Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 46: Treo lên cây




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 46: Treo lên cây
- Đại… đại ca, phải làm thế nào đây? Cứu bọn đệ với.
- Đại ca ơi, Tiểu Bảo không muốn chết sớm đâu, hu hu…
Không thấy túi mật của Xích Tuyến Xà, hai tên Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo lập tức khóc lóc bù lu bù loa cả lên.
- Các ngươi câm miệng lại cho ta.
Trần Sơn tâm trạng vô cùng tồi tệ, lại nghe hai tên Đoàn Chính, Đoàn Đại Bảo khóc lóc inh ỏi, liền chĩa Ma Long về phía ba huynh đệ Đoàn thị, trừng mắt nói.
Sát khí trên người Trần Sơn rất nặng nề làm cho Đoàn Chính, Đoàn Đại Bảo lạnh sống lưng, giật bắn người, lập tức nhảy ra đằng sau lưng Đoàn Lương mà khóc lóc.
- Bé bé cái mồm lại, kẻo tên điên đó phát tiết thì có mười đại ca cũng đánh không lại hắn.
Đoàn Lương dĩ nhiên cũng rất sợ Trần Sơn sẽ phát tiết thật sự, vội xua tay trấn an hai tên huynh đệ của mình lại, rồi sau đó nhìn Trần Sơn, cười lấy lòng:
- Bớt nóng, huynh đệ bớt nóng, không lại nổi mụn trên gương mặt đẹp trai thì tội lắm.
Trần Sơn hừ lạnh một tiếng, xoay mặt nhìn chỗ khác, không thèm nói chuyện với đám Đoàn thị tam huynh đệ nữa.
Thấy vậy, ba huynh đệ Đoàn Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Đại ca đúng là đệ nhất thông minh, đệ nhất lợi hại.
- Đại ca uy vũ, đại ca lợi hại nhất.
Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo lập tức vuốt mông ngựa ngay, đương nhiên vì sợ Trần Sơn bạo nộ nên chỉ dám nói nhỏ, không có khoa trương như những lần trước đây.
Mà Đoàn Lương tựa hồ rất thích tận hưởng cảm giác này, chỉ thấy hắn ngẩn mặt lên trời, để cho ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, gió thổi làm mái tóc tung bay phấp phới, kèm theo đó là động tác phe phẩy chiếc quạt trắng, quả thực chẳng khác gì một vị trích tiên cả.
- Chuyện, đại ca mà, hắc hắc…
- Ba người các ngươi làm ơn bớt tự luyến lại.
Mã Vệ gương mặt khó chịu, nhìn Đoàn Lương nói.
- Độc tố Xích Tuyến Xà còn chưa giải, chết lúc nào còn chưa biết, ở đó mà làm mấy chuyện mèo khen mèo dài đuôi.
Chỉ một câu nói thôi, chẳng khác gì một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt ba người huynh đệ bọn họ.
- Bây giờ, một là trở về tông môn, nhờ tiền bối trong tông môn giúp giải độc; hai là tìm một đầu Xích Tuyến Xà rồi giết nó, sau đó lấy mật của nó để giải độc; còn thứ ba, tìm kẻ cướp Thương Lan Thảo, vừa đoạt lại Thương Lan Thảo, vừa lấy thuốc giải độc.
- Dĩ nhiên là tìm kẻ đã cướp Thương Lan Thảo. Không giết được kẻ đó, ma tâm trong lòng ta khó giải trừ.
Trần Sơn lập tức lựa chọn đề xuất thứ ba mà chẳng gần suy nghĩ lấy nửa giây. Mà Mã Vệ cũng chọn phương án này, bởi đúng như Trần Sơn nói, cú sốc này khó lòng mà giải trừ nổi. Nếu như chỉ bị cướp thôi thì không nói gì, đằng này còn năm lần bảy lượt bị người ta tính kế, thử hỏi ai mà cam tâm chịu đựng được.
Về phần Đoàn thị tam huynh đệ, ba người bọn họ vốn dĩ là tán tiên, bề ngoài ăn mặc nhìn thì hào nhoáng, kỳ thực trong túi không có lấy một xu, nghèo ơi là nghèo, làm gì có tiền mà mời mấy cái Luyện Dược Sư hay mua đan dược giải độc được.
Thế nên cũng đồng ý với lựa chọn thứ ba luôn.
- Kẻ đó khi xuất thủ cướp Thương Lan Thảo đã bị kình lực của Thạch Nguyên Quy làm trọng thương nhẹ, có lẽ vẫn chưa chạy được bao xa. Chúng ta chia ra truy tìm, khi tìm thấy thì dùng Oanh Hỏa Phù để báo hiệu. Còn đây là Ích Độc Đan, có thể đè ép độc xà trong vòng hai giờ, mau dùng đi.
Mã Vệ lấy ra bốn viên đan dược màu đỏ, chính là Ích Độc Đan, đem chia cho Trần Sơn, Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo phục dụng.
Sau khi đã thống nhất xong, Trần Sơn, Mã Về và Đoàn thị tam huynh đệ phân ra làm ba ngã, bắt đầu truy tìm kẻ đã cướp đi Thương Lan Thảo của mình.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Tại một nơi khác, trong lúc đám Trần Sơn đang truy tìm thì Tinh Hồn lại đang vác theo cô gái kia chạy về đến cái hang động thiên nhiên mà hắn ẩn náu.
- Mau bỏ ta xuống, tên khốn bẩn thiểu.
- Trời đánh thánh vật tổ tiên ba đời nhà ngươi.
- Có ai không, cứu tôi với, có người muốn hiếp tôi.
Cô ta không ngừng hò hét kêu cứu, nhưng tuyệt nhiên Tinh Hồn chẳng buồn quan tâm, một mạch chạy thẳng đến chỗ cái hang thiên nhiên kia.
Bị phong bế nguyên lực, nghiễm nhiên cô gái này không thể làm được gì ngoài hò hét, chửi bới lung tung.
- Còn lảm nhảm nữa, ta đem ngươi vứt vào mồm dã thú, có tin không?
- Không tin, có ngon thì làm đi.
Cô gái này vẫn rất đanh đá, ương ngạnh, hoàn toàn không sợ bị uy hiếp.
Lại nói đến trước đó, vốn dĩ với tính cách của Tinh Hồn, hắn nhất định sẽ giết chết cô ta giữa đương trường, rồi sau đó ngang nhiên lục soát, đoạt đi Thương Lan Thảo.
Nhưng khi ý định này lóe lên, hắn bỗng dưng phát hiện trong cơ thể cô gái này ẩn chứa một cái thần niệm cực mạnh, uy áp đó đã vượt lên trên Phù Tiên Cảnh.
Một khi tính mạng bị nguy hiểm, cỗ thần niệm này sẽ tự động bạo phát để bảo trợ cô ta.
Với tu vi sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh, một khi đối diện với cỗ thần niệm đó, Tinh Hồn chỉ có con đường chết, vậy nên hắn không dám mạo hiểm, thế nên mới kiến nghị trao đổi với cô ta.
Tuy nhiên, Tinh Hồn tạm thời chưa có ý định thả cô gái này ra. Bởi một tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh mà có rất nhiều bảo bối lợi hại, trong cơ thể lại được lưu xuống một cái thần niệm của tiên giả Địa Tiên Cảnh, chỉ sợ bối cảnh của cô ta không hề tầm thường.
Không rõ vì lí do gì mà cô gái này một mình chạy vào Hằng Nhạc Sơn Mạch, nhưng trước khi chắc chắn rằng bản thân sẽ không rơi vào tình huống nguy hiểm, hắn sẽ không dễ dàng thả cô ta ra. Ai mà biết được, ở gần đâu đây có người của cô ta hay không.
Dù vốn đã đắc tội, nhưng hắn không muốn bị một đại gia tộc nào đó truy sát đến cùng đường mạt lộ.
Nhìn thái độ ương ngạnh, Tinh Hồn nheo mày lại.
- Tưởng ta không dám làm sao?
Tinh Hồn bỗng khựng lại, ném cô gái xuống đất, sau đó lấy ra một sợi dây thừng rồi đem nàng ta trói lại, treo ngược lên trên cây.
- Đối xử với nữ tử như vậy, sao ngươi không đập đầu vào đậu hũ chết quách đi cho rồi.
- Ta mà xuyên không được, ta tuyệt không để hạng vô liêm sỉ như ngươi ra đời.
- Ai đó cứu tôi với.
Bị treo ngược trên cành cây, nàng ta nội tâm giật mình, không nghĩ đến Tinh Hồn thực sự có thể làm như vậy. Nhưng tính cứng đầu cứng cổ không cho phép bản thân hạ mình cầu xin, lại lập tức hét toáng lên.
- Cứ hét thoải mái đi, một lát nữa khẳng định cô sẽ gặp rất nhiều người bạn.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa lấy ra cái túi mật của Xích Tuyến Xà, rồi trích ra một ít, vừa bước tới gần cô nàng.
- Ngươi muốn làm gì?
- Thuốc kích thích, giúp cô vui vẻ một đêm với đám thú hoang ở đây.
- Ngươi…
Dĩ nhiên trong tay Tinh Hồn không có loại thuốc đó, hắn chỉ là đang hù dọa nàng mà thôi. Độc tố của Xích Tuyến Xà tuy chưa phát huy liền, nhưng tầm ba canh giờ sau, nó sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Khi đó, cỗ thần niệm trong cơ thể nàng sẽ bộc lộ, người gieo xuống thần niệm sẽ đến đây trong thời gian ngắn, và kết quả sau đó thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Tinh Hồn không hi vọng chuyện này diễn ra, thế nên mới dùng mật của Xích Tuyến Xà để cho nàng phục dụng.
Bị hù dọa, cô nàng không dễ dàng mở miệng, dãy dụa liên tục. Nhưng một tiên giả mất hết pháp lực làm sao có thể bì được với Tinh Hồn, hắn thô bạo bóp hai bên má, vạch cái miệng nhỏ ra, sau đó ném mật của Xích Tuyến Xà vào, cuối cùng vận chuyển nguyên lực để nó lưu thông trong cơ thể.
Mật của Xích Tuyến Xà vừa nhớt vừa đắng, tư vị lại rất khó chịu, thiếu điều vừa mới thử một tí đã muốn nôn hết cả ra ngoài.
- Ta nguyền rủa ngươi bị thiên lôi đánh chết, uống nước bị sặc chết, ăn cơm mắc cổ chết, đi bộ trượt vỏ chuối bị té chết, đi đại tiện bị táo bón chết…
Tinh Hồn giả mù giả điếc, không thèm quan tâm nữa, liền bỏ đi vào hang động để tu luyện.
Vị trí treo cô nàng cách cái hang không xa lắm, Tinh Hồn thả lại một con đom đóm để theo dõi tình hình, rồi sau đó mới bỏ đi.
Còn cô nàng, không biết có phải trời sinh thần lực hay không nữa mà liên tục liên tục chửi rủa Tinh Hồn, bao nhiêu từ ngữ có thể dùng để chửi rủa đều bị nàng lôi hết ra cả. Mãi đến một khắc sau mới bắt đầu yên ắng.
- Tự nhiên thấy nóng quá.
Chửi một hơi liên tục, lại trải qua một trận chiến đấu, thế nên dần dần mới thấm mệt. Có điều, nàng không nghĩ đến việc bản thân do phí sức mà mệt mỏi, mà trong đầu lại liên tưởng đến mấy giọt mật Xích Tuyến Xà bị Tinh Hồn cho vào miệng.
- Không lẽ… không lẽ hắn nói thật? Hắn cho mình dùng mấy cái xuân dược đó thật?
Gương mặt nàng sinh ra một tia kinh nghi, rồi dần dần chuyển thành sợ hãi.
- Nghe tam ca nói thuốc này sau khi uống vào thì cơ thể bắt đầu nóng lên, đầu óc choáng váng, hơi thở gấp gáp, hoàn toàn đúng với những gì mà tam ca miêu tả.
- Có khi nào hắn đợi thuốc ngấm rồi bắt đầu cưỡng hiếp mình? Chắc chắn là vậy rồi, mình xinh đẹp đến thế này cơ mà.
- Hình sau khi làm chuyện đó thì sẽ đẻ ra em bé, Tam ca từng nói với mình như vậy. Không, mình không muốn có em bé, mình còn trẻ tuổi, mình muốn được đi chơi, mình còn rất nhiều chuyện phải làm, mình không muốn đâu, hu hu hu…
- Ông nội ơi, ba ba ơi, mẹ ơi, cứu Mẫn Nhi với, Mẫn Nhi tuyệt đối sẽ không cãi lại ba ba nữa.
- Đại ca, nhị ca, tam ca, cứu Mẫn Nhi, Mẫn Nhi không muốn lấy chồng đâu.
- Có ai không, cứu tôi với, hu hu hu…
Thiết nghĩ cô gái này đúng là có đầu óc tưởng tượng rất phong phú, mà công lao này chắc là có công rất lớn của vị Tam ca kia. Cô ta bắt đầu khóc lóc bù lu bù loa lên, tiếng khóc nghe rất thê lương.
Tinh Hồn đang ngồi tịnh dưỡng thì bị tiếng khóc than như đấm vào lỗ tai ấy làm cho giật mình, sau đó thông qua sự giám sát của đom đóm thì lắc đầu thở dài, rồi sau đó chẳng buồn nghĩ ngợi đến nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.