Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 322: Không rảnh quan tâm (Chúc mừng năm mới!!!)




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 322: Không rảnh quan tâm (Chúc mừng năm mới!!!)
Chiến đài trên cao kịch liệt rung chuyển, một mảnh phong bạo hỗn loạn, không gian không ngừng vang lên những âm thanh va chạm, so với tiếng pháp khí va chạm vòa nhau kinh khủng hơn rất nhiều.
Lực lượng va chạm đó chính là sức mạnh thân thể thuần túy tạo thành, nếu chẳng phải nơi đây là chiến đài được rất nhiều cấm chế gia trì lên, chỉ sợ giờ phút này đã sụp đổ xuống rồi.
Bởi vì tốc độ của cả hai đều cực nhanh, hoàn toàn đã siêu việt đối thủ đồng giai, thậm chí ngay cả cường giả Linh Tiên cảnh cũng không có tạo thành trường cảnh giống như thế này, chỉ thấy khắp nơi tàn ảnh lưu lại, nhìn rất kinh khủng.
Lại một tiếng nổ vang lên, từ chính giữa chiến đài, có hai bóng người tách nhau ra theo hai hướng khác nhau, chính là Tinh Hồn và Vân Phi Ưng.
Cả hai thân thể đứng khựng lại, đứng đối diện nhau.
Vân Phi Ưng trong mắt chiến ý bộc phát mãnh liệt, khóe miệng nở nụ cười hưng phấn, hắn lúc này đang trở nên cực kỳ phấn khích, hắn đã từng gặp qua rất nhiều đối thủ, thế nhưng chiến đấu thống khoái như thế này thì chính là lần đầu tiên.
Tâm trạng rất thoải mái, không hề giống như khi chiến đấu với Bạch Trường Cầm.
Chỉ thấy Vân Phi Ưng đôi ưng nhãn hướng vào Tinh Hồn, cười nói: “Nhục thân thật mạnh, ngươi là đối thủ đầu tiên khiến ta hưng phấn như thế này. Những kẻ khác bại dưới tay ngươi không oan.”
Vân Phi Ưng thật tâm khen ngợi, sau đó, ngữ điệu của hắn liền thay đổi, gương mặt trở nên nghiêm nghị mấy phần, lại nói tiếp: “Có điều, ta còn có việc phải làm, ngươi có thể dừng lại ở vị trí này được rồi.”
Vừa nói, trên người Vân Phi Ưng tỏa ra một cỗ khí tức cuồng ngạo bá khí, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Vạn Diệt Ma Thần Quyết – Ma Thần Hộ Thể.”
Ngay sau khi thanh âm hoàn toàn thốt ra khỏi miệng, từ bên trong cơ thể Vân Phi Ưng một cỗ linh khí màu xanh lục bốc lên, trông giống như ngọn lửa từ cõi u minh bùng cháy lên.
Hai bên cánh tay, chỉ thấy linh khí màu xanh lục kia chậm rãi ngưng tụ thành hai cái thủ sáo bao bọc toàn bộ hai cánh tay lại, hai bên chân, trước ngực và trên đầu đồng thời bị linh khí bao bọc, trông giây lát, Vân Phi Ưng như biến thành một tôn ma thần bước ra từ cõi u minh địa ngục, trên chiến giáp bao bọc khắp cơ thể không ngừng có những lục diễm đồ đằng lưu động, khiến cho Vân Phi Ưng lúc này càng trở nên cuồng bạo khí phách.
“Vạn Diệt Thiên Quyền Phong Nha.”
Một cỗ khí thế mạnh mẽ bộc phát, không gian chấn động dữ dội, hai bên thủ sáo tại những lục diễm đồ đằng đột ngột phóng thích ra những đạo lục diễm kỳ dị, đem tốc độ xuất quyền của Vân Phi Ưng đẩy nhanh lên gấp mười lần.
Chỉ thấy trong một cái chớp mắt, Vân Phi Ưng đã liên tiếp đánh ra một trăm đạo quyền kình, ẩn bên trong mỗi đạo quyền kình này chính là lực lượng khai thiên tích địa, vừa ra đã khiến không gian ầm ầm vỡ nát, dù đứng từ bên ngoài quan sát cũng cảm giác được lực lượng kinh người khủng khiếp.
Tinh Hồn cũng cảm giác được sức mạnh khủng bố của những đạo quyền kình này, trên gương mặt lãnh đạm bỗng chốc nghiêm nghị vài phần.
Trấn Ngục Huyền Thể toàn lực vận chuyển, đồng thời đem Hư Không Chiến Thể gia trì lên, đem lực lượng nhục thân bộc phát đỉnh phong nhất.
Vân Phi Ưng đã nói, hắn cần có việc để làm, không muốn cùng Tinh Hồn lãng phí thời gian, việc hắn cần làm, không cần nghĩ cũng biết đó là việc gì, thế nhưng Tinh Hồn hắn sẽ không quan tâm đến.
Hắn việc gì phải quan tâm, Vân Phi Ưng tuy mạnh, thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trong mắt thần thông Nguyệt Đồng một lần nữa xuất hiện, đem toàn bộ Vạn Diệt Ma Thần Quyết lĩnh hội gần như thuần túy, chỉ thấy tư thế của hắn bỗng nhiên thay đổi, trông giống hệt như Vân Phi Ưng thời điểm xuất quyền vậy.
“Vạn Diệt Thiên Quyền Phong Nha.”
Ba ba ba…
Từ phương hướng đối diện Vân Phi Ưng, một trăm đạo quyền kình hình dạng như những chiếc răng nanh xé gió mà đến.
Ầm ầm ầm… tiếng nổ vang lên liên hồi như tiếng pháo hoa, mỗi một tiếng nổ đều chẳng khác gì đem mảnh không gian nơi đó triệt để hủy diệt xuống, một mảnh khói bụi hư huyền, phong bạo tán loạn, ngay cả kết giới cũng xuất hiện những vết rạn nứt.
Cũng may là kết giới này vững chắc phi thường, trong giây lát liền tự động khôi phục, thế nhưng chừng đó cũng đủ biết vụ bạo tạc bên trong khủng bố đến mức nào.
Lại nói Tinh Hồn, sau khi hắn vừa mới xuất quyền xong thì sau lưng chín đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, chính là chín không gian động thiên, hắn đã bắt đầu tiêu hao quá nhiều nguyên lực, không thể chỉ một cái đan điền là chịu đựng nổi tốc độ tiêu hao khủng bố này, liền đem chín không gian động thiên lộ ra.
Nhìn chín không gian động thiên này giống như pháp khí, thế nên hắn không lo lắng bị người ta nhìn ra điều dị thường bên trong.
Không gian động thiên bắt đầu đem nguyên lực chạy vào cơ thể của hắn, Nguyệt Thuật vận chuyển, xung quanh cơ thể huyết liên hoa lập tức nở rộ.
“Liên Hoa Quyết – Trấn Không Thủ.”
Song thủ đồng thời phóng thích về phía trước, từ huyết liên hoa phóng ra vô số những sợi huyết liên căn màu đỏ rực như màu máu, đem những huyết liên căn này kết thành hai bàn tay khổng lồ chụp về phía trước.
Vừa ngay lúc đó thì bóng dáng của Vân Phi Ưng hiện ra, sau lưng hắn lúc này xuất hiện một đôi cánh màu xanh lục, vừa giúp cho Vân Phi Ưng có khả năng phi hành, vừa giúp hắn gia tăng tốc độ lên gấp ba lần.
“Phản ứng thật nhanh.” Nhìn thấy tốc độ xuất thủ của Tinh Hồn, trong lòng Vân Phi Ưng thầm cảm thán, không ngờ đến đối thủ này khó xơi đến vậy.
“Vạn Diệt Lục Diễm Ma Thủ.”
Nhìn thấy hai bàn tay được tạo thành bởi huyết luyên căn chụp đến, muốn đem hắn trấn áp xuống, Vân phi Ưng hừ lạnh một tiếng, trên quyền sáo lục diễm rực cháy lên, ngay lập tức một bàn tay khổng lồ màu xanh rực cháy liên tục hướng về phía trước, muốn đem huyết liên thủ toàn bộ hủy diệt thành tro bụi, thế nhưng nào đơn giản như vậy, huyết liên thủ chụp lấy bàn tay lửa màu xanh, mặc cho nó giẫy dụa thế nào cũng không thể đốt cháy được hai bàn tay này, mà chính Vân Phi Ưng lại mắc kẹt ở bên trong.
Vân Phi Ưng cảm giác không gian xung quanh như biến thành một cái lồng giam, khiến cho hắn thể lực liên tục bị bào mòn.
“Muốn trấn áp ta, không có khả năng.”
Huyết mang từ đôi ưng nhãn lóe sáng, mái tóc xanh lục dựng ngược lên, một cỗ ý chí bất kham không chịu khuất phục, khí thế của Vân Phi Ưng mỗi một thời điểm nở rộ mạnh mẽ, lục diễm khí tức bắn ra tứ phương bát hướng, đem hai bàn tay huyết liên căn khổng lồ tách ra, nhờ vậy mà Vân Phi Ưng mới thoát ra khỏi sự khống chế.
“Ngươi tiếp được một quyền này, ta liền chịu thua.”
Không thể không công nhận, hắn thực sự đã đánh giá quá thấp Tinh Hồn rồi, gã thanh niên kia mạnh mẽ như những gì mà hắn tưởng tượng.
Nhưng hắn lại không muốn bại trận, vậy nên chỉ có thể sử dụng đến biện pháp này.
“Ta không rảnh.”
Từ trong miệng Tinh Hồn lãnh đạm vang lên một câu, Vân Phi Ưng muốn giành chiến thắng bằng biện pháp này, nhưng Tinh Hồn thì lại không rảnh quan tâm đến.
Thứ hắn muốn là vị trí Tinh Vương quán quân, phải giành chiến thắng, hơi sức đâu để mắt đến quyết tâm của Vân Phi Ưng làm gì.
“Liên Hoa Quyết – Phá Hồng Trần.”
Chẳng biết từ lúc nào, phía trên đỉnh đầu của Vân Phi Ưng đã xuất hiện một thanh huyết đao cổ lão tang thương, nhìn thanh huyết đao này như đã trải qua không biết bao nhiêu máu tanh, sát khí mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, lạnh lẽo tâm hồn.
“Trảm.”
Tinh Hồn ý chí điều khiển huyết đao, xung quanh huyết liên hoa nở rộ tuyệt đẹp, ánh huyết quang phóng thích rực rỡ, mà Hồng Trần Đao như bị ảnh hưởng bởi huyết liên hoa, khí tức lãnh sát càng lúc càng mạnh mẽ, phản phất giống như có ngàn vạn oan hồ dã quỷ bị trấn áp bên trong Hồng Trần Đao, lấy khí thế từ trên cao bổ xuống.
Vân Phi Ưng biến sắc, trong giây lát hắn cảm giác tính mạng của mình bị uy hiếp đến cực điểm. Thế nhưng với tính cách kiên cường, hắn thà chết chứ không mở miệng chịu nhận thua.
Trong thời khắc này, Vân Phi Ưng sức mạnh bộc phát một cách mạnh mẽ nhất, hai tay chỉ thiên, dần dần hình thành một cỗ sức mạnh bất kham không chịu khuất phục.
Thế nhưng, hắn cũng chỉ chống trụ được hai nhịp thở mà thôi, sau hai nhịp thở này, lục diễm chi khí hoàn toàn sụp đổ, Hồng Trần Đao chạm thẳng vào người Vân Phi Ưng.
Gương mặt Vân Phi Ưng thẫn thờ ra, không thể tin được bản thân mình lại thất bại, trong đôi mắt không còn sự kiêu ngạo khí phách, không còn đọng lại bất kỳ cảm xúc nào khác.
Chẳng lẽ cứ như vậy chết tại đây sao? Hắn còn chưa đánh bại Bạch Trường Cầm, còn chưa vấn đỉnh Tinh Vương, thế nhưng lại thất bại, mà còn bất đi cái mạng nhỏ. Hắn đã từng rất cuồng vọng, cho rằng tại Tinh Vương Chiến chỉ có Bạch Trường Cầm là đối thủ của mình, nhưng nguyên lai hắn đã lầm, còn có người so với Bạch Trường Cầm còn mạnh mẽ, còn đáng sợ hơn rất nhiều.
**********
P/s: - Chúc mừng năm mới!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.