Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 289: Năm trăm linh thạch…




“Đặt cho Vũ Văn Cực?” Tào Tuyến Dương chợt thốt. 
“Vũ Văn Cực thiên phú trác tuyệt, thực lực rất mạnh, trước đây ta từng có cơ hội chứng kiến qua. Mặc dù Lục Phong là sư đệ, thế nhưng ta cũng không muốn bị mất tiền oan, ăn chắc mặt bền vẫn hơn, ha ha…” Mộ Ngọc cười tà dị, xem ra quả thực Mộ Ngọc có hiềm khích gì đó với Lục Phong.
Tào Tuyết Dương trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia chán ghét, không thèm nói chuyện với hắn ta nữa, lại chuyển sang Tinh Hồn. “Tiểu sư đệ có hay không đặt cược?” 
“Kiếm một chút tài nguyên tu luyện cũng không tệ, nhị sư tỷ, đặt cược ở địa phương nào?” Tinh Hồn nhìn nàng hỏi.
“Đệ muốn đặt cược bao nhiêu, có thể ra lệnh cho hạ nhân, không cần phải tự mình hành động.” Bề ngoài Tinh Hồn hơi lạnh nhạt, chung quy cảm giác của Tào Tuyết Dương đối với hắn vẫn tốt hơn gã Mộ Ngọc nhìn người khác bằng nửa con mắt kia.
Nghe vậy, Tinh Hồn ý niệm truyền vào giới vật, lấy ra năm trăm khối linh thạch trung phẩm cho vào nhẫn trữ vật, kế tiếp đem giao cho Tào Tuyết Dương. “Một chút cỗ vũ cho Lục Phong, nhị sư tỷ giúp ta đặt cược.”
Mộ Ngọc miệng khẽ nhếch mép cười, hắn nghe nói Tinh Hồn là một gã tán tu, mà tán tu trên người có bao nhiêu tài sản? 
“Nếu đặt quá ít, người ta lại nghĩ đệ tử của sư tôn là ma đói, có cần sư huynh cho mượn một ít chăng?” Mộ Ngọc ánh mắt tà dị liếc nhìn, ngữ điệu nghe như quan tâm, nhưng kỳ thực là đang khinh thường, muốn tìm cơ hội để chế nhạo Tinh Hồn. 
“Đa tạ tam sư huynh, ta đặt cược năm trăm khối, có lẽ cũng vừa đủ, không khiến cho sư tôn mất mặt.” Tinh Hồn thái độ như thường, ngồi xuống ghế phóng tầm mắt nhìn về phía sàn đấu của Lục Phong, vừa đáp lại ý tốt của Mộ Ngọc.
Chỉ thấy Mộ Ngọc ngửa đầu cười lớn, tựa như hắn vừa nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười.
Quả nhiên là ma đói, xem ra vét hết tài sản cũng chỉ được năm trăm khối linh thạch mà thôi. Mang danh đệ tử Huyết Luân hộ pháp đại danh đỉnh đỉnh, vậy mà trong người chỉ có năm trăm khối, còn dám đi đặt cược nữa. Trong lòng Mộ Ngọc suy nghĩ.
Tào Tuyết Dương tay cầm lấy nhẫn trữ vật của Tinh Hồn, nghe hắn nói bên trong chỉ có năm trăm khối linh thạch thì cũng rất ngạc nhiên, vị tiểu sư đệ này, đích thực là một cái ma đói sao? 
Trong lòng nổi lên hiếu kỳ, định bụng sẽ cho Tinh Hồn mượn thêm một ít, chứ như vậy thì cũng quá mất mặt sư tôn Huyết Luân đi, nàng mặc dù không thích Mộ Ngọc cười ra mặt, nhưng ẩn ẩn trong lòng cũng có chút đồng tình. 
Theo bản năng, nàng trước tiên đưa thần niệm của mình vào kiểm tra nhẫn trữ vật, ngay lập tức trên gương mặt xinh đẹp hơi động dung, ánh mắt thoáng qua một tia kinh nghi.
Một bên Ma Luân miệng niệm phật lộ vẻ thanh tịnh, tuy nhiên hắn ta vẫn đang chú ý đến tình hình, cũng không có ý định muốn can dự vào, thế nhưng cảm giác được biểu cảm khác thường của Tào Tuyết Dương, lại ngẫm, Tinh Hồn hắn nói là năm trăm khối linh thạch, nhưng cũng không có nói là linh thạch gì đâu à.
Vị tiểu sư đệ này, xem ra đang muốn hố người đây. Lắc đầu cười mỉm, Ma Luân lại tiếp tục niệm chú để giữ thanh tịnh trong lòng.
Mộ Ngọc được một phen cười thỏa chí, vừa cười vừa làm ra bộ dáng hào phóng. “Chỉ có năm trăm khối linh thạch hạ phẩm cũng dám đi đặt được, tiểu sư đệ, da mặt ngươi coi bộ rất dày, à mà theo ta biết thì tên tán tu nào cũng như vậy, đều rất mặt dày, hèn hạ vô sỉ. Mà thôi, hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, để cho ta ngươi mượn nửa vạn khối linh thạch hạ phẩm đi đặt cược, miễn cho người ta cười nhạo, nói rằng đệ tử của sư tôn lại là một cái ma đói không có linh thạch tiêu xài, ha ha…”
“Tam đệ, ta nghĩ không cần thiết đâu.” Gương mặt diễm lệ ẩn đằng sau tấm khăn mỏng biến đổi, hô hấp loạn nhịp, khẽ cười một tiếng nói.
“Ha ha, sư tỷ đừng nghĩ nhiều, cũng chỉ là ít linh thạch lẻ mà thôi, coi như xem trên phân lượng của sư tỷ, tiểu sư đệ, số linh thạch đó sau này không cần trả cũng được.” Dĩ nhiên Mộ Ngọc vẫn cho rằng con số năm trăm đó là năm trăm linh thạch hạ phẩm, giọng nói coi thường đến cực điểm, nói một tiếng cho, nhưng chẳng khác gì đang bố thí cho ăn mày.
“Thật sự là không cần đâu. Năm trăm linh thạch đó… ta nghĩ là dư rồi, à không, phải là rất dư mới đúng.” 
“Sư tỷ, tỷ nói hưu nói vượn gì vậy. Chỉ có năm trăm linh thạch hạ phẩm mà muốn rất dư?” Mộ Ngọc dường như vẫn chưa hiểu ra ý tứ bên trong lời của Tào Tuyết Dương. 
“Tam đệ, hắn khi nào nói là năm trăm linh thạch hạ phẩm?” Trước đây tuy không ưa thích, thế nhưng vẫn miễn cưỡng nói chuyện được, nhưng bây giờ thì Tào Tuyết Dương càng lúc càng cảm thấy chán ghét gã Mộ Ngọc này, nhìn không thuận mắt chút nào. 
Mộ Ngọc không phải là người quá ngu ngốc, nhưng không hiểu sao hôm nay lại tối ý đến như vậy, tựa như bao nhiêu ngu ngốc từ xưa đến nay một lần bạo phát vậy. Tào Tuyết Dương đã tạo cho hắn một lối để xuống đài, nhưng bây giờ xem thái độ của hắn, có lẽ đã không cần nữa.
Hắn khinh thị người ta như vậy, nào là ma đói, nào là mặt dày, hèn hạ, vô sỉ, mắng còn hơn mắng chó, đúng là ngạo mạn đến cực điểm. 
“Sư tỷ nói vậy là ý gì?” Lúc này, Mộ Ngọc có lẽ đã phát giác được có điều gì đó không ổn.
“Ta muốn nói, trong nhẫn trữ vật này, quả thực đúng là chứa năm trăm linh thạch, thế nhưng không phải là năm trăm linh thạch hạ phẩm, mà là năm trăm linh thạch trung phẩm. Nếu quy ra thì khoảng năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm đó.” Tào Tuyết Dương nhẹ nhàng giải thích, nàng cố gắng giữ ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể, thế nhưng khi câu nói ra khỏi miệng, nhất là lúc rơi vào năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm thì không khỏi run lên. Năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm, đây là con số khổng lồ đến mức nào?
Nghe xong Tào Tuyết Dương nói, Mộ Ngọc nụ cười khinh thị trên gương mặt cứng đờ lại, trong ánh mắt tràn đầy biểu cảm không thể tin nổi. Dĩ nhiên, làm sao hắn có thể tin nổi được cơ chứ. Dù là người trực tiếp cầm trong tay là Tào Tuyết Dương đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hết sức khó tin chứ đừng nói chi là Mộ Ngọc.
Mộ Ngọc hắn đặt cược bảy vạn linh thạch hạ phẩm, chỉ kém hai người Tào Tuyết Dương và Ma Luân cộng lại hai vạn mà thôi, thế nhưng nếu đem so với Tinh Hồn thì chẳng là cái đinh gì cả. 
Tuy nói một linh thạch trung phẩm có thể quy đổi được một ngàn linh thạch hạ phẩm, thế nhưng ý nghĩa bên trong lại rất khác biệt à. 
Mộ Ngọc, từ trước đến nay, hắn chỉ sử dụng qua linh thạch hạ phẩm, làm gì được động vào linh thạch trung phẩm chứ?
“Sư tỷ, ngươi nói thật?”
“Sư muội, là thật sao?” 
Không hẹn mà cả Ma Luân và Mộ Ngọc đồng thời cất giọng hỏi.
“Nói dối thì ta được lợi ích gì chứ.” Tào Tuyết Dương thòa dài nói. 
Chỉ thấy Ma Luân đang ngồi một chỗ, tốc độ như một đạo thiểm điện xuất hiện ngay bên cạnh Tinh Hồn, đầu vừa gật gật tỏ thái độ phi thường hài lòng, miệng nhẹ nhàng nói. “A di đà phật, ngày trước thấy sự đã, bần tăng chung quy luôn có một cảm giác bất phàm. Hiện tại đã là sư đệ của bần tăng, sau này có ai làm phiền sư đệ thì cứ đến tìm bần tăng, bần tăng sẽ thay sư đệ giải quyết. À, sư đệ chắc đối với thánh giáo cùng Loạn Tiên Hải có lẽ có nhiều nghi vấn, bần tăng cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, hay là cùng ngồi xuống đàm đạo.” 
Tào Tuyết Dương nhìn Ma Luân lão ác tăng kia, thân thể chợt cứng đờ lại, gương mặt ngây ra, từ lúc trở thành huynh đến nay, lão ác tăng này chưa từng có thái độ nhiệt tình với nàng giống như vậy à, chỉ trừ những lúc hối lộ cho hắn ra. 
Lão tăng này thật phân biệt đối xử à. 
“Đại sư huynh, ta còn muốn xem Lục Phong…” Tinh Hồn định nói, thế nhưng đã bị Ma Luân xua tay, gương mặt nở nụ cười thân thiện hết sức. “Quên tên Lục Phong gì đó đi, một đám trâu bò đánh nhau xem có gì mà hấp dẫn, nhân sinh phải đàm đạo cùng bần tăng vui hơn. Nhị sư muội nói đúng không?”
Ma Luân gương mặt hiền từ mỉm cười trông sang Tào Tuyết Dương đang ngây người, trong lòng phẫn nộ vì sự bất công, đột nhiên bị Ma Luân hỏi, trong lòng nàng thầm mắng lão ác tăng vô sỉ này, bất quá Ma Luân xấu tính có tiếng, dù là sư muội nàng cũng không dám đi chọc vào, nhớ có lần hồi nhỏ chỉ vì chọc ghẹo Ma Luân đầu trọc mà liền bị hắn ta bắt cóc ném vào hoang đảo sống với thú vật cả tháng trời, nghĩ đến thôi cũng thấy rợn người, vậy nên nào dám đi chọc hắn. 
“Đại sư huynh nói đúng, cùng đại sư huynh đàm đạo vẫn thích hợp hơn.” Tào Tuyết Dương cố gắng giữ ý tứ đáp, chỉ là trong lòng đang không ngừng phỉ bán, hận không thể nhổ nước bọt dìm chết đầu ác tăng này.
“Thấy chưa, sư muội thật thà tốt bụng, không biết nói dối. Mà dạo này bần tăng hơi nghèo một chút, lại không có thời gian, hay là tiểu sư đệ hóa duyên cho bần tăng…” Cười hài lòng, cảm thấy Tào Tuyết Dương đã hết giá trị lợi dụng, không thương tiếc lờ nàng đi, tiếp tục đàm đạo nhân sinh với Tinh Hồn, trong lòng cảm thấy vị tiểu sư đệ này của mình sao mà đẹp trai và thuận mắt đến như vậy.
Nội tâm phỉ báng một câu, sau đó Tào Tuyết Dương lại trông sang Mộ Ngọc, chỉ thấy hắn sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, trên trán một đạo hắc tuyến nổi lên, như hận muốn đạp chết Tinh Hồn ngay lập tức. Chỉ là có đại sư huynh, bên trong có thêm Huyết Luân hộ pháp, cho dù căm ghét đến đâu, cho mười lá gan hắn cũng không dám trực tiếp xuống tay. 
Nhìn hắn biểu cảm như mèo bị giẫm đuôi, không hiểu sao trong lòng Tào Tuyết Dương lại rất sảng khoái, rốt cuộc gã kiêu ngạo khinh thường người khác cũng có ngày đá trúng thiết bảng. 
Tự cho mình là đúng, đặt bảy vạn linh thạch hạ phẩm, rồi dương dương tự đắc cười nhạo người đặt hơn năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm, Mộ Ngọc, nguyên lai cái gọi là tự tát vào mặt mình là có thật. 
“Tam sư đệ đừng tức giận, chỉ là năm trăm linh thạch thôi.” Thâm ý hô một tiếng, sau đó Tào Tuyết Dương chuyển người lại, tạm rời khỏi đây để phân phó cho hạ nhân đi đặt cược.
Đứng như trời trồng, Mộ Ngọc song thủ siết chặt lại, lửa giận bốc lên, trên đầu thiếu điều bốc lên khói trắng, bất quá có lão ác tăng tham lam ngồi đó, hắn rốt cuộc chỉ có thể đè xuống cục giận, xoay người bỏ đi. 
“Tam sư đệ, muốn hay không ngồi xuống đàm đạo với bần tăng.” Khi Một Ngọc vừa mới xoay người lại, ở đằng sau giọng nói ôn hòa của Ma Luân truyền đến.
Mộ Ngọc nội tâm thầm chửi mắng, ngồi xuống đàm đạo? Hay là ngồi xuống cười nhạo người khác đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.