Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 41: Trước dông bão




Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 41: Trước dông bão
Kha Thiên Lạc nhìn người bạn thân từ nhỏ, trong mắt không khỏi lóe lên một tia chua xót. Người bạn này của hắn, đã hơn mười lần mở Thiên Khải, nhưng không có lấy một lần thành công. Bởi vậy trong bộ lạc thường xuyên bị người ta xa lánh. Mà hắn thì phải theo Đồng Tường luyện tập, rất ít có thời gian để tâm sự với người bạn này như lúc nhỏ.
Vốn tưởng mình rất hiểu Ti Mệnh, nhưng sau chuyện đã qua, hắn nghĩ rằng thực ra mình chẳng hiểu gì về người bạn này cả. Bởi Ti Mệnh rất cô độc.
- Lần trước không phải ta đã biểu diễn cho ngươi xem một lần rồi sao?
Ti Mệnh cúi đầu, giọng nói lanh lảnh từ từ vang lên.
- Đúng là huynh đã cho ta xem, nhưng ta không nghĩ đến huynh lại lợi hại đến như vậy. Ti Mệnh, huynh có biết lúc nhìn thấy huynh biến mạnh như vậy, ta rất vui không?
Bỗng Kha Thiên Lạc vươn tay tới, bàn tay to lớn, cứng rắn như thép nguội bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ti Mệnh, mang theo sự trìu mến và ấm áp.
Ti Mệnh nội tâm bất ngờ, lập tức ngẩn đầu nhìn lên thì phát hiện, trên gương mặt anh tuấn kia đang treo một nụ cười ấm áp.
Từ nãy giờ, trong đầu hắn đang nghĩ rằng, có lẽ Kha Thiên Lạc đang rất giận mình. Giận vì mình không cho y biết sự thật mình đã trở nên mạnh mẽ hơn, giận vì đã không xem y như một người bạn chí thân. Nhưng bây giờ, hắn thật không ngờ… Nếu đổi lại, hắn nghĩ bản thân mình chưa chắc đã rộng lượng như vậy.
- Thiên Lạc, ta xin lỗi. Lẽ ra ta nên…
Nương theo thái độ ân hận, Ti Mệnh không dám nhìn Kha Thiên Lạc, lần nữa lại cúi đầu nói nhỏ.
- Tại sao phải xin lỗi?
Kha Thiên Lạc nghiêng đầu, nói tiếp.
- Mỗi người đều có một bí mật riêng của mình. Mà bí mật của huynh lại liên quan đến tính mạng chính huynh, huynh dĩ nhiên là không thể nói được rồi.
Ti Mệnh gật nhẹ đầu, nhưng không nói thêm câu nào nữa. Thấy thế, Kha Thiên Lạc liền vỗ vai hắn một cái để xua tan đi bầu không khí âm trầm này.
- Tạm thời không nói việc này. Ti Mệnh, ta hỏi huynh, huynh có muốn rời khỏi đây không?
Kha Thiên Lạc hít sâu một hơi, gương mặt bỗng biến đổi, trở nên nghiêm túc, đôi mắt sáng như ngọn đuốc nhìn Ti Mệnh, hỏi.
- Nếu ta rời khỏi, ngươi, Tương nhi, A Công, và cả bộ lạc sẽ bị liên lụy. Ta… không thể
Ti Mệnh khóe miệng nở nụ cười khổ, do dự trả lời.
- Ti Mệnh, huynh nhìn ta đi.
Ti Mệnh trầm mặc một hồi, sau đó ngẩn đầu nhìn y. Chỉ thấy gương mặt Kha Thiên Lạc tỏ một cỗ uy khí đỉnh thiên. Giống như rằng một khi hắn đã quyết định, dù bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Hắn nói tiếp.
- Ta hỏi lại, huynh có muốn rời khỏi Phong Tuyết bộ lạc, một mình đi ra thế giới bên ngoài không?
Lần đầu tiên kể từ lúc quen biết cho đến bây giờ, Ti Mệnh chưa một lần nào nhìn thấy sự nghiêm túc này cả.
Kha Thiên Lạc nhìn chằm chằm, dù trong lòng hắn bây giờ nóng như lửa đốt, nhưng vẫn biểu hiện ra gương mặt bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ ung dung như thế.
Nhìn Kha Thiên Lạc đầy chí khí như vậy, không hiểu sao khóe mắt hắn bỗng hơi cay cay. Chẳng rõ từ lúc nào, bàn tay hắn đã siết chặt gấu tay áo cũng mình. Sau một hồi do dự, lần đầu tiên ánh mắt của hắn thể hiện một tia ngoan cường.
- Ta muốn rời khỏi đây!
- Được, chỉ cần huynh muốn, dù là thần linh giáng thế đi chăng nữa, nếu dám ngăn cản thì ta vẫn sẽ đập thần linh thành đầu heo.
Dường như chỉ chờ đợi một câu này, Kha Thiên Lạc miệng nở nụ cười. Đó là một nụ cười tự tin, nụ cười khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền cảm thấy nhẹ nhàng, bởi dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn có một người sẵn sàng đứng ra nghênh đón tất cả.
- Huynh hãy ở yên đây và đợi tin tốt của ta.
Nói rồi, Kha Thiên Lạc đứng dậy, xoay người rời khỏi. Từ sau lưng, Ti Mệnh nhìn cái bóng lưng này, chẳng hiểu sao nó lại trở nên rất vĩ đại trong lòng hắn. Có chăng, cái bóng lưng này chỉ thua kém A Công mà thôi.
- Thiên Lạc, cảm ơn huynh.
Dù câu nói này rất nhỏ, nhưng Kha Thiên Lạc vẫn nghe thấy được. Bước chân của hắn hơi khựng lại, nhưng hắn không quay đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía chân trời rộng lớn, đón ánh sáng mờ nhạt bị che phủ bởi tầng mây dày đặc. Gió thổi mang theo một vài bông tuyết làm tung bay mái tóc đen nhánh, một loại khí chất đĩnh thiên nhưng phảng phất một nét bi thương.
- Không có gì phải cảm ơn ta. Nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa sẽ mệt nhọc lắm đấy. Ha ha…
Bởi vì hắn không nhìn lại, nên Ti Mệnh không thể nhìn rõ được biểu cảm của hắn. Dù nghe nụ cười vang vọng lại rất vui vẻ, rất tự tin, nhưng cảm xúc trên gương mặt thì lại không như vậy. Thật ra hắn vẫn còn một câu nữa muốn nói, nhưng rồi không hiểu sao hắn lại nuốt vào câu nói đó, chỉ giữ ở trong lòng mình.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Sau sự kiện do Ti Mệnh làm ra, các trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra như thường, tựa như không có việc gì xảy ra cả. Dĩ nhiên là do Phong Tuyết bộ lạc cố tình đè ép xuống. Thế nhưng không có nghĩa là nó không bị người ta đem ra bàn tán. Chỉ là nó nằm ở mức độ nhỏ mà thôi.
Địch Vũ Hàn ngồi trên ghế thượng tọa, mắt tuy nhìn trận chiến dưới Đại Đấu Trường, nhưng tâm tư thì lại đặt ở một chuyện khác. Mấy ngày nay, trong đầu hắn chỉ suy đến Ti Mệnh mà thôi.
Lúc đầu y suy nghĩ, Ti Mệnh có thể vận dụng thần thông mạnh đến như vậy, rất có thể là một thiên tài. Thế nhưng đến khi tự mình đến xem xét thì không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Bởi theo như quan sát, người tên Ti Mệnh này chưa hề mở Thiên Khải. Dù cơ thể có chút dị thường, nhưng dị thường ở đây không phải là do dị linh thể, mà dị thường nằm ở kinh mạch.
Kinh mạch trong cơ thể được lưu thông so với man tộc bình thường. Ngoài chuyện đó ra thì không còn một vấn đề nào khác cả.
Ban đầu Địch Vũ Hàn không hề tin tưởng, nhưng sau khi dò xét mấy lần, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật rằng người này chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng không vì thế mà Địch Vũ Hàn không quan tâm đến nữa. Ngược lại y còn bí mật cho cử người đến quan sát nữa. Đầu tiên nhìn thái độ của thượng man Mạnh Hạ. Tuy nói khi ấy ông ta cũng kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc này không phải bất ngờ như y và những người khác, mà sự bất ngờ này ẩn chứa một suy đoán chắc chắn nào đó.
Lại nhớ đến biến dị cỗ linh khí kia, sau khi bí mật cho người điều tra, tại Bách Thảo đường khi ấy chỉ có mỗi một mình Ti Mệnh. Cuối cùng chính là việc thi triển sức mạnh bá đạo ngăn cản ám khí của Hoằng Khương.
Nhìn Ti Mệnh tuy bình thường, nhưng sự bình thường này chỉ là một cái vỏ bọc ẩn chứa một điều cơ mật gì đó rất kinh khủng. Với tất cả những suy đoán trên, Địch Vũ Hàn không thể không cẩn thận được.
Đương lúc suy nghĩ, bỗng một thuộc hạ tiến đến, ghé tai y nói gì đó. Chỉ thấy gương mặt Địch Vũ Hàn biến đổi, tay xoa xoa cằm, một hồi sau thì đứng dậy, dặn dò thuộc hạ của mình rồi rời khỏi chỗ này.
Thượng man Mạnh Hạ vốn đang âm thầm quan sát Địch Vũ Hàn, thấy y đứng dậy rời đi, đương định phân phó thuộc hạ thì một bóng người xuất hiện. Đó chính là A Công.
Thượng man Mạnh Hạ khẽ biến, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, sau đó liền trở lại bình thường.
- Có chuyện gì?
- Nói chuyện một chút, được chứ?
A Công dường như chẳng quan tâm rằng thượng man Mạnh Hạ có đồng ý hay không, chỉ ném đó một câu rồi xoay người tìm một chỗ trống vắng.
Thượng man Mạnh Hạ gương mặt bỗng âm trầm, trong đầu đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng căn dặn tộc trưởng Hầu Lai Lâm vài câu rồi đi theo sau lưng A Công.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Trời lúc này đã vào xế chiều, không khí lạnh lẽo bao phủ khung trời này. Bởi vì là cuối mùa đông, thế nên hàn khí lạnh lẽo làm cho người ta rất khó chịu.
So với những ngày khác, hôm nay tuyết rơi rất dày. Cơn gió thổi vi vu, cuốn theo những bông tuyết đang trôi nổi kia về phương xa bất tận. Chẳng ai biết được số phận của những bông tuyết này ra sao cả. Mà có lẽ, cũng chẳng người nào quan tâm đến.
Trong một tòa phủ đệ khá sang trọng, có một bóng dáng yêu kiều lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi. Nàng khoắc trên người một chiếc áo choàng được làm bằng lông thú khá dày, trong ánh mắt đẹp nhưng ưu tư suy ngẫm.
Cô gái này dĩ nhiên chính là Tang Tương.
Bởi vì trận chiến giữa nàng và Hoằng Khương có sự can thiệp của Ti Mệnh, rốt cuộc cả hai đều bị xử thua. Nhưng có một sự khác biệt, đó là Hoằng Khương thì được Phong Tuyết bộ lạc đưa cho một vài đan dược trị thương rồi đuổi đi, còn nàng thì được sắp xếp ở trong tòa phủ đệ này nghỉ ngơi. Bởi vì nàng được Địch Vũ Hàn nhìn trúng, muốn đưa nàng đến Mông Đan bộ lạc bồi dưỡng.
Nếu bình thường thì đây là một điều đáng vui mừng, bởi nó có ý nghĩa rất nhiều đối với cả bản thân nàng và U Đô bộ lạc.
Nhưng nhìn nàng chẳng có lấy một niềm vui mừng hay phấn khởi gì cả. Bởi vì nàng đang lo lắng cho một người. Người đó giờ đang bị thương, lại còn bị giam lỏng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.