Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 294: Đáp trả nhân tình




“Tiên nhân mộ phủ?” Lục lọi lại ký ức, hơn một trăm năm trước, khi cả hắn lẫn Lục Phong vẫn còn là ngoại môn đệ tử Thiên Kiếm tông, bọn hắn đã từng nói về tiên nhân mộ phủ, dự định sau khi ngoại môn thí luyện chấm dứt thì cùng nhau đến tiên nhân mộ phủ đó tìm kiếm cơ duyên. 
Thế nhưng khi giữa thời gian ngoại môn thí luyện diễn ra, Tinh Hồn tiến vào vô minh chi cảnh, trầm luân khổ hải một trăm năm, tuyết nguyệt tang thương, đến khi tỉnh lại thì Lục Phong đã rời khỏi Thiên Kiếm thông, trở thành đệ tử Địa Ngục giáo, sự tình tiên nhân mộ phủ đó cũng dần phai nhạt khỏi ký ức.
“Ta còn nghĩ rằng các ngươi đã thám hiểm tòa mộ phủ đó.” Tinh Hồn không giấu sự bất ngờ, tòa tiên nhân mộ phủ đó đến giờ vẫn còn chưa được khai phá.
Nghe Tinh Hồn nói, Lục Phong cười ha ha một tiếng, sau đó nói: “Tiên nhân mộ phủ, muốn khai phá nào đơn giản như vậy.” Trong ngữ điệu không giấu khổ não. 
“Lúc đầu cả ba người chúng ta nghĩ rằng sẽ không có quá nhiều vấn đề, thế nhưng khi tiến vào mới phát hiện, nguyên lai tòa mộ địa đó khó phá giải hơn những gì chúng ta tưởng, thậm chí suýt chút nữa là cả ba mất luôn cái mạng nhỏ, cũng may nhờ Bắc Cung Thanh Đan tinh thông trận đạo, vì vậy mới một phen hóa giải. Kể từ sau lần đó, ba người chúng ta chưa từng quay lại tiên mộ.” Lục Phong diễn giải. 
“Lợi hại vậy sao?” Tinh Hồn cảm thán.
Bất chợt nhớ lại lời của Tiểu Ứng Long, nó nói nó cảm ứng được tại Hư Thần Tinh này rất có thể có thi hài của chân long, bây giờ Lục Phong nói về tiên nhân mộ phủ đó, rất có khả năng, thi hài chân long đang nằm bên trong tòa tiên mộ này, khả năng này không hề thấp chút nào.
“Các ngươi dự định muốn quay trở lại tòa tiên mộ đó?” Tinh Hồn hỏi tiếp.
“Dĩ nhiên, bỏ qua thì không cam tâm chút nào, bất quá không giống với lần trước, lần này chúng ta dự định sẽ mời thêm rất nhiều người nữa tham dự. Đại sư huynh, nhị sư tỷ và tam sư huynh đều đã đồng ý, ngoài bọn họ ra sẽ có thêm một vài bằng hữu khác.” Lục Phong đáp lời. 
Tiên nhân mộ phủ, khả năng rất lớn bên trong sẽ cất giấu bảo tàng. Mà theo như Bắc Cung Thanh Đan giải thích, tòa tiên mộ này ẩn chứa rất nhiều cấm chế, sát cơ vô số, thứ mà ba người bọn hắn trải nghiệm chỉ là một phần nhỏ cấm chế ở bên ngoài mà thôi, thế nhưng uy lực, ngay cả Địa Tiên cảnh tiên giả cũng không thừa nhận nổi. 
Lợi hại như vậy, chỉ sợ vị tiên giả tạo hóa ở bên trong tiên mộ, tu vi thấp nhất có lẽ cũng muốn đột phá vào Thiên Tiên cảnh cảnh giới. 
Mà sự tinh này, khả năng cao liên quan đến Tiểu Ứng Long, đi một chuyến quan sát, dựa theo bản năng của Tiểu Ứng Long, nếu như bên trong quả nhiên chứa thi hài chân long thật, vậy thì không thể không tham gia vào, còn nếu như không có thì sẽ có hai quyết định, tiên mộ quá nguy hiểm thì rút lui, còn không có quá nhiều nguy cơ thì tiếp tục thám hiểm.
“Cao thủ tham gia nhiều như vậy, đi quan sát một chuyến cũng được. Nghe ngươi nói, tiên mộ tồn tại rất nhiều cấm chế, nếu không có người am hiểu về trận đạo thì không có khả năng tiến sâu vào trong tiên mộ.” Bảo tàng do bất kỳ sinh linh cường đại này tạo ra, nhất là những thứ như bảo khố hay mộ phủ, cấm chế bên trong sẽ còn cường đại. 
Không một người nào muốn bảo tàng cả đời mình sưu tập lại tiện nghi cho người khác, những kẻ không quen mặt cả; mộ phủ cũng giống như vậy, cả đời tranh đấu, đến khi tọa hóa thì muốn được bình yên, bị người khác đào bới nơi yên nghỉ của mình lên, chỉ nghĩ đến thôi cũng rất khó chịu.
Vì vậy, cấm chế bố trí ở bảo tàng hoặc mộ phủ đều rất kinh khủng, mỗi một cấm chế đều ẩn tàn nguy cơ sinh tử, không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Tinh Hồn bản thân đối với trận đạo hiểu biết khá rõ, so với vị trận đạo sư danh khí lớn nhất Kim Lan Quốc là Thái Ngọc Tân đại sư không hề thua kém, bất quá, hắn sẽ không tiết lộ bản thân mình là một gã trận đạo sư, cho dù với Lục Phong, hắn cũng không tiết lộ. Nhiều khi, biết nhiều quá cũng là một cái tội.
Thấy Tinh Hồn nghi vấn, này cũng không quá khó hiểu, cũng không có gì gọi là bí mật, Lục Phong cười ha ha một tiếng, sau đó giải thích: “Vấn đề này huynh yên tâm, tham gia tiên mộ có không ít trận đạo sư tham dự.” 
‘Tốt, khi nào khởi hành?” 
“Nhanh nhất là sáu tháng nữa, đợi đến khi có báo hiệu, chúng ta liền lên đường.” 
Lịch lãm tiên nhân mộ phủ đã định, nếu không có gì bất ngờ, Tinh Hồn hắn liền đi đến đó một chuyến. 
Vừa lúc trận quần đấu của cả Mộ Ngọc lẫn Tào Tuyết Dương đều bắt đầu. Cả hai người này đều là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, thực lực bất phàm, trên sàn đấu triển lộ hào quang. 
Lục Phong hắn trước đó đặt cược hết vào Tào Tuyết Dương, thân là sư đệ, hắn nắm khá rõ về thực lực của Tào Tuyết Dương, thành ra không hề ngại tay gì cả. 
Còn Tinh Hồn, hắn không có ý định tiếp tục đặt cược, trước đó đặt cho Lục Phong chỉ là thuận tay mà thôi. Bất giác khi đảo mắt nhìn các sàn đấu khác, Tinh Hồn vô tình nhìn thấy trên một sàn đấu có một bóng người quen mắt. 
“Là nàng?” Tinh Hồn thầm nhủ. 
Cô nương lọt vào tầm mắt của hắn chính là Trần Mộng Dao, giữa hắn và nàng cũng tính là một chút giao tình. 
“Tinh Hồn, huynh đi đâu?” 
Đột nhiên Tinh Hồn đứng dậy, xoay người như muốn rời khỏi đây. Thấy vậy, Lục Phong liền hỏi. 
“Xuống bên dưới quan sát rõ hơn một chút.” Tinh Hồn vừa bước đi vừa trả lời. 
Lục Phong nhướng mày. Quan sát rõ hơn? Không phải chỗ này quan sát rõ nhất các trận đấu sao, so với bên dưới kia ồn ào chật chội thì thống khoái hơn nhiều. 
Bất quá Lục Phong không đuổi theo, trong bụng thầm nghĩ gia hỏa lạnh lùng này có lẽ có việc cần giải quyết, mặc dù xem Tinh hồn là huynh đệ, nhưng có những việc riêng tư, dù là huynh đệ thân đến cách mấy cũng không nên can dự quá sâu vào. Lục Phong minh bạch chuyện này, vậy nên hắn để cho Tinh Hồn tùy tiện hành sự, lại thêm hiện nay người tại Kỳ Xà thành đã biết Tinh Hồn là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, sẽ không có người này dại dột đi chọc vào hắn đâu.
Bước xuống đấu trường khổng lồ, bởi vì các trận đấu đang diễn ra hết sức hấp dẫn, Tinh Hồn hắn lại tận lực thu liễm lại khí tức, vì vậy không mấy người chú ý đến hắn, mà cho dù có chú ý thì cũng không tỏ thái độ quan tâm.
Lúc này, trên sàn đấu Trần Mộng Dao đã bắt đầu động thủ. 
Trần Mộng Dao là một trong số những thiên kiêu chi tử của Ngân Nguyệt Hải đường, tuy không tính là yêu nghiệt, nhưng bản lĩnh không thể xem thường. 
Thiên tài cấp bậc yêu nghiệt giống như Lục Phong, Bạch Hải Hiên… số lượng không quá nhiều, nếu tính ra thiên tài cấp bậc yêu nghiệt tại Tinh Vương Chiến này số lượng không vượt quá năm mươi người, vậy nên vẫn còn cơ hội để cho những người khác thể hiện bản lĩnh. 
Sàn đấu của Trần Mộng Dao không có thiên tài cấp bậc yêu nghiệt, thế nên chiến đấu kéo dài, diễn ra khá khốc liệt. 
Tinh Hồn lặng lẽ đứng quan sát, đột nhiên từ phía đằng sau có tiếng bước chân người bước đến, Tinh Hồn chậm rãi xoay người lại thì nhận ra, nguyên lai là Tần Trọng trưởng lão và Trần y sư. 
“Bái kiến Tần tiền bối, Trần y sư.” Tinh Hồn ôm quyền nghi lễ. 
“Một chỗ quen biết, không cần hành lễ.” Tần Trọng trưởng lão đối với Tinh Hồn thuận mắt, tuy rằng hắn trước đây đánh trọng thương đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường, nhưng nguyên nhân là do đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường kiếm chuyện, Tần Trọng trưởng lão lại không phải là người không biết phân biệt phải trái, mù quáng bảo vệ đệ tử Hải đường, vì vậy không hề chấp nhất với Tinh Hồn.
“Ngươi, nguyên lai lại ẩn giấu thực lực sâu đến như vậy, xem ra trước đây là ngươi cố ý chui vào trong bụng Thiết Giáp Cự Sa.” Tần Trọng trưởng lão lại nói, bên trong giọng điệu thoáng qua một tia tiếu ý.
“Ngày đó quả thật là ta mang trọng thương, bất đắc dĩ mới phải chui vào bụng quái ngư để trốn thoát, lại may mắn được Tần tiền bối tương trợ, được Trần y sư dùng thần dược giúp ta khôi phục vết thương, những chuyện này, ta trong lòng nhớ kỹ.” Ngữ điệu của hắn rất khách khí. 
“Ồ, thì ra ngươi nhận ra chuyện đó.” Trần y sư ồ lên một tiếng ngạc nhiên. 
“Đối với y đạo có chút nghiên cứu, vì vậy nhận ra được.” Tinh Hồn không che dấu đáp.
Thấy vậy, Trần y sư gật đầu, ho khan một tiếng, nói tiếp: “Khụ khụ, đã vậy ta cũng nói thẳng, mặc dù là chỗ quen biết, nhưng mà đan dược ta cho ngươi dùng tài liệu rất trân quý, luyện ra một lò tiêu hao tài nguyên rất nhiều, tại Hải đường không phải người nào cũng được sử dụng loại đan dược đó.” 
Dụng tâm của Trần y sư, Tinh Hồn hơi hơi minh bạch. “Đan quý tự nhiên tài liệu quý, trên con đường tu hành, ta cũng không muốn phải lưu lại vướng mắc, thế này đi, Trần y sư, có thể để cho ta đáp lại phần nhân tình này?” 
“Có thể, nhưng còn phải xem ngươi đáp lại như thế nào?” Trần y sư cười cười. 
Suy nghĩ một lúc, Tinh Hồn chợt nói. “Luyện Dược sư thứ cần nhất, một là đan phương, hai là tài liệu luyện dược, đây là hai thứ mà họ trân quý nhất. Đan phương thì ta không có, nhưng tài liệu thì trên người có một chút. Không biết đan dược mà Trần y sư cho ta sử dụng bao gồm những loại tài liệu này, nếu có thể, ta sẽ đáp lễ mười lò đan dược.” 
“Mười lò?” Trần y sư không kìm được thốt lên một tiếng. “Ngươi cũng thật hào phóng, có biết đan dược tài liệu trân quý đến như thế nào không mà dám mạnh miệng như vậy?” Trong ngữ điệu của Trần y sư hơi có không tin tưởng. 
Tài liệu để luyện chế ra Dưỡng Linh đan, hắn phải nhờ người tìm kiếm từ Loạn Tiên Hải cho đến tại lục địa, tiêu hao không dưới vài năm mới có khả năng khai được vài lò. Vậy mà Tinh Hồn một hơi khẳng định đáp lễ cho hắn mười lò, dĩ nhiên là không nguyện ý tin tưởng rồi. 
Đoán được tâm tư của Trần y sư, Tinh Hồn cũng không nổi giận. Hắn dám mở miệng, tự nhiên là nắm chắc vài phần. Thứ nhất, hắn có bảo khố của Thần Thiết môn, bảo khố bên trong có một vài đan phương, nhưng đan phương trân quý, không có khả năng thì tận lực không bại lộ, vậy nên sử dụng dược liệu để trả thì thích hợp hơn. Tòa nhà chứa đan dược, không chỉ có đan dược mà còn có rất nhiều tài liệu để luyện dược, số lượng không nhỏ, bên trong hắn là có tài liệu thích hợp để luyện chế Dưỡng Linh đan; thứ hai, với khả năng của Huyết Luân hộ pháp, giúp hắn tìm kiếm tài liệu luyện chế Dưỡng Linh đan hoàn toàn nằm trong khả năng, vì vậy Tinh Hồn mới sảng khoái đáp ứng.
“Trần y sư an tâm, ta nói được thì sẽ làm được.” Tinh Hồn ngữ điệu tự tin. 
Thấy vậy, mặc dù vẫn giữ y nguyên nghi hoặc, nhưng thấy Tinh Hồn tự tin như vậy, từ chối thì lại không nỡ, Trần y sư hít vào một hơi rồi nói: “Thấy ngươi thành tâm muốn trả lại nhân tình, ta cũng không làm khó ngươi, không cần đến mười lò, ngươi chỉ cần kiếm đủ tài liệu cho năm lò là được rồi, bên trong đây là tài liệu luyện chế Dưỡng Linh đan, ta đã phục chế lại, ngươi theo đó mà tìm rồi gửi đến Ngân Nguyệt Hải đường.” 
Vừa nói, Trần y sư vừa phục chế lại tài liệu vào một cái ngọc giản rồi đưa cho Tinh Hồn. Nhận lấy ngọc giản, tạm thời chưa cần quan sát, đem ngọc giản cất vào trong người, sau đó lại quay sang Tần Trọng trưởng lão, dĩ nhiên, hắn cũng muốn đáp trả lại nhân tình cho Tần Trọng trưởng lão.
Phát hiện ra ý đồ, Tần Trọng trưởng lão liền cười ôn hòa: “Không cần, khi đó lão phu chỉ tiện tay mà làm, vả lại, với khả năng của ngươi, chỉ sợ lão phu cũng đã nhiều chuyện, không cần lão phu ra tay, ngươi cũng tự thoát được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.