Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 4:




Nhìn mảnh vỡ thủy tinh và thuốc lan tràn trên mặt đất, Chương Quyết quả thật không biết phải làm sao.
Phải biết rằng mấy năm gần đây cơ thể y rất khó lường, triệu chứng rối loạn nội tiết tố thường ghé thăm đột xuất, trong khi đó thuốc mà Trần Bạc Kiều làm đổ có thể áp chế hậu quả của sự bất ổn ấy xuống đến mức tối thiểu, vì thế mà chúng rất quan trọng với y.
Nếu không phải sợ Trần Bạc Kiều sẽ bị đau khi lấy máy định vị, Chương Quyết cũng đã không phải dùng đến loại thuốc này, vốn chỉ định tiêm cho anh một liều, không nghĩ sẽ có việc gì xảy ra, mà ngờ đâu anh lại vung tay quá trớn, hất luôn chiếc hộp xuống đất.
Nhưng có lẽ Trần Bạc Kiều không cố ý.
Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều vẫn đang thành khẩn xin lỗi mình mà thầm nghĩ như vậy.
Dù sao đi nữa y vẫn mừng là Trần Bạc Kiều không hất đổ thuốc vào thời điểm mở hộp, vì ít ra anh sẽ không bị đau khi lấy máy định vị.
Nghĩ như vậy, tâm lý vốn đang căng thẳng của Chương Quyết cũng cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, y chỉ vào vô lăng nói với Trần Bạc Kiều: “Anh nằm úp xuống trước đi, đừng động đậy.”
Trần Bạc Kiều biết mình sai, trở nên yên phận hơn sáng nay rất nhiều. Anh thành thật khoanh tay đè lên vô lăng, đưa lưng về phía Chương Quyết.
Chương Quyết cầm dao phẫu thuật bán tự động lên, dùng miếng bông thấm cồn khử trùng xong lại cầm máy dò để sát vào lưng Trần Bạc Kiều.
Bên cạnh xương sống của anh có vài vết sẹo do đao chém, đi xuống chút nữa là những vết bỏng tuy không lớn nhưng rất khó coi, nhạt màu, gồ ghề không bằng phẳng. Chương Quyết nhìn chằm chằm vào mẩu da có màu sắc không đều kia một lúc, yết hầu như bị đôi tay nào đó siết chặt, không sao thở nổi, song y vẫn cố nuốt dịch chua xuống thực quản. Lát sau Chương Quyết vẫn không nhịn được chạm vào vết sẹo do đao chém kia, rồi nhanh chóng thu tay về.
Dù y chạm rất nhẹ nhưng vẫn bị phát hiện ra.
Trần Bạc Kiều tốt bụng nhắc nhở: “Bạn Chương Quyết này, thời gian gấp rút, đừng phân tâm.”
Chương Quyết chỉ “ừ” một tiếng, cầm dao phẫu thuật nhắm chuẩn vào vị trí phát ra tiếng báo động, sau đó chọn đúng loại dao và nhíp, bắt đầu phẫu thuật cho Trần Bạc Kiều. Khi nhíp gắp máy định vị từ trong người Trần Bạc Kiều ra, Chương Quyết nghe thấy anh ho nhẹ một tiếng. Không lâu sau, máu chảy xuống từ kẽ giác hút. Chương Quyết dừng lại một chút mới đi lau máu.
Sau khi xảy ra sự cố phẫu thuật năm mười bảy tuổi, mẹ Chương Quyết thường lấy nước mắt rửa mặt, nói rằng hễ nghĩ tới tình trạng cơ thể của Chương Quyết là bà lại đau lòng, nhịn không được mà khóc. Chỉ có Chương Quyết là vẫn chưa một lần được hiểu cảm giác ấy là như thế nào.
Y có thể vì Trần Bạc Kiều không thích mình mà không khỏi chua xót, hoặc bởi vì quá thích Trần Bạc Kiều mà trằn trọc không yên. Nhưng phải đến tận giờ phút này, Chương Quyết mới thấu hiểu hàm nghĩa thực sự của đau lòng.
Y chỉ muốn thay Trần Bạc Kiều chịu hết những tổn thương này.
Sau khi phẫu thuật xong, Chương Quyết giúp Trần Bạc Kiều băng lại vết thương, sau đó thừa lúc Trần Bạc Kiều vẫn chưa ngồi lên, dùng báng súng đập vỡ máy định vị quấn vào trong băng gạc. Đoạn nhìn đỉnh đầu anh một lúc, lại rón rén nhét nó vào ví tiền rồi nói với anh: “Được rồi, để tôi lái xe, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Bạc Kiều cũng không câu nệ, đổi sang ngồi ghế phó lái, không lâu sau đã vào giấc.
Bình xăng xe địa hình vốn đã không đầy, chạy được nửa đường là hết, vừa lúc cách đó không xa có một trạm xăng, Chương Quyết chạy tới tấp xe vào trạm rồi hạ cửa sổ xe xuống nhờ nhân viên đổ đầy bình.
Lúc này Trần Bạc Kiều đột nhiên tỉnh dậy gọi Chương Quyết một tiếng, Chương Quyết liền quay sang nhìn anh hỏi: “Sao thế? Anh đau đúng không?”
“Không phải,” Trần Bạc Kiều lắc đầu, “Tôi khát nước.”
Chương Quyết nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi cách rất gần trạm xăng, rồi nói với Trần Bạc Kiều: “Anh chờ ở đây, để tôi đi mua.”
Mua xong hai chai nước từ cửa hàng tiện lợi trở về cũng vừa lúc đổ xăng xong, Chương Quyết đưa tiền mặt cho nhân viên. Mới vừa thắt đai an toàn thì Trần Bạc Kiều lại gần, nhận lấy nước từ trong tay Chương Quyết, mở ra uống một hớp, thuận miệng quay sang hỏi Chương Quyết: “Máy định vị kia cậu vứt ở đâu?”
Trần Bạc Kiều chỉ cách Chương Quyết hai gang tay, trong ôn hòa còn mang theo sự sắc bén, khiến cho Chương Quyết không kịp đề phòng, chỉ có thể nghẹn lời mà nhìn lại anh.
Đối mặt với nhau giây lát, Trần Bạc Kiều bỗng dưng bật cười. Anh nhướn tay vỗ vào chiếc túi chứa máy định vị của Chương Quyết, rồi nói với y: “Tôi thấy cậu bỏ vào đây. Sao thế? Không nỡ bỏ đi à?”
Chương Quyết lúng túng đỏ cả mặt, y hẳn phải biết mỗi hành vi của mình sẽ không bao giờ qua mắt được anh.
Y quả thật muốn giữ lại chiếc máy định vị này là vì từ trước đến nay y chưa từng có được một món đồ nào từ anh.
“Tôi đùa đấy.” Anh không truy hỏi Chương Quyết nữa, thản nhiên chỉnh lại tư thế ngồi. Lúc này mèo con khập khiễng leo lên toa trước, chui vào lòng Trần Bạc Kiều làm ổ.
“Có muốn sờ một chút không?” Trần Bạc Kiều dịu dàng xoa đầu mèo con, lơ đãng hỏi Chương Quyết.
Chương Quyết do dự để tay trên đầu mèo con, nhưng chậm chạp không chịu đặt xuống. Đột nhiên, Trần Bạc Kiều nắm tay y rồi ép xuống, ngay sau đó cảm giác mềm mại từ lông mèo lập tức truyền đến lòng bàn tay y.
Mà tay Trần Bạc Kiều cũng rất nóng, nhiều năm sinh hoạt trong quân đội còn khiến tay anh thô ráp. Mèo con cọ vào tay Chương Quyết một lát lại trở về trong tay Trần Bạc Kiều.
“Nó cũng thích cậu lắm đấy.” Trần Bạc Kiều nói rồi thả tay ra.
Chương Quyết lẳng lặng khởi động xe, lái ra khỏi trạm xăng.
Đến trưa tới Bangkok, Chương Quyết tìm thám tử để tìm hiểu thêm tình hình. Quả nhiên, nhóm người truy nã Trần Bạc Kiều đột nhiên mất phương hướng, bởi vì máy định vị dẫn đường cho họ đã bị phá hủy.
Nhà an toàn ở Bangkok lớn hơn cái tối hôm qua, thu xếp xong cho Trần Bạc Kiều, Chương Quyết liền ra ngoài tìm bác sĩ thú y. Mong rằng trước khi lên thuyền tối nay y có thể tìm được một nơi cho mèo con nương tựa.
Lần này Chương Quyết rất may mắn, chẳng mấy chốc đã tìm được một bệnh viện thú y lớn.
Bệnh viện thú y chỉ định nhân viên tiếp đón Chương Quyết là một Omega có vóc dáng nhỏ xinh, nhiệt tình dẫn Chương Quyết đi hết khoa này lại đến khoa khác, chụp x-quang làm xét nghiệm. Chương Quyết không có nhiều thời gian, liền đưa ra một con số, còn nói với cậu nhân viên rằng họ có thể giữ lại số tiền này, lúc cần thì mang ra dùng.
Chương Quyết không thích mèo, Trần Bạc Kiều tựa hồ cũng chưa nói muốn nuôi. Chương Quyết vốn muốn hỏi bệnh viện có thể nuôi giúp mình hay không, y đồng ý bỏ tiền ra, hay tìm chủ nhân khác cũng được, nhưng khi nhìn vào tờ khai, y lại thoáng do dự.
“Mấy tháng sau tôi có thể quay lại đón nó,” Chương Quyết cúi đầu hỏi cậu nhân viên, “Tiền dùng hết rồi thì gọi cho tôi, được chứ?”
Cậu nhân viên thoáng giật mình, lại gật đầu nói với Chương Quyết: “Số tiền anh đưa chắc cũng đủ rồi.”
Chương Quyết điền xong thông tin đưa cho cậu nhân viên. Cậu ta lại gọi Chương Quyết, lấy di động ra, nói nhỏ: “Tiên sinh, anh cho tôi số điện thoại đi, tôi sẽ gửi ảnh cho anh xem.”
Chương Quyết cúi đầu nhìn cậu ta vài giây, quyết định trao đổi cách liên lạc.
Thời điểm cậu nhân viên đưa Chương Quyết ra ngoài, hai người có đi qua một bức tường treo đầy thú nhồi bông. Chương Quyết ngẩng đầu nhìn lướt qua, vừa lúc nhìn thấy một chú mèo nhồi bông nhỏ cỡ một bàn tay, trông màu sắc và hoa văn rất giống với mèo con mà Trần Bạc Kiều đã nhặt.
Chương Quyết dừng bước, xoay người đi tới bên tường, giơ tay lên, tạm ngừng vài giây lại lấy nó xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.