Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 25:




Màu tóc của Trần Bạc Kiều giống như màu tóc của Chương Quyết, đều là màu đen, nhưng độ dài ngắn hơn nhiều so với Chương Quyết, chất tóc cũng cứng hơn của Chương Quyết. Trên mặt hầu như không có vết sẹo, mà chỉ có một vết thương nhỏ ở bên tai phải, giống như vết xước từ mảnh đạn lạc.
Nếu Trần Bạc Kiều ăn mặc chỉnh tề, sẽ không ai biết anh lại có nhiều sẹo như vậy trên người.
Hai người họ nằm trên giường, đối mặt với nhau.
Có lẽ cảm thấy trong phòng quá tối, Trần Bạc Kiều quay sang bật đèn ngủ. Chương Quyết ngước mắt lên, nhìn thấy vết bỏng trên lưng anh.
Chương Quyết cũng đã thấy khi lấy máy định vị, nhưng vì bấy giờ thời gian cấp bách, y không thể xem xét cẩn thận, chỉ chạm nhẹ vào đã bị anh uyển chuyển ngăn lại.
Ngọn đèn mờ đầu giường bật sáng, chiếu lên những vết bỏng cỡ bàn tay hơi đáng sợ. Chương Quyết vươn tay ra chạm vào, cảm thấy Trần Bạc Kiều theo phản xạ thoáng căng thẳng, sau đó liền trở lại bình thường.
Trần Bạc Kiều không lên tiếng, nhẹ nhàng hít thở. Những đường nét trên lưng rõ ràng, mang lại cảm giác rất mạnh mẽ. Dưới ánh đèn mờ, trông hệt như người mẫu trên những tấm áp phích tuyển quân. Các cơ bắp hơi nhô lên tượng trưng cho chiến trường, mà những vết sẹo chính là huân chương.
Đầu ngón tay của Chương Quyết dừng lại không bao lâu, lần nữa dọc theo mép vết thương, nhẹ nhàng ấn vào mảnh da nhấp nhô gồ ghề. Trần Bạc Kiều im lặng, anh không cự tuyệt sự đụng chạm của Chương Quyết. Chạm vào một lúc, Chương Quyết lại không kìm được mà đến gần, lần lượt áp má và môi lên vết sẹo của anh.
Mảng da bị bỏng cũng ấm áp như các phần khác trên cơ thể của Trần Bạc Kiều, chỉ là không bằng phẳng, nhăn nheo như bàn chân của một đứa trẻ sơ sinh, màu sắc cũng khác biệt với vùng da xung quanh.
Chương Quyết không hề cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm, mà nhìn vào nó hồi lâu, y chỉ cảm thấy đau lòng. Cũng không biết vì sao, khi hôn lên vết bỏng của anh, y còn cảm thấy khó chịu hơn khi anh từ chối nụ hôn của mình gấp ngàn lần.
Y không kìm được mà hỏi Trần Bạc Kiều: “Đau lắm phải không?”
Hỏi xong rồi y mới chợt nhận ra bản thân lại vừa nói một điều vô nghĩa.
May mắn thay, Trần Bạc Kiều cũng không bận tâm, im lặng giây lát anh lại thản nhiên trả lời: “Quên rồi.”
“Đã lâu lắm rồi,” Anh nói, “Sẽ ổn thôi.”
Chương Quyết buông anh ra, dời môi đi một chút. Trần Bạc Kiều thuận thế ngồi xuống, quay đầu lại, cụp mắt nhìn Chương Quyết đang nằm, rồi lại hỏi y: “Sao thế, đau lòng tôi à?”
Chương Quyết nhìn anh hồi lâu, mới “Ừm” một tiếng. Trần Bạc Kiều nắm bàn tay y đang để trên chăn, giống như lừa gạt nói: “Quên rồi thì có nghĩa là không đau.”
Bàn tay anh rất nóng, thô ráp hơn Chương Quyết rất nhiều, anh nắm tay Chương Quyết không buông.
Chương Quyết cũng muốn ngồi dậy, lại bị Trần Bạc Kiều đè xuống.
“Không phải eo mỏi sao,” Anh cười nói, “Nằm xuống đi.”
Mặt Chương Quyết nóng lên, eo mỏi là vừa rồi khi không chịu nổi mới bật thốt ra, nhưng nói rất khẽ, không ngờ anh sẽ lại nghe thấy.
Trần Bạc Kiều đưa lưng về phía y, không biết là đang suy tư hay chỉ ngẩn người.
Chương Quyết nhìn một lúc, hỏi anh một câu mà y đã thắc mắc từ lâu: “Tại sao anh lại gia nhập quân đội?”
Bởi vì khi còn học ở trường, Trần Bạc Kiều dường như không hề liên quan gì đến quân đội, mọi người đều nghĩ rằng trong tương lai anh sẽ theo học một trường kinh doanh, sau đó kế thừa sản nghiệp đồ sộ của cha mình và trở thành một doanh nhân thành đạt.
Trần Bạc Kiều cúi đầu nhìn Chương Quyết, nói rằng: “Tôi cũng không nhớ nữa.”
Anh nói mình không nhớ, nhưng Chương Quyết cũng biết là anh không muốn nói, vì thế y không hỏi nữa mà phụ họa: “Chắc là lâu lắm rồi.”
Nhưng một lúc sau, Trần Bạc Kiều lại lên tiếng, nói với Chương Quyết rằng: “Ông ngoại của tôi là quân nhân, nhưng đã qua đời từ rất sớm.”
Trần Bạc Kiều ngồi thẳng, ngước lên nhìn vào bức tường trắng. Chương Quyết chỉ có thể thấy nửa bên mặt của anh, mà không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Nói đến đây anh đột nhiên im lặng, Chương Quyết lặng lẽ đợi cho đến khi anh lại nói.
“Hồi còn nhỏ, tôi ở châu Âu chăm sóc mẹ,” Trần Bạc Kiều thấp giọng kể, “Sức khỏe của bà ấy không được tốt, rất hiếm khi ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ ở trong thư phòng, lau chùi huy chương của ông ngoại và nhẩm tính chiến công của ông ấy. Vậy nên, ở nhà với tôi là rất nhàm chán, tôi vẫn thích ở trường hơn.”
“Chương Quyết,” Anh chợt chuyển đề tài, hỏi Chương Quyết, “Bao nhiêu tuổi cậu đến học ở Roche?”
Chương Quyết ngơ ngác, trả lời: “Mười tuổi, tôi được nhận vào trường vào năm lớp bốn.”
Bàn tay của Trần Bạc Kiều đang nắm lấy tay y chợt nhúc nhích.
“Mười tuổi,” Trần Bạc Kiều như suy tư mà lặp lại.
Chương Quyết cũng không biết vì sao anh lặp lại tuổi nhập học của mình, bèn hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Trần Bạc Kiều lắc đầu, ngả người ra sau.
Chương Quyết cảm thấy tấm nệm dưới người hơi lay chuyển, lần nữa trông thấy Trần Bạc Kiều nằm xuống.
Ánh đèn mờ càng làm cho ngũ quan của Trần Bạc Kiều trở nên sâu sắc, anh quay sang nhìn Chương Quyết, môi anh mỏng, khóe môi lại hơi nhếch lên, đôi mắt rất sáng.
Trần Bạc Kiều cúi xuống quá gần, không rõ sắc mặt, nhưng hình như cũng không có ý định làm gì, vậy mà vẫn khiến Chương Quyết hoảng loạn, miệng lưỡi khô khốc.
“Chương Quyết.” Anh gọi tên Chương Quyết.
“Hả?” Chương Quyết cũng biết mình đang trông rất ngốc, nhưng vẫn không sao khống chế được.
“Cậu đã từng nghe những tin đồn về chuyện bất hòa giữa cha mẹ tôi chưa?” Trần Bạc Kiều hỏi.
Chương Quyết quả thực từng nghe, nên hơi do dự gật đầu. Bất cứ ai có chút quen biết với Trần Bạc Kiều đều biết rằng sau khi Trần Bạc Kiều được sinh ra không lâu, Trần Triệu Ngôn đã đưa mẹ con họ đến châu Âu, một năm chỉ gặp được vài lần.
“Đúng là như vậy.” Trần Bạc Kiều thừa nhận.
Anh cúi xuống vuốt ve mu bàn tay của Chương Quyết, thản nhiên kể lại những chuyện riêng của gia đình: “Vừa gặp là ầm ĩ.”
Nhắc tới việc này, Trần Bạc Kiều lại bật cười, anh giơ tay lên chạm vào má Chương Quyết, nói với y: “Lý do mà tôi vào quân đội chắc sẽ khiến cậu thất vọng lắm đây.”
“Bởi vì…” Ánh mắt anh nhìn xa xăm như đang hồi tưởng, “Tôi dành nhiều thời gian cho mẹ hơn là cha.”
“Mẹ qua đời khi tôi 19 tuổi, vừa tốt nghiệp ở Roche.”
“Khi đó, tôi tình cờ trông thấy tin tuyển quân của Liên minh châu Á, vốn cũng không thực sự muốn đi, chỉ là khi tôi nhắc tới chuyện này với cha tôi, ông ấy đã quyết liệt phản đối.”
“——Vậy nên, tôi đã trở lại Liên minh châu Á để thi vào trường quân sự.”
Anh lại hỏi Chương Quyết: “Có phải ngốc lắm không?”
“Nhưng sau khi gia nhập quân đội rồi,” Trần Bạc Kiều nói, “Tôi chưa bao giờ hối hận.”
Chương Quyết nhìn anh, chớp mắt vài lần, nhỏ giọng đánh giá: “Có chút xốc nổi.”
Trần Bạc Kiều lại bật cười, nói với y: “Chương Quyết à, cậu đúng là không biết cách nói chuyện.”
Dù nói vậy nhưng Chương Quyết cũng biết anh không giận.
Chương Quyết nhìn anh một lúc lâu, hỏi mà không suy nghĩ: “Trần Bạc Kiều, Bùi Thuật có biết chuyện này không?”
Trần Bạc Kiều liếc nhìn Chương Quyết, nắm chặt tay y, kéo Chương Quyết vào lòng.
Lòng bàn tay anh như có một lớp mồ hôi mỏng, không còn khô ráo như trước, anh kề sát vào tai Chương Quyết, dữ dằn nói: “Bùi Thuật có biết hay không, mắc mớ gì đến cậu.”
Chương Quyết nghe anh nói như vậy liền ấp a ấp úng, không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng không lâu sau, Trần Bạc Kiều lại nói vào tai y: “Đương nhiên là không biết rồi.”
“Tôi nói với nó mấy cái này làm gì.” Anh hờ hững nói.
Rồi vòng tay qua ngực Chương Quyết, để y ôm anh.
Im lặng một lúc, anh lại hỏi Chương Quyết: “Ngày mai cậu có kế hoạch gì không?”
“Tìm hiểu tuyến đường đến bến cảng, nơi du thuyền sẽ neo đậu,” Chương Quyết hỏi, “Anh có muốn đi cùng không?”
“Không được,” Anh nói, “Tôi phải ở nhà an toàn.”
Chương Quyết đoán rằng ngày mai Trần Bạc Kiều sẽ liên lạc với Bùi Thuật để bàn về những chuyện không tiện cho y nghe. Bởi vì, kể từ khi Trần Bạc Kiều liên hệ với Bùi Thuật, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, như thể việc đến Bắc Mỹ và quốc gia mới đều trở thành một vấn đề đơn giản, mà kế hoạch của Chương Quyết dù có hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Chương Quyết còn chưa biết chính xác bây giờ là mấy giờ, nhưng nhìn màu sắc giữa rèm cửa thì có lẽ đang là buổi tối. Thấm thoắt, một ngày nữa ở Bangkok đã trôi qua, một ngày giống như đã làm rất nhiều việc, nhưng thực tế lại không có việc nào là chính đáng.
Chương Quyết thậm chí không kiểm tra bất kỳ tin tức nào từ Liên minh châu Á, cũng không tìm hiểu hướng đi của Trần Bạc Kiều, mà chỉ đơn giản là làm tình với anh cả ngày.
Trần Bạc Kiều nhấc tay, cách tấm chăn, đặt lên eo Chương Quyết, nhìn vào mắt y. Chương Quyết hiểu ý, rướn người qua hôn anh.
Sau nụ hôn ngắn ngủi mà triền miên, Chương Quyết vẫn cảm thấy không yên lòng, lần nữa xác nhận với anh: “Nếu anh có bất kỳ thay đổi nào, hãy cho tôi biết.”
Trần Bạc Kiều đồng ý, sau đó lại đè lên y, nhấc tấm chăn chừa ra một không gian nhỏ.
Chương Quyết đặt tay lên vai anh. Chiều cao của hai người không chênh lệch là mấy, nhưng hình thể và màu da của họ lại rất khác nhau. Lúc này, chân họ quấn lấy nhau, nhiệt độ từ cơ thể cả hai không còn rào cản sưởi ấm lẫn nhau.
“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều gọi y.
Chương Quyết ngước lên nhìn anh. Trần Bạc Kiều chạm tay vào khóe mắt và đôi gò má mượt mà của y, rồi trượt xuống cằm, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc xõa trên gối của y, dịu dàng nói: “Những gì tôi đã hứa với cậu, nhất định sẽ làm được.”
“Hãy cho tôi thêm chút thời gian.” Anh nói như vậy.
Còn anh đang đề cập đến thời gian nào thì Chương Quyết cũng không biết nữa.
Nhưng thời gian chính là điều mà Chương Quyết cảm thấy tự tin nhất, Chương Quyết rất kiên nhẫn, phải chờ đợi bao lâu, hy vọng có bao nhiêu xa vời, đều chẳng thể làm khó được y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.