Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 303: Hoa trong gió lớn




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 303: Hoa trong gió lớn
“Muốn độ kiếp?” Nhiều người trong lòng thầm nghĩ.
Linh Tiên chi kiếp bao gồm ba đạo lôi kiếp, mỗi một đạo lôi kiếp uy lực đều rất khủng bố, mà đạo thứ hai lại mạnh hơn đạo thứ nhất, đạo thứ ba cũng tương tự như vậy, bên trong mỗi đạo lôi kiếp không chỉ ẩn sức sức mạnh hủy diệt sinh linh, mà còn ẩn chứa lực lượng rất kỳ dị, lực lượng này mỗi một tiên giả đều khác biệt, thế nên chỉ có thể tự mình cảm nhận và lĩnh hội, thành ra rất khó mà lí giải, tựu chung được giới tu tiên gọi là Linh Tiên Chi Lực.
Ai nấy đều cảm giác được lực lượng hủy diệt khủng bố, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Trái ngược với chúng nhân, Trần Mộng Dao nàng không hề lo lắng gì cả, chính xác hơn là bi thương đến nỗi không còn màng đến sự nguy hiểm từ tiên kiếp nữa.
Ánh hào quang từ thân thể nàng tỏa sáng rực rỡ, một tiếng chấn động dễ nghe vang lên, một bước kia rốt cuộc đã bị phá tan bình chướng, như một ngọn núi chọc trời không thể nào vượt qua nổi đã bị Trần Mộng Dao thành công vượt qua, Linh Tiên cảnh đã đột phá.
Thân thể Trần Mộng Dao từ từ lăng không lên bầu trời, hơn bao giờ hết nàng giống như một tiên nữ hạ phàm, mái tóc lam lăng không ra không gian, y phục khẽ rung chuyển trong gió lớn, tắm mình trong ánh hào quang rực rỡ đang không ngừng nở rộ, vẻ đẹp tuyệt trần khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không kìm được rung động.
Chỉ là, trên gương mặt nàng, đôi mắt đẹp nhìn về phía tòa thành, nàng thấy được có rất nhiều người đang tụ hội chú mục lên nàng, có đệ nhất tiên giả Loạn Tiên Hải – Chu Thiên Tử xuất hiện, có các vị hộ pháp của Địa Ngục giáo, những người thân quen với nàng như phụ thân nàng Trần y sư, Tần Trọng trưởng lão, và cả những người không hề quen biết… đều xuất hiện, chỉ duy có một người là không đến mà thôi, dường như khoẳng khắc hắn quay lưng rời đi, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không quay mặt lại nhìn.
Một gỗ bi thương xâm lấn, đôi mắt đẹp nhắm lại, trong ánh hào quang đang nở rộ tuyệt đẹp, một giọt nước mắt trong suốt yếu ớt rơi xuống, rơi đúng vào bông hoa phía dưới chân nàng.
Từ bên trong thiên nhãn, một tiếng gầm rú đáng sợ vang lên, ánh chớp xé rạch bầu trời, một đầu lôi long xuất hiện mang theo hơi thở tịch diệt, lôi long hướng về phía Trần Mộng Dao mà hung dữ tấn công, khí thế cuồng bạo không gì sánh được, tựa hồ muốn đem Trần Mộng Dao hóa thành tro bụi.
Trông thấy đạo lôi kiếp đầu tiên xuất hiện, Trần y sư gương mặt thập phần lo lắng nhìn về phía Chu Thiên Tử, tựa hồ như muốn nói gì đó thì đã bị Tần Trọng trưởng lão một bên ngăn lại, đồng thời lắc đầu ý bảo không nên vọng động.
Chu Thiên Tử tự nhiên cũng phát hiện, thế nhưng lại không thèm để ý đến, chỉ khi nào Trần Mộng Dao thực sự nguy hiểm thì hắn mới xuất thủ.
Một tiếng nổ vang, trong sát na, dù đứng ở một khoảng cách rất xa, thế nhưng đám đệ tử đang quan sát không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ đơn thuần cảm nhận thôi mà cảm tác tử vong đang cận kề mình, lôi kiếp khủng bố như vậy, chẳng trách có vô số tiên giả Địa Tiên cảnh vẫn lạc bên trong.
Liệu rằng Trần Mộng Dao có vượt qua được tiên kiếp hay không? Trong lòng mỗi người tự vấn.
Lại Trần Mộng Dao, khoảng khắc lôi long chạm vào người nàng, thân thể chấn động mãnh liệt, gương mặt tái nhợt, xung quanh hào quang trở nên yếu ớt hỗn loạn, tùy thời như muốn tan biến, bên trong cơ thể khí huyết tán loạn, miệng nhỏ phun ra một ngụm tiên huyết.
Quang mang của đạo lôi kiếp thứ nhất biến mất, bóng dáng của Trần Mộng Dao hiện ra, nàng lúc này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng xuất hiện một tia máu, hơi thở hỗn loạn, trên thân thể nhiều chỗ bị cháy xém, hào quang ngũ sắc tán loạn yếu ớt, dĩ nhiên là do lôi kiếp tạo thành.
Bất quá, đạo lôi kiếp thứ nhất nàng đã chống đỡ thành công. Chỉ là, đạo thứ nhất chỉ là yếu nhất trong ba đạo mà thôi, thử thách nguy hiểm vẫn còn đang đợi ở phía đằng sau.
Trần Mộng Dao nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhanh tay lấy ra đan dược phụ trợ phục dụng, nàng là con gái của vị Luyện Dược sư danh tiếng nhất nhì Loạn Tiên Hải, trên người tự nhiên không thiếu đan dược khôi phục sức mạnh.
Ba nhịp thở sau, hơi thở tử vong một lần nữa bao phủ xuống thân thể Trần Mộng Dao. Đạo lôi kiếp thứ hai xuất hiện, chỉ thấy so với đạo đầu tiên thì khổng lồ hơn gấp hai lần, uy lực tự nhiên cũng mạnh hơn gấp hai lần, lôi kiếp hóa thành lôi long tiếp tục hướng xuống vị trí Trần Mộng Dao mà tấn công.
Trông thấy lôi kiếp khủng bố này, nhiều người trong lòng suy nghĩ, nếu như Chu Thiên Tử vẫn tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, Trần Mộng Dao không nghi ngờ chắc chắn sẽ chết trong tiên kiếp.
Người khác nhận ra được, đương nhiên Chu Thiên Tử cũng nhìn thấy được. Trước đó đã đáp ứng người ta, tuy rằng hơi không nguyện ý, nhưng vẫn phải xuất thủ.
Chỉ thấy Chu Thiên Tử song thủ huy động kết thành ấn pháp, tiên lực vận chuyển, trong mắt hào quang lóe lên, đột nhiên nhìn về phía Trần Mộng Dao, miệng khẽ niệm hô một tiếng.
Trên đỉnh đầu của Trần Mộng Dao xuất hiện ba đạo u quang màu xanh thẫm, phảng phất như một ngọn lửa địa ngục vừa mới thổi lên vậy, ngọn lửa kì dị xanh thẫm đó trong giây lát hóa thành ba đạo u linh, đem bao phủ trên đỉnh đầu Trần Mộng Dao.
Khi lôi long dữ tợn từ trên thương khung giáng xuống, đột nhiên ba đầu u linh miệng vang ra tiếng cười ghê rợn lạnh người, bất chợt ngọn lửa bùng phát dữ dội, bay thẳng lên hướng về phía lôi long mà ngạnh kháng lại.
Giữa không trung, lôi long và ba đầu u linh va chạm vào nhau, tiếng nổ ầm ầm chấn động rung chuyển đất trời, cuồng phong gào thét nổi lên, dư lực không ngừng sản sinh rồi bay ra tứ phương bát hướng mà tàn phá.
Rốt cuộc ba đạo u linh đã bị lôi long hủy diệt toàn bộ, thế nhưng lôi long sức mạnh không còn cuồng bạo như trước nữa, cơ hồ đã bị suy yếu khi giao phong với ba đầu u linh kia.
Lại nói, kỳ thực không phải do đạo lôi kiếp thứ hai mạnh, nếu như muốn, Chu Thiên Tử có thể dễ dàng hủy diệt lôi kiếp kia. Thế nhưng nếu như cứ như vậy hủy diệt lôi kiếp thì nó sẽ không được tính lên người Trần Mộng Dao, vẫn chỉ là một lần độ lôi kiếp mà thôi, đằng sau vẫn sẽ có thêm hai đạo lôi kiếp nữa tấn công nàng, thậm chí uy lực so với đạo lôi kiếp hiện tại cuồng bạo hơn gấp ba, gấp bốn lần.
Thành ra Chu Thiên Tử chỉ có thể khiến cho lôi kiếp suy yếu đi, phần còn lại tự thân Trần Mộng Dao hành động.
Lôi kiếp giáng xuống, cơ thể như sương kia đang phải gánh chịu một cỗ lực lượng hủy diệt khủng khiếp, tuy đã suy yếu, nhưng lôi kiếp vẫn là lôi kiếp, vẫn khiến cho Trần Mộng Dao rơi vào lâm nguy.
Hàm răng mím lại bờ môi mỏng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hột không ngừng túa ra trên trán, chân mày chau lại, dường như đang phải chịu một nỗi thống khổ làm cho người ta hận không thể vì nàng mà chịu thay.
Phía bên ngoài, ngũ sắc hào quang dường như bị suy yếu đến cực điểm, âm thanh vỡ nát vang lên, rốt cuộc ngũ sắc hào quang triệt để bị hủy diệt, Trần Mộng Dao một lần nữa thổ huyết.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ thành công đạo lôi kiếp thứ hai, cũng may có sự trợ giúp của Chu Thiên Tử, bằng không chỉ sợ Trần Mộng Dao đã trong đạo lôi kiếp thứ hai này mà vẫn lạc rồi.
Linh Tiên chi kiếp đúng là quá khủng bố, đám tiểu bối đệ tử hít sâu vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm suy nghĩ, sau này muốn độ tiên kiếp nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, bằng không khó lòng vượt qua nổi tiên kiếp khủng bố này.
Mắt thấy Trần Mộng Dao thành công vượt qua đạo lôi kiếp thứ hai, đã thành công vượt qua hai phần ba chặn đường, thế nhưng cả Trần y sư và Tần Trọng trưởng lão tinh thần đều đặc biệt ngưng trọng, trong ánh mắt không kiềm được sự lo lắng.
Chân chính nguy hiểm nhất chính là đạo lôi kiếp thứ ba, sức mạnh hủy diệt vượt xa đạo lôi kiếp thứ nhất và thứ hai cộng lại. Tiên giả vẫn lạc, đại đa số đều bởi lần lôi kiếp thứ ba giáng xuống.
“Dao nhi, nhất định phải trụ vững đến cùng.” Trần y sư trong lòng không ngừng cầu nguyện, khấn vái, cầu mong sao cho Trần Mộng Dao thành công bước cuối cùng.
Phía trong thành, Liễu Nguyệt Yên nhìn Trần Mộng Dao thần sắc tái nhợt, lộ ra vẻ suy yếu, miệng bỗng thốt: “Chỉ sợ cô ta khó lòng trụ vững lần lôi kiếp thứ ba.” Không phải Liễu Nguyệt Yên đang trù ẻo, mà tựu chung tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ giống như nàng, chỉ là ngại miệng không nói ra mà thôi.
Bạch Trường Cầm biểu cảm như thường, không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì, trong đôi tử mâu lóe lên một vệt quang mang, thần thức khóa chặt lên người Trần Mộng Dao.
Tại nơi độ kiếp, Trần Mộng Dao thân thể lộ ra một tia bi thương, thân thể giữa không trung hơi lảo đảo, như một ngọn đèn yếu ớt trước cơn dông bão hung dữ, nàng nhìn xuống phía bên dưới, nơi đó bông hoa buồn bã kia không ngừng rung chuyển dữ dội trong gió lớn, trông nó yếu ớt vô cùng, hệt giống như nàng vậy, thế nhưng vì một tia chấp niệm không muốn buông bỏ khiến cho nó vẫn tiếp tục trụ vững cho đến cùng.
Trần Mộng Dao ngắm nhìn bông hoa, trông giây lát tựa như đã minh ngộ ra một loại lực lượng vô hình nào đó.
Thu hồi tầm mắt từ bông hoa lại, gương mặt ngẩn lên nhìn vào thương khung dữ tợn trên kia, trong cơn giông tố, trong tiềm thức đột nhiên chạy qua những hình ảnh hồi ức ngắn ngủi, bên trong hồi ức ngắn ngủi đó xuất hiện một gã nam tử trầm tính ít nói, từ lúc hắn được Tần Trọng trưởng lão lấy ra từ trong bụng của Thiết Giáp Cự Sa, trên con tàu giữa biển được nàng chăm sóc… cho đến lúc cùng nàng đứng đối diện với nhau bên bờ sông, rất ngắn ngủi, rất muốn buông bỏ và lãng quên đi, nhưng rốt cuộc lại biến thành khắc cốt minh tâm. Bông hoa kia có chấp niệm của nó, Trần Mộng Dao, nàng cũng có chấp niệm của chính mình. Khóe miệng nở ra một nụ cười buồn bã bi thảm.
Khi nụ cười nở rộ, trên thương khung, đạo lôi kiếp thứ ba cũng đã xuất hiện, hơi thở tử vong ngập tràng xuống, muốn đem bóng hình yếu ớt kia đánh tan thành tro bụi, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Mắt thấy lôi kiếp đã xuất hiện, Chu Thiên Tử dĩ nhiên không đứng yên mà nhìn, trong ánh mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, đã từng trải qua Linh Tiên chi kiếp, Chu Thiên Tử tự nhiên nhận thức được rằng lần lôi kiếp thứ ba này nguy hiểm như thế nào, nếu không có sự trợ giúp, mười phần cơ hồ đến chín phần sẽ phi hôi diệt yên.
Tiên lực vận chuyển, lấy Trần Mộng Dao làm trung tâm đột nhiên một ngọn lửa màu xanh bao phủ, đem nàng bảo vệ ở bên trong, chưa dừng lại, phía bên ngoài mười đầu u linh khác lại xuất hiện, khí tức so với ba đầu u linh giúp nàng độ lôi kiếp thứ hai mạnh hơn rất nhiều.
Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, một đầu lôi long khổng lồ chậm rãi hiện ra, một tiếng gào thét làm cho không gian một mãnh hỗn độn, tràn ngập tử vong.
Thời đại viễn cổ lưu truyền một truyền thuyết, giữa thiên địa xuất hiện một đầu viễn cổ lôi long, năng lực điều khiển lôi điện cực kỳ khủng bố, thời điểm đó dường như trở thành bá chủ bởi sức mạnh hủy diệt cường đại.
Bởi vì nắm giữ sức mạnh gần như khủng bố vô biên vô tận, rốt cuộc được thiên đạo chú ý đến, để cho viễn cổ lôi long trở thành một cánh tay đắc lực của thiên đạo, giữ nhiệm vụ trừng phạt những sinh linh muốn nghịch thiên cải mệnh, nếu vượt qua được thì một bước thành tiên, còn thất bại thì vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không được luân hồi.
Không biết thực hư của truyền thuyết này ra sao, nhưng mỗi khi tiên kiếp giáng lâm đều phản phất hình ảnh viễn cổ lôi long tràn đầy uy nghiêm, có lẽ bên trong có vài phần là thật.
Lôi long khổng lồ ngâm lên một tiếng thì giáng xuống, tựa hồ muốn đem hết thảy hủy diệt.
Tử vong phủ xuống Trần Mộng Dao, xung quanh cơ thể ngọn lửa màu xanh thẫm bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, mười đầu u linh gào thét ghê rợn, thanh quang nở rộ, trong giây lát đồng loạt bay về phía lôi long rồi lập tức bạo tạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.