Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 337: Nhục thân quá cường…




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 337: Nhục thân quá cường…
Trong không gian vang lên tiếng hổ tiếu, nhiệt độ bất giác trở nên nóng bỏng kinh khủng, phía sau lưng Tề Vân Hạt xuất hiện một đầu mãnh hổ khổng lồ cao khoảng chừng ba thước màu đỏ với những hoa văn hình ngọn lửa rất đẹp mắt, hai bên vai của đầu mãnh hổ này có hai ngọn lửa màu đen tuyền không ngừng bốc cháy, trên lưng là một đôi cánh thịt giống như cái dơi giúp nó bay lơ lửng trên không trung, một tiếng gầm lớn vang ra từ miệng khiến cho một mảnh không gian mãnh liệt rung chuyển.
Tề Vân Hạt lĩnh ngộ ngũ hành pháp tắc – hỏa pháp tắc, thức tỉnh Hỏa Ngục Chiến Hổ, uy lực mạnh mẽ gần như quét ngang toàn bộ thế hệ cùng thời tại Địa Ngục giáo, một bước trở thành đệ tử cấp bậc thân truyền địa vị cao cường.
Tại thần hải, tiên lực màu vàng không ngừng lưu động luân chuyển, ánh kim quang nhàn nhạt bao phủ xung quanh Tề Vân Hạt, giúp hắn duy trì trạng thái chiến đấu của Hỏa Ngục Chiến Hổ.
“Tiên thuật – Hỏa Ngục Cầu.”
Chỉ thấy Tề Vân Hạt song thủ kết lại thành ấn, đem tinh thần lực thông linh với Hỏa Ngục Chiến Hổ, chỉ nghe Hỏa Ngục Chiến Hồ gầm lên một tiếng oanh động, cái miệng khổng há lớn ra, trong giây lát một quả cầu lửa màu đen đáng sợ xuất hiện, chớp mắt bắn thẳng về phía Tinh Hồn, mà quả cầu lửa này không chỉ có một, bị Hỏa Ngục Chiến Hổ không ngừng tế luyện mà công kích.
Sức nóng mãnh liệt của ngọn lửa này, e rằng ngay cả pháp khí phòng ngự thượng phẩm pháp khí cũng bị nung chảy hủy diệt, hạ phẩm linh khí cũng vì nó mà tổn thất nghiêm trọng.
Biểu hiện của Tề Vân Hạt, sợ rằng đã trở nên nghiêm túc rồi.
Tinh Hồn thần sắc nghiêm túc lên đôi chút, tiên giả Linh Tiên cảnh mạnh mẽ nhất là thời điểm sử dụng khai linh tiên thuật, tuy rằng thời gian duy trì khai linh tiên thuật không dài, nhưng trong thời gian đó thực lực của bọn họ tăng lên gấp hai, gấp ba lần, nguy hiểm vô cùng, chính vì vậy nên Địa Tiên cùng Linh Tiên, cách biệt chỉ một cánh cửa nhỏ, nhưng chênh lệch lại giống như trời và đất.
Bất quá, hắn không phải là chưa từng đối đầu với tiên giả Linh Tiên cảnh.
Sau lưng chín không gian động thiên lóe lên, trong không gian động thiên thứ hai, Không Gian Tiên Phù rung lên, lực lượng không gian chỉ trong chớp mắt phụ thể lên người Tinh Hồn, nguyên lực luân chuyển toàn thân, một bước hướng về phía trước, một quyền mạnh mẽ vung ra, quyền kình chợt huyễn hóa thành ảo ảnh mãnh long rất chân thật, mãnh long hung tợn gào thét, đôi cánh giang rộng xông thẳng về phía trước, hết thảy thổi bay từng viên hỏa cầu, dĩ nhiên mỗi lần chạm vào hỏa cầu thì uy lực của mãnh long lại bị tiêu thất.
Tinh Hồn bước chân lui về phía sau cực nhanh, ngay một giây sau đó, tại vị trí của hắn đứng những tiếng nổ vang lên liên tục như tiếng pháo hoa, khói bụi mang theo mùi khét bốc lên làm cho không gian có chút mờ ảo che khuất tầm nhìn.
Lăng không trên trời, Tề Vân Hạt hừ lạnh một tiếng khi nhìn thấy ảo ảnh mãnh long tiến đến gần mình, bỗng nhiên hắn hét lớn: “Diệt cho ta.”
“Tiên thuật - Chiến Hổ Tiếu.”
Phía đằng sau lưng, Hỏa Ngục Chiến Hổ cái đầu lớn cúi nhìn xuống, trong hai mắt lóe lên hung quang ngập trời, cái miệng lớn lại mở ra, chỉ thấy bên trong họng một tia sáng chợt lóe, ầm một tiếng, một dòng năng lượng màu đỏ bắn ra, mạnh mẽ đến mức khi chạm vào thân thể mãnh long thì ngay lập tức mãnh long triệt để hủy diệt, chỉ thấy dòng năng lượng hủy diệt này phóng thẳng xuống đất, bằng là một địa phương khác e rằng đã bị thổi xuyên thủng.
“Diệt.”
Hai tay kết ấn, Tề Vân Hạt con ngươi co rút, hướng thẳng về phía bóng ảnh bên trong làn khói mờ, thông linh với Hỏa Ngục Chiến Hổ, cái đầu của Hỏa Ngục Chiến Hổ khẽ di chuyển, theo đó dòng năng lượng hủy diệt cũng di chuyển theo, mặt đất bị càng quét tạo thành một cái khe rãnh nhỏ với ngọn lửa cháy xém vẫn còn chưa tắt ngúm, đem dòng năng lượng quét thẳng vào bên trong làn khói kia.
Cuồng phong từ dòng năng lượng hủy diệt càng quét làm cho sương khói tự động tách ra làm đôi, hiện ra bóng dáng của Tinh Hồn ở bên trong.
Chỉ thấy Tinh Hồn thân thể nở rộ một đóa huyết liên hoa bắt mắt, ánh huyết quang sáng chói, phía trên đỉnh đầu một thanh huyết đao đang dựng đứng, phản phất hơi thở cổ lão tang thương, như đã trải qua tuế nguyệt vạn năm.
“Phá Hồng Trần.”
Sử dụng Liên Hoa Quyết, Tinh Hồn ngưng tụ thành Phá Hồng Trần, uy lực so với những lần hắn sử dụng tại Tinh Vương Chiến cơ hồ đã mạnh mẽ hơn, chỉ thấy Hồng Trần Đao cổ lão từ trên cao chém xuống, đồng thời lưỡi đao không ngừng kéo dài ra, trong hai nhịp thở đã chạm đến đỉnh đầu của Hỏa Ngục Chiến Hổ.
Một tiếng nổ vang chấn động khung trời, cuồng phong loạn lạc quét phá khắp tứ phương bát hướng.
Phía trên cao, Tề Vân Hạt rơi thẳng xuống đất, nhìn hai tay áo đã bị rách nát, làn da trắng ngọc nhiều chỗ bung ra những vệt máu, trong mắt hắn lộ vẻ khiếp hãi, vừa rồi nếu không phản ứng kịp, e là đã bị trảm làm đôi rồi.
Tiên lực luân chuyển, thân thể lộn lại một vòng đẹp mắt, nhẹ nhàng đáp xuống đất, ở hai bên cánh tay, những vết thương được tiên lực trị thương, chậm rãi khép lại, kia đều là những vết thương ngoài da, đối với Tề Vân Hạt không hề tạo thành nguy hiểm gì cả.
Nhưng thần sắc của hắn đặc biệt ngưng trọng, hướng nhìn lên phía trước, chỉ thấy ở phía đằng xa, Tinh Hồn hai cánh tay đan chéo trước người, hắc y đã bị tia sáng kia hủy diệt thành tro bụi, chỉ là, ngoại trừ chiếc áo bị tan biến thì Tinh Hồn một sợi tóc cũng không bị tổn thương.
Đứng bên ngoài, Mạc Ngạo nuốt vào một ngụm nước bọt.
“Thằng cha này dám lấy thân ra đỡ, vậy mà một sợi lông cũng không hư hao, hắn có còn là người không vậy?” Không nhịn được, Mạc Ngạo miệng chửi một tiếng.
Phong Lãnh cũng không ngoại lệ, thái độ lạnh lùng sắc bén đã bị sự kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi thay thế.
Tia sáng hủy diệt của Địa Ngục Chiến Hổ sức tàn phá rất ghê gớm, tại Địa Ngục giáo thiên tài cùng cấp bậc cũng không dám lấy thân mà đỡ, vậy mà Tinh Hồn dám sử dụng nhục thân mà chống cự, quá khủng khiếp rồi.
Đến cả hai gã Mạc Ngạo và Phong Lãnh còn cảm thấy kinh khủng đến như vậy, đám người bên dưới khiếp sợ khỏi phải nói.
Lục Phong cơ mặt co giật vài cái, miệng nở nụ cười khó coi. “Chết tiệt, có để người khác sống không?”
Tào Tuyết Dương lấy tay che miệng, biểu cảm tràn đầy vẻ không thể tin nổi, trong mắt nàng, thực lực của Tinh Hồn ngày càng nhìn không thấu.
Đám Vô Chân thì trực tiếp tái xanh mặt mày, mồ hôi lạnh túa ra trên trán và sau lưng, cảm giác như xung quanh là địa ngục hàn băng vậy. Nhớ lại lúc trước cả đám chục người bọn hắn tìm Tinh Hồn xin đểu và khiêu khích, cảm giác giống như bản thân vừa mới bước qua Quỷ Môn Quan.
Cũng may đây là Địa Ngục giáo, chứ nếu là một địa phương khác, bọn hắn chỉ đã sớm xanh cỏ.
Năng lượng hủy diệt cuồng bạo như vậy mà hắn còn dám lấy nhục thân ra đỡ, không tổn hao một sợi lông sợi tóc nào, nhục thân của một gã Phù Tiên cảnh có khả năng cường đến vậy?
Phía trên tầng mây, nơi mà thần thức của mấy gã thân truyền đệ tử như Mạc Ngạo hay Phong Lãnh cũng không chạm đến được có vài bóng người lấp ló ẩn hiện.
Kỳ thực trận chiến này, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của mấy tên thân truyền đệ tử, mà cả những vị trưởng bối địa vị siêu việt cũng xuất hiện, chỉ là bọn họ chỉ âm thâm theo dõi, không hề lộ diện mà thôi.
Đứng chính giữa, Chu Thiên Tử gương mặt tuy không lộ ra bao nhiêu cảm xúc, nhưng khoảng khác hắn ta chứng kiến Tinh Hồn sử dụng nhục thân ra đỡ tiên thuật của Tề Vân Hạt thì trong mắt đã thoáng qua một tia kinh biến.
Đứng ở hai bên, Huyết Luân hộ pháp, Lãnh Nguyệt hộ pháp, Chiến Lang hộ pháp, Nam Độc hộ pháp cùng một vài vị thái thượng trưởng lão địa vị cực cao, biểu cảm cũng tràn ngập khó tin.
“Thật mạnh, chưởng giáo ánh mắt tinh minh, ban cho hắn lệnh bài màu đỏ quả nhiên chính xác.” Một vị thái thượng trưởng lão quay mặt nhìn về phía Chu Thiên Tử, không giấu được sự bội phục mà thốt lên một câu.
Có người cũng gật đầu đồng ý, vốn dĩ nhiều người cho rằng Chu Thiên Tử thiên vị Tinh Hồn, hắn mặc dù tại Tinh Vương Chiến biểu hiện thực lực cực mạnh, đem thiên tài cùng giai toàn bộ quét ngang, thế nhưng chung quy tu vi vẫn rất thấp, cùng với ngưng tụ tiên phù phẩm chất kém cỏi, không xứng đáng với lệnh bài màu đỏ chút nào, cùng lắm chỉ ban cho hắn lệnh bài màu vàng mà thôi.
Nhưng sự thật trước mắt đã chứng minh, suy nghĩ của bọn họ đã sai lầm, thực lực của Tinh Hồn quả nhiên quá khủng bố, hoàn toàn xứng đáng với thân phận thân truyền đệ tử.
“Hắn làm sao mà luyện ra được nhục thân cường đại bậc này, cơ hồ so với hậu thiên hoang thú cấp ba chí tôn, à không, ngay cả tiên thiên hoang thú cấp một cũng không thua kém.”
“Trời sinh nhục thân cường đại cũng không bì kịp so với gã đệ tử này. Thánh giáo lại xuất hiện thêm một gã siêu cấp yêu nghiệt, ha ha ha…”
“………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.