Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 98: Thảm bại




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 98: Thảm bại
Tuy nhiên, không phải vì vậy mà Phong Nhạc, Vệ Vũ Quân, Trần Anh Tuyệt, Mộ Yên… quên đi việc giết chết Tinh Hồn. Phong Nhạc lúc này đã thay đổi y phục, đầu tóc gọn gàng, trở lại với khí chất thế gia công tử, có điều trong mắt vẫn nồng đậm sát khí.
- Không thể không công nhận, thực lực của ngươi rất mạnh, mạnh hơn những gì mà ta tưởng tượng, có điều… cũng chỉ đến đó mà thôi.
Phong Nhạc bước lên phía trước, ngữ điệu nghe thì trầm ổn, nhưng bên trong ẩn chứa một loại nộ hỏa khiến cho người ta úy kỵ.
- Ngươi có hai lựa chọn, một là tự sát, hai là quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, trở thành con chó của ta.
Phong Nhạc đại diện cho tất cả thế gia đệ tử thiên tài, thế nên lời nói của hắn, không có bất kỳ người nào phản ứng cả.
Không thể không nói, dù bất kỳ lựa chọn nào mà Phong Nhạc đưa ra đều là dồn Tinh Hồn vào chỗ chết.
Bỗng nhiên, Vệ Vũ Quân tiến lên sát bên cạnh Phong Nhạc, giọng nói tràn ngập vũ mị.
- Quỳ xuống cầu xin đi, nếu bản tiểu thư vui vẻ có thể tha cho ngươi một mạng.
- Hỗn đản, bản công tử khuyên ngươi…
- Nói nhảm đủ chưa?
Dương Trung chưa kịp nói hết câu thì Tinh Hồn giọng nói cắt ngang, dù thanh âm rất bình thường, rất lãnh đạm, nhưng ẩn chứa khí tức khiến cho Dương Trung không thể không ngậm miệng lại.
Thế nhưng, với ngạo khí ngất trời, thế gia đệ tử như bọn hắn há có thể bị xem thường được. Nhất là Phong Nhạc, hắn một đường tu luyện mãi cho đến khi trung kỳ Phù Tiên Cảnh mất gần hai ngàn năm trăm năm, thời điểm đó, Phong Nhạc được xưng tụng chính là đệ nhị thiên tài Phong Lâm Thành.
Phong Nhạc khi ấy chỉ chịu đứng sau một một mình Thượng Quan Lãnh, người thông qua thiên phú bi mà thức tỉnh Bá Kiếm Chi Thể, dựa vào Bá Kiếm Chi Thể được Thiên Kiếm Tông nhìn trúng, qua đó được Thiên Kiếm Tông bồi tài.
Phong Nhạc luôn nghĩ trong đầu rằng, nếu như Thượng Quan Lãnh không có thức tỉnh được Bá Kiếm Chi Thể, hoặc là bản thân hắn cũng thức tỉnh được thiên phú trác tuyệt, hắn tuyệt đối không thua kém Thượng Quan Lãnh.
Đột nhiên khoảng ngàn năm nay lại xuất hiện thêm một bất thế kỳ tài Dương Thiên Quân, thức tỉnh thiên thiên phú vô cùng trác tuyệt, càng khiến cho ánh sáng của Phong Nhạc đè xuống.
Lần này tham gia thí luyện, Phong Nhạc hướng đến chính là vị trí quán quân. Hắn không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ người nào tranh đoạt chức quán quân của hắn. Bởi chỉ có như vậy, Phong Nhạc mới phô diễn được tài năng của mình, để cho người khác biết, hắn không thua kém Thượng Quan Lãnh, càng không thua kém Dương Thiên Quân kia.
Thế nhưng, Phong Nhạc hắn lại bị Tinh Hồn như tát thẳng vào mặt.
- Cơ hội ta đã cho ngươi, ngươi đã không biết quý trọng, vậy thì đừng trách ta độc ác.
Phong Nhạc triệt để nổi giận, trong mắt sát khí không che dấu, sát khí mạnh mẽ khiến cho đám Vệ Vũ Quân, Trần Anh Tuyệt gương mặt kịch biến.
Ngay cả Tinh Hồn, đối với nộ hỏa của Phong Nhạc cũng có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy Phong Nhạc trên tay xuất hiện một tấm phù lục.
- Đó là… Cường Lực Phù, Hoàng Cấp đỉnh giai Phù Lục.
Nghe đến đây, gương mặt Tinh Hồn lâm vào kịch biến. Hoàng Cấp đỉnh giai Phù Lục, Tinh Hồn trước đây đã từng có dịp thưởng thức qua uy lực của nó.
Chính là lúc lịch lãm Vĩnh Dạ Thâm Uyên, khi đó, Dương Khai đã sử dụng một cái phù lục Hoàng cấp đỉnh giai Băng Phong Phù, lực lượng so với một kích của tiên giả Địa Tiên Cảnh không thua kém. Nếu không phải khi đó đụng phải Lục Nhãn Tử Văn Hạc là hoang thú cấp chí tôn bên trong Hậu Thiên hoang thú cấp ba, bằng không là yêu thú khác chỉ sợ đã chết ngay tại chỗ.
Nghe tên Cường Lực Phù, Tinh Hồn liền liên tưởng đến là loại phù lục phụ trợ tăng cường lực lượng thân thể.
Quả nhiên đúng với suy đoán, chỉ thấy Phong Nhạc dán Cường Lực Phù vào giữa ngực. Lập tức Cường Lực Phù sinh ra biến hóa, dung nhập vào thân thể Phong Nhạc.
Đột nhiên khí thế của Phong Nhạc trở nên vô cùng cường hãn, thực lực không ngờ tăng vọt lên hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, thậm chí còn muốn tiếp cận thực lực tiên giả Địa Tiên Cảnh.
Khí thế hừng hực khiến cho chúng nhân biến sắc, không thể không lùi lại về phía sau.
- Phong Nhạc, hắn muốn chơi tất tay rồi.
Trần Anh Tuyệt gương mặt kịch biến, nhưng thoáng qua trong mắt xuất hiện qua một tia vui mừng, bởi kẻ mà Phong Nhạc hướng động thủ chính là Tinh Hồn, kẻ thù chung của đám thế gia đệ tử thiên tài.
- Vậy mà đem ra cả Cường Lực Phù để đối phó với một gã tán tiên tu vi đỉnh Phàm Tiên Cảnh, Phong Nhạc không biết là đại gia hay phá gia chi tử nữa.
- Điều này có quan trọng sao? Phong gia giàu có, bất quá chỉ là một cái hoàng cấp thượng phẩm phù lục thôi mà, chỉ cần có thể đem nghiền nát hỗn đản kia là được.
- ………
Mấy tên thế gia đệ tử thiên tài lùi về phía đằng sau, ổn định thân hình, đồng thời quan sát đánh giá tình hình.
- Hắc hắc, lần này ta muốn xem hỗn đản đó có nghịch thiên đến mức đánh bại ngụy tiên giả Địa Tiên Cảnh không đây!
- Đỡ được một chiêu liền giỏi lắm rồi. Dù chỉ là ngụy Địa Tiên Cảnh, những cũng không phải thứ mà một nho nhỏ Phàm Tiên Cảnh có thể chống đỡ được.
- Súc sinh đó chết chắc rồi, chỉ là ta hi vọng Phong Nhạc chỉ phế đi tu vi, để cho chúng ta chơi đùa một trận.
- ………
Phong Nhạc sau khi sử dụng Cường Lực Phù, trên tay cầm bảo kiếm pháp khí thượng phẩm, thực lực trở nên mạnh mẽ.
- Ngươi… CHẾT!
Phong Nhạc giọng nói như đang ra một lời phán quyết, áp lực mạnh mẽ chèn ép Tinh Hồn. Phong Nhạc này cũng không nhiều lời, nói xong hai chữ liền xuất kiếm công kích.
- Thanh Nhận.
Kiếm kỹ của Phong Nhạc sau khi sử dụng Cường Lực Phù càng trở nên sắc bén, tràn đầy uy thế, không cho Tinh Hồn bất kỳ một cơ hội nào để phản kháng.
Nhưng Tinh Hồn cũng chẳng phải là kẻ đứng im chịu trận. Dù cơ thể đang rất mệt mỏi, nhưng bảo hắn đứng một chỗ chờ đợi cái chết, hắn dĩ nhiên không làm được.
Hư Không Chiến Thể được vận chuyển lên đỉnh phong, áo bào đen bị chấn nát, lộ ra thân thể tráng kiệt. Có điều, thân thể tráng kiệt này bị bao phủ bởi một lớp bì đen tím. Không như trước đây, Tinh Hồn chỉ sử dụng Hư Không Chiến Thể ở một bộ phận, hiện tại đã được hắn sử dụng toàn phần.
Tiêu hao nguyên lực cực nhanh là điều khó có thể tránh khỏi, nhưng mà Tinh Hồn lại sở hữu bốn cái không gian Động Thiên, bên trong mỗi không gian Động Thiên lại chứa đầy ắp Thiên Niên Địa Linh Tuyền.
Bốn cái không gian Động Thiên mở ra, ánh hào quang cực kỳ chói mắt, tản ra một hương thơm ngát.
Có điều, nó không hề khiến cho Phong Nhạc đình chỉ thế công. Mặc dù không biết vì sao thực lực của Tinh Hồn lại tăng mạnh đến như vậy, nhưng đã sử dụng Cường Lực Phù, Phong Nhạc không tin rằng Tinh Hồn có thể chiến đấu lại mình nữa.
Thanh Nhận trảm xuống, kiếm thế sắc lẻm trảm xuống đỉnh đầu của Tinh Hồn.
- Kiếm Nghịch Thương Khung.
Tinh Hồn tay cầm vô danh chiến kích, theo thương thế đâm thẳng lên bầu trời, mang theo một loại ý chí bưu hãn không chịu khuất phục.
Thế nhưng mà, khi mà Phong Nhạc sử dụng Cường Lực Phù, căn bản là Tinh Hồn không còn là đối thủ của hắn nữa.
Cường ngạnh ứng chiến, một tiếng nổ vang vọng, mặc dù ngăn cản được kiếm thế, tuy nhiên lực phản phệ vẫn khiến cho Tinh Hồn thổ ra một ngụm máu lớn.
- Thiểm Điện Kiếm.
Thân thể Phong Nhạc cực nhanh, chợt hóa thành một vầng lưu quang, trong sát na đâm ra một kiếm, hướng thẳng vào lồng ngực của Tinh Hồn.
Phản ứng của Tinh Hồn rất nhanh, liền đồng thời điểm đâm ra một kích. Tuy nhiên, lực lượng thân thể của Phong Nhạc lúc này cực kỳ bưu hãn, thế mà lại thò tay chụp lấy vô danh chiến kích, khiến cho cơ thể Tinh Hồn xuất hiện một sơ hở trí mạng.
Thanh kiếm lạnh lùng đâm xuyên qua cơ thể của Tinh Hồn, cho dù được Hư Không Chiến Thể bao phủ cơ thể, thế nhưng thực lực lúc này quá mạnh mẽ, Tinh Hồn hoàn toàn không có bất kỳ một cơ hội nào cả.
- Kết thúc ở đây.
Phong Nhạc giọng nói lạnh lẽo, tay còn lại bỏ qua vô danh chiến kích, nguyên lực hội tụ ở tay phải.
- Khai Bi Chưởng.
Một chưởng va thẳng vào lồng ngực của Tinh Hồn, miệng lại phun ra một ngụm máu lớn. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Thân thể hắn vô lực bay về phía sau, rơi trên cây cầu đá cổ xưa.
Trong mắt Tinh Hồn dần nhòe đi, phản phất như sinh mệnh bắt đầu dần dần tan biến.
“Đây là kết thúc?”
Trong đầu hắn vang vọng lên mấy câu hỏi, rồi dần dần rơi vào trong vô thức. Hơi thở của hắn đang dần dần yếu đi.
- Phong Nhạc, chậm đã, khoan hãy giết hắn vội.
Đúng lúc này, Vệ Vũ Quân thanh âm vũ mị lên tiếng.
- Vệ Vũ Quân, ngươi muốn gì?
Phong Nhạc hừng hực khí thế, đột nhiên bị người khác ngăn cản, cho dù đó là một mỹ nhân như Vệ Vũ Quân, nếu cản đường hắn thì chắc chắn rằng hắn cũng vẫn sẽ không bỏ qua.
Cảm nhận được sát ý của Phong Nhạc, Vệ Vũ Quân nội tâm run sợ, tuy nhiên nàng vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh, đáp:
- Phong Nhạc, hỗn đản đó làm chúng ta mất mặt như vậy, ngươi lại muốn giết hắn dễ dàng như vậy? Theo ý kiến của ta, trước hết phế tu vi hắn đi, sau đó chậm rãi chơi đùa, như vậy không tốt hơn à?
- Ý tưởng này không tồi!
Miệng Phong Nhạc cong lên một nụ cười âm tà, sau đó nhìn trừng trừng Tinh Hồn đang nằm lăn lóc trên vũng máu.
Phong Nhạc đang định xuất thủ phế đi tu vi Tinh Hồn, thì bỗng nhiên từ bên trong tầng vụ khí trắng xóa bên kia cây cầu vang lên một tiếng gầm.
- Ngao ngao ngao…
Mặc dù Phong Nhạc sử dụng Cường Lực Phù khiến lực lượng tăng lên rất nhiều, nhưng trước tiếng gầm đó cũng không thể chịu nổi. Trong âm ba truyền ra mang theo một cỗ ý chí cường đại, bức Phong Nhạc lùi về phía sau.
Đứng ở khoảng cách rất xa là đám Vệ Vũ Quân, Dương Trung… thế mà vẫn bị ảnh hưởng. Sắc mặt nhợt nhạt phun ra một ngụm máu, ánh mắt kinh hoảng nhìn vào tầng sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.