Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 53: Chiến thần




Nghĩ vậy, hắn liền thử sử dụng thần thức truyền vào cây thương này. Mặc dù những đạo cấm chế này tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng Tinh Hồn trên phương diện cấm chế lại có tạo nghệ rất sâu.
Nhưng cái cấm chế này, mặc dù lợi hại, tuy nhiên chỉ cần cẩn thận không đả động gì đến nó thì tự nhiên sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Có lẽ do trải qua vô vàn những năm tháng tuế nguyệt, cấm chế tồn tại trên cây thương mục nát này dù được tạo thành bởi người kia vô cùng mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc dưới lực lượng năm tháng dần cũng bị bào mòn hủy hoại dần đi.
Hơn nữa, ngoại trừ bị ảnh hưởng bởi lực lượng tuế nguyệt năm tháng, những cấm chế này còn phải chống chọi với một lực lượng khá bá đạo không kém, chính là lực lượng do chủ nhân của ngọn thương này.
Tinh Hồn có thể nhìn thấy được, trong tầng tầng cấm chế dường như có hai lực lượng đang đối chọi với nhau, không ngừng công kích, không ngừng vỡ tan.
Nghĩ đến thực lực của hai nhân vật đó, Tinh Hồn không khỏi hít vào một ngụm lương khí. Chẳng biết đến thời gian nào, hắn mới có thể đạt đến sức mạnh đỉnh phong như hai nhân vật kia.
Một hồi trầm tư, hắc liền lắc đầu lấy lại tinh thần. Sau đó dần dần tiến vào sâu bên trong để truy tìm khí linh của cây thương.
Đột nhiên lúc đó, khi thần thức của Tinh Hồn tiến vào bên trong cây thương thì tại bản tôn, bên trong đan điền, ngọn lửa ngũ sắc kia đột nhiên xảy ra biến dị. Chỉ thấy ngọn lửa này hóa thành một đoàn quang man ngũ sắc rồi thoát ra bên ngoài.
Biến dị từ ngọn lửa ngũ sắc, Tinh Hồn gần như không thể khống chế nó, mặc dù hắn đã khắc lên tinh thần ấn ký để khiến ngọn lửa ngũ sắc nhận chủ. Hắn cảm nhận ra rằng, sự biến dị xảy ra ở ngọn lửa ngũ sắc liên quan mật thiết đến cây thương mục nát.
Chỉ thấy đoàn ánh sáng năm màu bay vào cây thương, ngay khi gặp thần thức của Tinh Hồn thì lập tức đoàn ánh sáng này bao phủ lấy thần thức của hắn. Khoảng khắc ấy, hắn cảm giác như thần thức bản thân như hòa làm một với cây thương này.
Tựa hồ hắn có thể tùy ý vận dụng cây thương mà không hề úy kỵ những đạo cấm chế mạnh mẽ kia.
- Ngọn lửa ngũ sắc này là ta lấy từ thức hải của Cố Tinh Hải, nhưng không ngờ nó lại giúp ta tự do di chuyển đi tìm khí linh. Rất có thể ngọn lửa ngũ sắc này có liên hệ với vị Vu tộc Chiến Thần kia, và rất có thể, Cố Tinh Hải đồng dạng cũng vậy.
Tinh Hồn trầm tư suy nghĩ. Ngày đó khi tại thức hải của Cố Tinh Hải đột nhiên xuất hiện ngọn lửa ngũ sắc, sau khi cảm nhận ngọn lửa ngũ sắc này ẩn chứa điều bí ẩn cùng lực lượng rất lợi hại, hắn liền sử dụng thủ đoạn để tước nó đi, biến ngọn lửa ngũ sắc trở thành của mình.
Tuy nhiên, đến bây giờ ngọn lửa ngũ sắc vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành, thế nên Tinh Hồn chưa thể tìm hiểu bất kỳ điều gì về nó. Nhưng hôm nay sự biến dị này xảy ra, Tinh Hồn phần nào đoán được nguyên nhân.
Có điều, hiện tại không phải lúc đi tìm hiểu kỹ càng, vẫn là nên đi tìm khí linh của cây thương trước.
Quả nhiên, sau khi được lực lượng ngọn lửa ngũ sắc gia trì chúc phúc, thần thức của Tinh Hồn di chuyển dễ dàng hơn rất nhiều. Thậm chí, hắn còn cảm nhận, lực lượng bí ẩn của ngọn lửa ngũ sắc khiến cho lực lượng cấm chế của vị Vu tộc Chiến Thần trở nên mạnh mẽ hơn, có dấu hiệu muốn áp đảo lực lượng phong ấn.
Đương nhiên điều này làm cho sự di chuyển của Tinh Hồn thậm chí còn dễ dàng hơn, dù sao thì lực lượng của vị Đại Đế đối chiến muốn phá hủy cây thương này.
Dường như khí linh hoặc là bị phong ấn, hoặc là bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí là cả hai nguyên nhân trên, điểm này khiến cho việc Tinh Hồn muốn tìm nó trở nên rất khó khăn.
Do được lực lượng của ngọn lửa ngũ sắc gia trì, Tinh Hồn liền bạo dạng mở rộng thần thức ra. Mặc dù vẫn gặp phải sự bài trừ từ cấm chế của vị Đại Đế kia, nhưng việc khuếch tán thần thức giúp cho Tinh Hồn dễ dàng truy tìm khí linh.
Quả nhiên, không lâu sau đó, Tinh Hồn đã cảm nhận được vị trí của khí linh.
Qua dao động khí tức, khí linh này đang ở trạng thái cực kỳ yếu đuối, tùy thời có thể lâm vào trạng thái ngủ say.
Tinh Hồn nhanh chóng tiến đến chỗ khí linh.
- Đây chính là khí linh của cây thương này ư?
Nhìn cảnh tượng phía trước, trong mắt Tinh Hồn lộ ra một tia chấn kinh. Bởi vì khí linh này thực sự quá mức khủng bố, dù đang trong trạng thái suy kiệt, tuy nhiên vẫn toát ra một cỗ bá khí không gì sánh được.
- Khí linh này, hẳn là do một đầu hoang linh hóa thành.
Tinh Hồn ngẩn mặt nhìn hoang linh khổng lồ đang cuộn tròn ngủ say, nội tâm âm thầm đánh giá.
Chỉ thấy khí linh này là một đầu viễn cổ mãnh thú, hình dạng cực kỳ giống với Ứng Long trong truyền thuyết. Nhưng vẫn có nhìn ra được một vài điểm khác biệt, tựa hồ Ứng Long có lớp vảy màu xanh lam trong suốt, còn đầu Ứng Long này có một màu đỏ rực như ngọn lửa.
Nếu Ứng Long có hai cái long giác rất uy dũng, thì đầu Ứng Long này lại có đến ba chiếc sừng, chiếc sừng thứ ba mọc ngay chính giữa trán, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cuối cùng, đôi cánh của con Ứng Long này tựa hồ hóa thành những thanh kiếm sắc nhọn, chỉ nhìn thôi mà đã có vô số luồng kiếm khí bá đạo muốn đâm nát tinh thần.
Tuy bị phong ấn bởi rất nhiều phong ấn, nhưng uy áp của nó vẫn làm cho tinh thần của hắn cảm thấy bị uy hiếp.
- Trong ký ức của Tàng Thiên Ca, trong trận chiến của hai người đó, dường như có xuất hiện bóng dáng của một đầu Ứng Long. Đáng tiếc, đến đoạn này thì không còn nhìn thấy gì nữa.
Ký ức của Tàng Thiên Ca rất mơ hồ, cũng chẳng biết vì sao mà hắn ta nhìn thấy được cảnh tượng trận chiến, nhưng nghiễm nhiên chuyện này giúp ích cho Tinh Hồn rất nhiều.
Trong lúc suy nghĩ làm cách nào để đánh thức khí linh, đột nhiên từ đằng sau lưng, có một bàn tay đặt lên vai hắn.
Tinh Hồn cả kinh, giật bắn mình, lập tức xoay người nhìn lại. Chỉ thấy từ sau lưng nó, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con tiểu long màu hồng.
- Nhìn cái gì, chưa thấy rồng đẹp trai bao giờ sao?
Chỉ thấy đó là một con tiểu long tròn quay, nhìn vô cùng mập mạp, đáng yêu vô cùng. Ở đằng sau nó có hai đôi cánh nhỏ xíu đang vẫy vẫy, cũng chẳng biết làm cách nào mà nó có thể bay được với cái thân hình bàn tử thế nữa.
Ánh mắt nó nhìn Tinh Hồn một cách tràn ngập sự khinh bỉ, vừa lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ mũi, giọng nói ngạo mạn.
- Ngươi là… khí linh của cây thương nát này?
Tinh Hồn chân mày nhíu lại, bỗng hỏi.
- Bổn long cũng chẳng biết nữa, có khi là thế cũng nên. Mà ngươi vào đây chi vậy, có biết làm phiền giấc ngủ của bổn long lắm không hả?
Tiểu long mập mạp gương mặt ngáo ngơ trong giây lát, có thể nhìn ra được trong đôi mắt nó xuất hiện một tia mơ hồ, tựa câu trả lời vừa rồi rất chân thật.
Nhưng một giây sau, gương mặt ngáo ngơ của nó lại biến thành ngạo mạn một cách không thể tả nổi.
- Cơ mà hỏi gì hỏi lắm thế, xùy xùy, bổn long nhức đầu lắm.
Tinh Hồn trong mắt ngạc nhiên, nhìn nó rồi lại nhìn khí linh khổng lồ bên trong cấm chế kia. Khí tức của cả hai giống hệt nhau, nếu như có thể dụ dỗ được nó, rất có thể mình sẽ trở thành chủ nhân của cây thương mục nát này cũng nên.
Có điều, làm cách nào mới có thể dụ dỗ được con tiểu long này cũng là một vấn đề.
Đột nhiên con tiểu long nhìn hắn hỏi:
- Cơ mà ngươi làm cách nào vào đây được thế? Có thể dẫn bổn long ra ngoài được không? Bổn long ở nơi này một mình, ngày nào quanh đi quẩn lại ở cái xó này, chán chết đi được.
Con tiểu long tiến sát đến Tinh Hồn, nó mở to con mắt long lanh như ánh sáng trời, trong đôi mắt tràn ngập bi thương, ở hai khóe mắt ẩm ướt như nước mắt sắp tuôn trào. Giọng nói thê lương u buồn vang lên.
Tinh Hồn ban đầu hơi ngẩn ra, nhưng trong đầu một tia linh quang rực lên, sau đó trả lời nó:
- Nếu ngươi đồng ý nhận ta làm chủ, ta có thể đưa ngươi ra ngoài được.
- Phi, nằm mơ đi. Bổn long cao quý đẹp trai nhường này, há lại trở thành nô phó cho một tên yếu ớt kém sang như ngươi chứ. Nằm mơ đi.
Con tiểu long hừ một tiếng, phun ra một bãi nước bọt, gương mặt van xin thảm hại ban nãy ngay lập tức hóa thành khinh nhờn tuyệt đối, quả thật con tiểu long mập mạp này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay nữa.
- Cơ mà… mắt thấy ngươi đến được đây, bổn long có thể xem xét nhận ngươi làm chủ cũng được. Nhưng ngươi phải đáp ứng bổn long hai điều kiện.
- Điều kiện gì? – Tinh Hồn lãnh đạm hỏi.
- Thứ nhất, bổn long muốn có cơ thể hoàn chỉnh, có vậy bổn long mới đi tán gái được. Thứ hai, ngươi phải giúp bổn long giải phóng chân hồn của bổn long khỏi phong ấn kia.
Vừa nói, nó vừa giơ ngón tay tròn quay chỉ lên đầu viễn cổ Ứng Long đang cuộn tròn ngủ say.
- Điều kiện thứ hai thì miễn cưỡng đáp ứng được, nhưng điều kiện đầu tiên thì… ngươi vốn là khí linh của cây thương này, làm sao có thể ngưng tụ ra thân thể được. Vả lại, nếu ngươi thật sự ngưng tụ được thân thể, cây thương này chẳng phải liền trở thành phế thương?
- Ài ài, điều này đã sớm nằm trong dự tính của bổn long.
Con tiểu long ngửa mặt cười lớn, trông gương mặt đê tiện của nó đắc ý vô cùng.
- Bổn long tự có cách, chỉ cần ngươi đáp ứng, bổn long tự nhiên sẽ khiến cây thương nát này nhận ngươi làm chủ.
Tinh Hồn sau một hồi đắn đo, tuy chưa biết mục đích của con tiểu long này là gì, nhưng tạm thời hắn đang cần đến một pháp bảo có thể khiến hắn nâng cao chiến lực. Cổ kiếm Đồ Lục là đệ nhất thần binh, nhưng hiện giờ nó đang bị phong ấn, không có cách nào gọi ra được. Vậy nên Tinh Hồn rốt cuộc đồng ý với điều kiện của con tiểu long đưa ra.
- Được, ta đồng ý.
- Kha kha, sau này ngươi sẽ biết quyết định của ngươi là vô cùng chính xác. Vậy bây giờ bổn long bắt đầu tiến hành nghi thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.