Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 77: Ngọc Hồ Lão nhân




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 77: Ngọc Hồ lão nhân
Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, thân thể gã tử sĩ Mộ gia còn lại chấn động dữ dội, một nguồn lực lượng mạnh mẽ nào đó phản chấn lại thân thể y, áo bào đen bị chấn nát, để lộ bên trong là một bộ nhuyễn giáp bao bọc toàn thân từ cổ đến chân.
Phản chấn rất mạnh khiến cho Mộ gia tử sĩ ngã về phía sau, sắc mặt trắng xanh, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Chúng nhân chấn kinh nhìn Mộ gia tử sĩ, rồi lại nhìn Tinh Hồn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Nhất là Mộ Bạch Phi, hắn biết những tử sĩ Mộ gia thực lực như thế nào. Tiên giả đồng giai với Mộ gia tử sĩ, trông thấy thì chỉ có nước tháo lui chứ không dám đối đầu.
Bởi vì Mộ gia tử sĩ, lợi hại không nằm ở tu vi, mà là ở lực lượng mạnh mẽ của thân thể cũng như cách đánh một sống một chết.
Tử sĩ không chú trọng nằm ở chiêu thức hoa mỹ, bộc lộ khí thế mạnh mẽ như các tiên giả thông thường, mà họ chỉ quan tâm đến việc là làm cách nào để giết chết được mục tiêu.
Chính bởi vì điều này, tử sĩ được huấn luyện cách đánh nhanh, mạnh và dứt khoát, một chiêu hết sức một chiêu, dù bản thân phải chết cũng kéo do được mục tiêu được chọn.
Khoảng khắc ban nãy, gã tử sĩ bị Tinh Hồn dùng kiếm đánh nát đầu chính là như vậy, dù sinh mệnh đã dứt, nhưng chiêu thức thì không dừng lại.
Đáng tiếc, bọn họ đã quên rằng Tinh Hồn sở hữu bầy đom đóm mặt quỷ cực kỳ lợi hại. Sở trưởng của bầy đom đóm này chính là công kích tinh thần và sử dụng sóng âm ba.
Trước đó, Tinh Hồn thu lại một nữa bầy đom đóm vào trong cơ thể, giấu ở dưới lớp y phục, tùy thời có thể sử dụng sóng âm ba để bảo hộ.
Cách này nếu gặp người khác nhất định sẽ trọng thương phản phệ lại, nhưng Tinh Hồn có Hư Không Chiến Thể, hắn có thể chịu đựng được, cũng như vết thương không quá nặng nề.
- Lại là bầy côn trùng quái quỷ đó.
Dương Khai mắt lóe tinh quang, chớp mắt nhận ra điểm kỳ dị này.
Sau khi kích sát thành công một gã tử sĩ, trọng thương một người còn lại, Tinh Hồn tiêu hao rất nhiều nguyên lực và tinh thần lực, hắn vội thu lại bầy đom đóm mặt quỷ, đồng thời lấy một viên đan dược sử dụng để giúp khôi phục lại phần nào nguyên lực.
Gã tử sĩ còn lại ổn định thân hình, đối với cái chết của đồng đội, y không chút để tâm. Tử sĩ không có tình cảm, không có đồng đội, họ chỉ là một cỗ máy chỉ biết chém giết của các gia tộc tu tiên mà thôi.
Sát khí bộc lộ mạnh mẽ, gã chuẩn bị tiếp tục tiến lên chém chết Tinh Hồn thì đột nhiên một luồng uy áp cực mạnh đột ngột xuất hiện đè ép lên thân thể, khiến cho gã tử sĩ không cách nào cử động được.
Áp lực này tựa như một ngọn núi đè lên vai, lại giống như có thanh đao kề ngay cổ, chỉ cần trái ý là lập tức đầu rơi máu chảy.
Mà không chỉ mỗi mình gã tử sĩ Mộ gia, những người khác, bao gồm cả Tinh Hồn cũng cảm thấy một luồng áp lực rất nặng nề.
- Làm loạn Thanh Giang trấn, ai cho các ngươi lá gan đó!
Giọng nói uy nghiêm từ trên bầu trời vang xuống, giọng nói đó là của một ông lão cưỡi một đầu Ám Ảnh Ưng đang vỗ cánh lăng không trên trời.
Ông lão đó đạo hiệu là Ngọc Hồ lão nhân, ngày đó khi Tinh Hồn rơi vào trạng thái long hóa điên cuồng, Ngọc Hồ lão nhân cũng có mặt để thể hiện bản lĩnh với Thiên Minh thượng nhân.
Tuy nhiên do Tinh Hồn càng lúc càng mạnh, vượt ngoài tầm kiểm soát, nếu không phải nhanh chân, Ngọc Hồ lão nhân chỉ sợ khi ấy đã bị Tinh Hồn làm gỏi rồi.
Lại nói, sau khi Thanh Giang trấn cũ bị hủy diệt, do Thanh Giang trấn là một địa điểm trọng yếu, thế nên Phong Lâm Thành liền bắt đầu tái xây dựng, so với trước đây quy mô lớn hơn rất nhiều, đầu tư rất bài bản.
Vậy nên cần phải có những người đứng ra thủ hộ Thanh Giang trấn, mà thực lực tuyệt đối phải từ Địa Tiên Cảnh trở lên.
Trong rất nhiều tiên giả, Phong Lâm Thành đã lựa chọn ra sáu người, và Ngọc Hồ lão nhân là một trong số đó, đại diện cho giới tán tiên trở thành một trong những người thủ hộ Thanh Giang trấn.
Vốn đang uống rượu ở một chỗ không xa, cảm giác được kinh biến, Ngọc Hồ lão nhân cấp tốc cưỡi Ám Ảnh Ưng chạy đến chỗ này, và tình hình bên dưới khiến lão vô cùng tức giận.
Dưới sức ép của tiên giả Địa Tiên Cảnh, thậm chí còn không nói thành lời được. Một số kẻ tinh thần yếu kém thậm chí còn bị ép quỳ xuống.
Mãi khi Ngọc Hồ lão nhân lướt nhìn thấy trong số những người bên dưới có Dương Khai thì uy áp mới phần nào dịu bớt.
- Dương Khai, chuyện này là thế nào?
Lúc này Dương Khai mới ngẩn mặt nhìn lên, hắn cũng nhận ra Ngọc Hồ lão nhân, bởi Ngọc Hồ lão nhân có đôi lúc đến Dương gia tại Phong Lâm Thành để bàn luận tâm đắc với phụ thân hắn.
Dương Khai thiên phú không tồi, đôi lần gặp mặt được Ngọc Hồ lão nhân khen không ngớt lời, luôn miệng bảo là kỳ tài hiếm có.
Nay nhận được người quen, Dương Khai cười lạnh trong lòng, liếc nhìn Tinh Hồn, trong lòng liền nảy sinh chủ ý xấu xa.
Chỉ thấy Dương Khai gương mặt biểu lộ sự đáng thương cùng căm tức, hướng Ngọc Hồ lão nhân bẩm báo:
- Bẩm tiền bối, tất cả chuyện diễn ra ở đây đều cho tên kia gây ra cả, không chỉ làm náo loạn buổi gặp mặt của đệ tử năm phái mà còn độc ác ra tay giết người nữa.
Vừa nói, Dương Khai vừa chỉ ngón tay về phía Tinh Hồn, trong mắt biểu lộ căm ghét tột độ, nói tiếp:
- Vốn đệ tử các phái liên thủ với nhau chuẩn bị cho chuyến lịch lãm, tiến vào Hằng Nhạc sơn mạch săn giết hoang thú, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, Mộ Bạch Phi tình cờ gặp hắn ta, trong lòng có ý tốt muốn mời hắn tham gia cùng. Chẳng ngờ không những hắn không biết ơn mà còn tỏ thái độ, chẳng những dụ hoặc La Vi sư muội mà còn hung hăn đánh chúng ta nữa.
Tiếp lời Dương Khai, Mộ Bạch Phi hướng Ngọc Hồ lão nhân:
- Thấy hắn thực lực không tồi, vãn bối vốn ưa thích nhân tài nên mới ngỏ ý, không ngờ hắn lại có thể hành động man rợ như vậy. Tiền bối nhìn thấy rồi đó, ngay cả người bảo vệ cho vãn bối cũng bị hắn nhẫn tâm giết chết chỉ vì không vừa mắt. Mong tiền bối minh xét.
Ngọc Hồ lão nhân nhíu mày nhìn Mộ Bạch Phi và Dương Khai, rồi lại nhìn Tinh Hồn, nội tâm phần nào đoán được, chắc chắn chuyện này không đơn giản như Dương Khai và Mộ Bạch Phi nói.
Tuy nhiên, Ngọc Hồ lão nhân với Dương gia quan hệ thân thiết, đây chính là cơ hội để lão ta bày tỏ thành ý với Dương gia, tuyệt đối đem lại lợi ích rất lớn.
Chỉ thấy Ngọc Hồ lão nhân ho khan một tiếng lấy vẻ uy nghiêm, rồi mới hỏi:
- Thực sự có chuyện này?
Ngọc Hồ lão nhân quét mắt nhìn xung quanh, như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Dương Khai chớp mắt hiểu ý tứ của Ngọc Hồ lão nhân là gì, liền quay sang hỏi đám đệ tử Thiên Kiếm Tông đi cùng với hắn:
- Các vị sư đệ nói xem, lời sư huynh ta nói là thật hay giả?
Đám đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn nhau, sau đó đồng loạt hô vang:
- Bẩm tiền bối, đúng như lời Dương Khai sư huynh nói, kẻ kia thực sự rất hung hãn.
- Thậm chí hắn còn đánh Dương Khai sư huynh trọng thương, tiền bối kiểm tra liền phát hiện.
- Hành xử hung bạo, làm loạn trị an, tội này nhất định phải trừng trị để mọi người tại Thanh Giang trấn noi gương.
- ………
Nguyên một đống đệ tử hùa theo, Dương Khai và Mộ Bạch Phi nhìn nhau cười thầm, rồi lại nhìn Tinh Hồn với ánh mắt tà ác. Phen này, chỉ sợ Tinh Hồn khó mà thoát được.
Chỉ thấy Ngọc Hồ lão nhân phất tay một cái ra hiệu, cái phất tay ẩn chứa lực lượng của tiên giả Địa Tiên Cảnh khiến cho đám đệ tử Thiên Kiếm Tông và Linh Lôi Tông lập tức im bặc.
Sau đó, Ngọc Hồ lão nhân trừng mắt nhìn Tinh Hồn, uy áp hướng thẳng không Tinh Hồn bất kỳ một cơ hội nào trốn thoát, hoàn toàn là phong bế.
- Nhìn những gì diễn ra ở đây, xem ra toàn bộ đều là sự thật. Ngươi có gì để nói không?
Tinh Hồn gương mặt không chút biến đổi, cũng không thèm trả lời câu hỏi của Ngọc Hồ lão nhân, bởi hắn biết, mọi câu trả lời đều là vô nghĩa.
Từ quan sát, Ngọc Hồ lão nhân dĩ nhiên có quan hệ với Dương Khai, thế nên giờ có nói bất kỳ câu gì đi nữa thì cũng đều vô dụng cả.
Ngọc Hồ lão nhân gương mặt lạnh lẽo, gằng giọng xuống:
- Không trả lời tức là nhận tội. Dương Khai, bắt hắn lại cho bản tọa.
Ngọc Hồ lão nhân giọng nói uy nghiêm, ngay lập tức ra lệnh cho Dương Khai.
Ngọc Hồ lão nhân sử dụng uy áp của tiên giả hậu kỳ Địa Tiên Cảnh, với thực lực hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, trong suy nghĩ của lão, Tinh Hồn há có thể thoát được khỏi sự khống chế.
Sở dĩ gọi Dương Khai vì Ngọc Hồ lão nhân cảm giác được rằng Dương Khai và Tinh Hồn có thù oán riêng tư, nhân cơ hội này để Dương Khai xả giận, quan hệ giữa lão và Dương gia lại tiến gần hơn một chút.
Nghĩ vậy, Ngọc Hồ lão nhân liền sai khiến Dương Khai.
- Tuân lệnh tiền bối.
Dương Khai ôm quyền, miệng nói rất cung kính, sau đó nhìn sang Tinh Hồn, khóe miệng nở nụ cười tàn độc.
“Hừ, phen này để xem làm cách nào ngươi trốn khỏi bàn tay của bản công tử, hắc hắc…”
Chỉ thấy Dương Khai bước từ từ đến gần Tinh Hồn, thần thái rất thong dong, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Đắc tội với ta, đây chính là kết cục dành cho ngươi.
Dương Khai khí thế bạo tăng, sát khí không thèm che dấu, một quyền tung ra hướng thẳng đến Tinh Hồn. Nhưng đúng lúc đó, trước mặt Tinh Hồn xuất hiện một bóng người.
- Dương sư huynh, chậm đã!
Vừa nói, người nọ vừa giơ tay ra, nguyên lực vận chuyển tạo thành một tầng nguyên khí che chắn trước người. Dương Khai không hề dừng lại, đấm thẳng vào đó.
Chẳng ngờ Dương Khai bị bức lui về phía sau, mà bóng người kia, dĩ nhiên cũng chịu tình trạng tương tự, lùi về phía bên cạnh Tinh Hồn, để lại trên mặt đất những dấu chân in hằn xuống.
Người đến chính là Hạng Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.