không chuyện xấu nào không làm. Tiếng xấu của hắn vang xa đến nổi, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng của Ngọc Tiêu Dao mà hắn cưỡi thì mọi người đã thất hồn bạc vía. Lần này đại họa giáng xuống đầu người dân làng Vô Ưu thật rồi, đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.

Kèm theo việc , Thư Di đã dặn kỹ rằng tuyệt đối không được truyền tin này ra ngoài. Cho nên việc họ dọn dẹp không còn một vết tích gì của lũ Hải Vương kia là điều tất yếu. Nếu việc không đóng thuế hình phạt chỉ là ra chiến trường, thì việc giết và bán xác bọn chúng một cách phi pháp thì chắc sinh mạng của họ không thể tránh khỏi cái chết.

Thạch Nghị hiểu điều đó nên ông hoang mang bội phần , ông thầm nghĩ không biết việc bán Hải Vương đã bị phát hiện hay chưa mà Tứ Hoàng Tử lại đích thân ngự giá. Hay là hắn đến đây có mục đích gì khác.

Phàn Thành mặc dù không phải dựa vào thế lực Huyền Vũ ,Mà họ đứng vững ở Hoa Bắc này là nhờ việc ngoại giao khôn khéo của nhà vua trị vì. Ông luôn đóng thuế cho liên minh Tứ Linh cao hơn hết thải các nơi khác , còn cung cấp một số lượng thuốc được gọi là nha phiến ( cần xa) cho Thăng Long Thành .

Cho nên việc họ gây chuyện với Huyền Vũ là điều hầu như không .Đó cũng là lý do chính quân Phàn Thành không can thiệp vào việc đánh đuổi lũ Hải Vương.

Thạch Nghị nghe tin thì lo lắng ông chống gậy đi qua đi lại , lòng bồn chồn không yên.
Bỗng một người lính gác khác chạy vào
” Trưởng làng . Họ đã đến rất gần rồi, chúng ta phải mau ra nghênh đón thôi, không sẽ to chuyện mất ”

Tình thế lúc này dù cho họ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa. Đa số trai tráng trong làng đều đã theo Tần Kha đi đến thành thị lân cận mà bán cho chợ đen rồi. Trong làng giờ đây chỉ còn lại đa số là người già , phụ nữ và trẻ nhỏ. Nếu thật sự hắn gây chuyện , e rằng nơi này sẽ thành biển máu.

Thạch Nghị đắn đo suy nghĩ , mà vẫn không thể nghĩ ra được kế sách vẹn toàn

Thì bên ngoài nhà của ông tất cả dân làng hiện diện ở đây đều cầm lên người những vũ khí của riêng mình, người thì cầm dao thái thịt, người thì cầm cuốc, người cầm gây , ai có gì có thể làm vũ khí đều cầm lên hết,tất cả đều đang đợi ông .Bọn họ đều hiểu rằng thời gian đang là kẻ thù của chính mình, có lẽ Tần Kha lại không thể giúp gì được cho bọn họ lúc này. Chỉ còn cách câu giờ hoặc là quyết đấu.

Thạch Nghị ủ rũ bước ra ngoài, thì cảnh tượng trước mắt khiến ông bất ngờ.

Trước sự dũng cảm của mọi người,ông không biết nên nói lời gì cho đúng ở tình cảnh lúc này. Nên nói với họ là chiến đấu đến cùng hay là bỏ chạy, một quyết định thật khó khăn khi trong tay ông giờ đây hơn 400 nhân mạng.


Dân làng dẫn dầu là Lý Thu Hà , bà bước lên phía trước, trong tay bà chỉ có một con dao thái thịt nhỏ. Nhưng lòng gan dạ của người đàn bà này thật phi thường.

Với ánh mắt quyết tâm liều chết để bảo vệ người thân, bà tiến lên chắn trước mặt Thạch Nghị , tay phải giơ cao con dao đang nắm chặc trong lòng bàn tay.

” Ai còn sức chiến đấu thì theo tôi, còn ai không còn sức thì hãy trốn đi , vì giờ chúng ta không dũng cảm đối đầu thì không còn lựa chọn nào nữa ”

Với lời nói động viên của bà , mọi người giơ tay cầm vũ khí lên tuyên bố quyết tử, không sợ quân Phàn Thành. Có lẽ đây đúng với câu ” Giặt đến nhà, đàn bà cũng đánh chăng ” ( hơi liệu tý thông cảm )

Tuy mọi người đều hừng hực khí thế như vậy nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Thạch Nghị, bởi vì ông trước giờ luôn là người sáng suốt, và thật vậy ông cũng đã có quyết định của riêng mình trong giây khắc quyết định này.

………..

Quân Phàn Thành đến cách làng Vô Ưu một dặm thì dừng lại, đích thân Chu Thiện cỡi Ngọc Tiêu Dao, nhẹ nhàng tiến đến. Ngọc Tiêu Dao quả nhiên là Linh Thú của trời đất những bước chân của nó đều để lại mặt đất những ấn ký kỳ ảo. Toàn thân sắc bạch như ngọc phát sáng rực rỡ.
Quét ánh mắt một lượt hắn nhận ra trong làng chỉ toàn là phụ nữ và những lão bà trung niên thì cũng có một chút hoài nghi, tuy nhiên hắn không sợ trời không sợ đất thì sợ âm mưu đánh úp hay thứ gì khác của dân làng Vô Ưu hay sao. Nhìn sơ là biết Thạch Nghị đang đứng trước mặt nghênh đón mình, nhưng vẫn nghênh ngáo giương mặt lên mà hỏi.

“ Kẻ phàm phu đó là Thạch Nghị“
Thạch Nghị liền chắp tay tiến nhanh lại phía trước ngựa hắn.
Thạch Nghị biết bản thân mình không nên cương với hắn nếu không sẽ nhận những kết quả không hay , nên ông dùng giọng điều mềm mỏng vâng dạ mà đến sát bên ngựa của hắn. Ông không dám ngẩn đầu lên nhìn chỉ chăm chăm cuối mặt xuống đất chứng tỏ bản thân thấp hèn, không đáng diện kiến dung nhan quyền quý của hắn.

Được đà lấn tới hắn dùng quyền uy của bề trên mà hỏi:

“ Tiền đâu “
Thạch Nghị bắt đầu bấn loạn. Nếu ông trả lời là không có thì chắc cơn thịnh nộ của hắn sẽ trúc xuống, còn trả lời là có thì lấy tiền đâu ra ngay mà đưa cho hắn bây giờ. Trước áp lực vô hình mà Chu Thiện tạo ra những suy nghĩ khôn ngoan của ông bỗng chốc trôi mất hết.
Ông ấp úng nói từng chữ

“ Dạ thưa…. Chúng tôi chưa có … “

Chu Thiên đích thị là đã nghe thấy nhưng hắn vẫn muốn gây chuyện, tỏ vẻ cao thượng giả vờ lãng tai, hỏi vặn mấy lần.
Khiến Thạch Nghị trả lời mà lòng nơm nớp lo sợ. khi hắn hỏi đến lần thứ ba thì ông đã cứng họng rồi, miệng ông không dám mở ra nữa, hai chân bất chợt run rẩy. Tay cầm gậy của ông cũng không còn vững vàng nữa, lúc này ông có thể nghe được âm thanh của lồng ngực của mình , nó đang hoảng sợ như thế nào.

Hắn thu liễm sự ta ác vào trong ánh nhìn. Nhìn kẻ phàm phu trước mặt một cách bình tĩnh, hình như hắn đã tiên liệu trước chuyện này sẽ xảy đến , nên không có chút gì là ngạc nhiên cả.

” Vậy ngươi dự định như thế nào với thuế đó. Nói ta nghe ”

Có vẻ như hắn cũng là một người dễ dãi không có vẻ sẽ nổi nóng ngay, Thạch Nghị mừng thầm, liền lấy lại sự bình tĩnh, ông nuốt một ngụm nước bọt rồi mạnh dạn trả lời.
” Dạ cho chúng tôi đến tối, Chắc chắn sẽ có đủ cho người ”
Lời vừa ra khỏi miệng, tâm hồn của ông cũng đi theo luôn, chỉ sợ hắn không vừa lòng chỗ nào mà ra tay với mình.

Chu Thiên thấy kẻ trước mắt cũng có sự rung sợ trước bản thân , thì trong lòng cũng có chút gì đó thấy thích thú. Hắn đáp lại ngay
” Được thôi ”

Chu Thiện liền đưa một ngón tay ra dấu cho thuộc hạ. Một tên lính với tốc độ của mình bay đến phục lệnh, trên tay hắn là một cái thùngđựng phân ngựa.Tên lính để thùng phân xuống đất rồi lùi lại vào hàng ngũ.

Thạch Nghị dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào thùng phân mà không biết kẻ đáng sợ này muốn làm gì tiếp theo. Trong tâm trí ông thoáng một chút bất an.

” Nếu ngươi dám ăn hết nó thì ta sẽ cho ngươi đến hết ngày hôm nay. Thế nào..?”

Thạch Nghị lắng nghe lời yêu cầu thì mặt ông biến sắc. Nếu ông ăn thì chẳng khác gì ông là một con chó, làm mất đi danh dự uy nghiêm của một người Trưởng làng. Ông cố kiềm nén cảm xúc của mình, không dám thể hiện ra cho Chu Thiện thấy mặc dù ông đang rất tức giận. Ông cũng là một con người lý trí.

Nhưng dân làng thì không, họ đâu thể để vị trưởng làng đáng kính của mình chịu nhục, Họ đồng thanh hô vang cầm vũ khí lên sẵn sàng tấn công Chu Thiện bởi sự sỉ nhục này quá là lớn với họ rồi.

Chu Thiện thấy dân làng định làm liều thì mỉm cười khinh khỉnh. Hắn giơ một ngón tay bên tay trái lên phẫy một cái về hướng dân làng
” Thì ra các ngươi chọn cái chết … Được thôi, để ta giúp các ngươi toại nguyện ”
Tên Long Nhân bên tay trái nhận lệnh , chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã xuất hiện chắn trước mắt dân làng Vô Ưu
Thạch Nghị nhân ra sự chậm trễ của ông lúc này sẽ mang lại thảm kịch cho nơi đây, ông vứt gậy đi, rồi bò đến chỗ thao phân ấy vừa di chuyển vừa nói với giọng run run , như sắp khóc

” Tôi ăn… tôi ăn … xin đừng làm hại đến bọn họ ..”

Chu Thiện nghe thế thì đắc chí , hắn ngước mặt lên trời mà cười lớn. Ánh mắt mọi người nhìn ông mà chua xót, nhưng đối diện với một tên khổng lồ trước mặt thì sự can đảm của họ đã chạy đi đâu mất rồi, họ không dám tiến lên dù chỉ là một bước.

Thạch Nghị tiến đến gần cái thùng lúc đầu ông còn do dự, nhưng nghĩ đến tính mạng mọi người trong tay mình, ông không còn lựa chọn , hai mắt nhắm nghiền, mùi hôi thối từ phân ngựa tỏa ra khiến ông trợn ngược, khó khăn nhún tay vào mà bóc nó lên sát miệng.

” Dừng tay ” Một thanh âm vang vọng từ trong làng phát ra. Khiến sự chú ý mọi người đổ dồn về hướng đó

Người đến là Trương Vệ, cậu đi xuyên qua đám đông mà tiến lên phía trước đối diện với tên Long Nhân vạm vỡ mà không chút sợ hãi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.