Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 280: Thắng lớn




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 280: Thắng lớn
Lẽ ra, với thực lực của Trịnh Ngọc Tiêu, bằng vào những thủ đoạn còn chưa sử dụng, Tinh Hồn sẽ không dễ dàng đắc thủ, chỉ trong một chiêu đánh bại được hắn ta.
Trịnh Ngọc Tiêu bại trận thảm hại, nguyên nhân là do hắn ta quá kiêu ngạo khinh thường người khác, thứ hai chính là trận quần đấu này lại gặp phải Tinh Hồn. Nếu như không có Tinh Hồn tồn tại, Tịnh Ngọc Tiêu vị trí thứ nhất là điều chắc chắn.
Nói đến cũng phải cảm tạ Trịnh Ngọc Tiêu một tiếng, nhờ vào hắn mà Tinh Hồn tiết kiệm đi không ít sức lực, đỡ phải nhọc công đi hạ thủ từng người một.
Trọng tài nhìn Tinh Hồn thủ đoạn lôi đình chiến bại Trịnh Ngọc Tiêu, gương mặt không giấu được sự ngạc nhiên, ngay giây sau đó lấy lại tinh thần, miệng hô.
“Sàn đấu thứ ba, người chiến thắng Tinh Hồn.”
Chiến thắng tuyệt đối, Tinh Hồn liền giành được tư cách tiến vào vòng thứ hai.
Ở bên dưới sàn đấu, khoảng khắc Tinh Hồn chiến bại Trịnh Ngọc Tiêu liền khiến cho vô số người sững sờ, vô số cảm xúc đan xen với nhau.
“Tên khốn kiếp chơi bẩn, lại sử dụng thủ đoạn hèn hẹ đánh lén Ngọc Tiêu sư huynh.”
“Thủ đoạn đê tiện xấu xa, hắn không xứng tiến vào vòng tiếp theo, chỉ có Ngọc Tiêu sư huynh mới xứng đáng.”
“………”
Đám nữ tử hâm mộ Trịnh Ngọc Tiêu vẫn chưa thể tin được rằng nam thần trong lòng mình lại thất bại thảm hại, không hề có một cơ hội phản kháng nào cả. Chỉ là bọn họ vẫn cho rằng, bởi vì Tinh Hồn sử dụng thủ đoạn đê tiện, nhân lúc Trịnh Ngọc Tiêu không phòng bị mà đánh lén, nếu chân chính quyết đấu thì Trịnh Ngọc Tiêu mới chân chính là đệ nhất.
“Thằng ôn Trịnh Ngọc Tiêu khiến lão tử bay hết linh thạch đặt cược, khốn nạn, phế vật.”
“Này thì nhìn đời bằng nửa con mắt, Tinh Hồn, đánh hay lắm, ta ủng hộ ngươi.”
“Đáng chết, Trịnh Ngọc Tiêu tên phế vật…”
“Đám đàn bà thúi, cái gì mà thủ đoạn ti tiện, đó gọi là thông minh lanh trí…”
“………”
Về phần đám hán tử kia, mắt thấy Trịnh Ngọc Tiêu bại trận, phần lớn người đều đặt cược tài sản của mình vào Trịnh Ngọc Tiêu cả, lại trước đó ganh ghét với những gì mà Trịnh Ngọc Tiêu được hưởng, thành ra thành kiến với hắn cực kỳ, chỉ hận không thể trực tiếp nhảy lên lôi đài trực tiếp đánh chết Trịnh Ngọc Tiêu cho hả giận.
Trong đám đông người, Trần Mộng Dao nhìn bóng dáng Tinh Hồn sừng sững trên sàn đấu, tựa như một tòa núi vững vàng không thể lay chuyển, trong đôi mắt đẹp in sâu gương mặt tuy không anh tuấn phi phàm giống như Trịnh Ngọc Tiêu, thế nhưng lại có một loại khí chất hấp dẫn rất khó có thể diễn ta.
Có thể trong mắt người khác, Tinh Hồn sử dụng thủ đoạn mới có khả năng chiến thắng được Trịnh Ngọc Tiêu, thế nhưng không hiểu sao, trực giác mách bảo cho nàng biết, dù không sử dụng thủ đoạn thì Trịnh Ngọc Tiêu cũng tuyệt không có khả năng chiến thắng được Tinh Hồn.
Bất quá, những điều đó đã không quan trọng, cho dù ai có nó gì đi nữa cũng không thể thay đổi được kết cục phía trước.
Trần Mộng Dao ngắm nhìn bóng người đứng trên đó, bất giác trên đôi môi hồng nở rộ một nụ cười ấm áp, chỉ là người đứng bên cạnh quan sát là Ngô Đình, không hiểu sao lại thay Trần Mộng Dao nghĩ đến một hồi thương tâm.
Lại nói, người vui sướng nhất khi Tinh Hồn chiến thắng không ai khác ngoài Lục Phong.
Hắn ngồi tại một vị trí rất đẹp mắt có thể quan sát được mọi diễn biến, khi thấy Trịnh Ngọc Tiêu bị Tinh Hồn một chưởng đánh gần chết thì không kiềm được há miệng lớn tiếng cười.
“Ha ha ha, này thì tự phụ, này thì coi trời bằng vung, giờ thì đẹp mặt chưa.”
Nghĩ đến thời điểm mà Tinh Hồn gật đầu đồng ý liên thủ với đám Thành Chiến, với những gì Lục Phong biết về Tinh Hồn thì khẳng định tên gia hỏa này lười biến muốn tiết kiệm công sức đây mà, quả nhiên không nằm ngoài dự đoạn, đám Thành Chiến bị Trịnh Ngọc Tiêu đánh nhanh diệt gọn, rồi sau đó Tinh Hồn chỉ việc đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu là xong.
Người khác nhìn vào cảm thấy Tinh Hồn không có cốt khí, chỉ biết sử dụng thủ đoạn để giành chiến thắng, nhưng hắn ta từ trước đến nay chỉ lấy hiệu quả làm điều tối quan trọng, mặc kệ người khác nói gì.
“Kỳ này thắng lớn rồi, ha ha ha. Người đâu, đến chỗ Vượn Tài bảo điếm đem tài sản thắng cược cho ta.”
Tỷ lệ đặt cược của Tinh Hồn là đặt một ăn ba, Lục Phong đối với Tinh Hồn tràn đầy tự tin, thế nên dốc hết toàn bộ tài sản của mình đem đặt cược hết cho hắn, bây giờ thì lời gấp ba lần, hoàn toàn là ăn lớn một trận.
Ở một góc khác, sư tôn của Trịnh Ngọc Tiêu – Vô Ngân tán tiên gương mặt đen xịt xuống, với nhãn lực tinh tường của lão ta, dĩ nhiên nhìn ra được Trịnh Ngọc Tiêu đã biến thành phế nhân.
Vô Ngân tán tiên từ khi thành đạo đến nay chỉ thu nhận tám tên đệ tử, Trịnh Ngọc Tiêu là tên đệ tử nhỏ nhất, nhưng chính là người được Vô Ngân tán tiên ưa thích nhất, tương lai vốn định đem Trịnh Ngọc Tiêu truyền thừa y bát.
Vốn nghĩ tại Tinh Vương Chiến bộc lộ tài năng thiên phú xuất chúng, để cho người khác nhìn thấy mà ganh tỵ với lão, thế nhưng bây giờ, những người khác có lẽ đang cười khẩy trong lòng.
“Tiểu hỗn đản, thủ đoạn đê tiện, hành vi lại độc ác, bản tiên tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
Trước lúc Tinh Hồn xuất thủ, Vô Ngân tán tiên đã lớn giọng cảnh báo, thế nhưng Tinh Hồn cư nhiên bỏ ngoài ta sự cảnh cáo của lão, vẫn tiếp tục hạ xuống độc thủ, một chiêu phế bỏ đệ đắc ý nhất của lão ta, dẫn đến lửa giận khó có thể nuốt trôi.
Nói đến, kỳ thực tin tức Tinh Hồn nhận Huyết Luân hộ pháp làm lão sư, ngoại trừ một số nhân vật thân tại Địa Ngục giáo ra thì người ngoài không hề biết, vì vậy mới có khả năng hướng Tinh Hồn muốn hạ sát thủ.
“Vô Ngân đạo hữu, hắn ta chính là đệ tử Địa Ngục giáo, không biết chừng lại là đệ tử của một vị tiền bối nào đó.”
“Hắc hắc, Vô Ngân đạo hữu đừng vội tức giận, nếu như đệ tử ta gặp phải tiểu tử đó, liền thay mặt Vô Ngân đạo hữu trả thù.”
“………”
Vui sướng khi người gặp họa, Vô Ngân tán tiên trước đây thu nhận được Trịnh Ngọc Tiêu vô cùng đắc ý, bây giờ Trịnh Ngọc Tiêu bị đánh thành phế nhân, làm sao bọn họ không vui sướng được?
Đối với đám người này, Vô Ngân tán tiên hừ lạnh một tiếng, hướng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm Tinh Hồn, hận không thể đến nơi bóp nát hắn, rốt cuộc tức giận đứng dậy, dẫn theo người rời đi.
“Tiểu súc sinh, lão phu nhớ kỹ ngươi.”
Trên tầng cao nhất, nơi cao tầng Địa Ngục giáo phóng nhãn quan sát những trận đấu.
“Đệ tử của Huyết Luân hộ pháp quả nhiên thủ đoạn lợi hại. Bất quá chiến thắng có hơi bỉ ổi.”
Nam Độc hộ pháp là người đầu tiên mở miệng, mặc dù Tinh Hồn đã chiến thắng, thế nhưng trong lời của lão ta cơ hồ không muốn thừa nhận.
“Chiến thắng là chiến thắng, ở Loạn Tiên Hải, cần đến chiến thắng đẹp mắt?”
Huyết Luân hộ pháp lãnh đạm đáp trả.
“Hắc hắc, dĩ nhiên là không, chỉ là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp đại danh đỉnh đỉnh lại sử dụng thủ đoạn để chiến bại người khác, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác nói xấu sau lưng.”
“Nói xấu hắn chính là nói xấu bản tọa, nếu để bản tọa biết liền một mạng cũng không tha.”
“Được rồi, đều là người một nhà, không cần phải động một chút là khẩu chiến.”
Mắt thấy hai người này kém một chút nữa là đánh nhau, Chu Thiên Tử đành phải mở miệng nhấn xuống hai người bọn họ.
Chu Thiên Tử đã lên tiếng, Huyết Luân hộ pháp hừ lạnh một tiếng, còn Nam Độc hộ pháp thì cười khàn khàn, sau đó ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Chu Thiên Tử thấy vậy thì lắc đầu, bất quá đôi tuệ nhãn vẫn nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn, trong ánh mắt thoáng qua một tia linh quang.
“Đệ tử này của Huyết Luân hộ pháp không tồi, nếu bồi dưỡng tốt, tương lai liền trở thành trụ cột của Địa Ngục giáo. Đáng tiếc…”
Khi dùng thần thức quan sát kỹ Tinh Hồn, đột nhiên ngữ điệu của Chu Thiên Tử hơi biến đổi.
“Đáng tiếc, hắn chỉ ngưng kết tiên phù cao một thước, tương lai tiền đồ liền bị hạn chế đi không ít.”
Sau khi trông thấy trong thần hải có một đạo tiên phù cao một thước, trong mắt Chi Thiên Tử lộ ra một tia thất vọng cùng đáng tiếc.
Tiên giả ngưng kết tiên phù là một giai đoạn tối quan trọng trên con đường tu tiên, tiên phù càng cao thì tiền đồ càng rộng mở, ngược lại tiên phù quá thấp thì tiền đồ bị thu nhỏ.
Dĩ nhiên Tinh Hồn ngưng kết tiên phù cao một thước đều bị nhiều người nhìn thấy, Nam Độc hộ pháp lẫn Huyết Luân hộ pháp, trong suy nghĩ của nhiều người, có thể hiện tại Tinh Hồn bộc phát sức mạnh khủng bố nghịch thiên, siêu việt đồng giai, nhưng bởi vì tiên phù chất lượng quá kém, thành ra càng về sau thực lực sẽ càng bị những người khác bỏ xa.
Ngay cả với Huyết Luân hộ pháp, mặc dù rất thưởng thức thực lực của Tinh Hồn, nhưng vẫn cảm thấy không khỏi đáng tiếc.
Chỉ là bọn họ không thể nào ngờ được, kỳ thực tiên phù một thước đó là do Tinh Hồn sử dụng thủ đoạn để che mắt, hắn thực ra ngưng kết ra tiên phù cao chín thước, mà không chỉ là cao chín thước, mà còn là loại tiên phù biến dị, Hỗn Độn Tiên Phù.
Ngòai Hỗn Độn Tiên Phù thì còn có ba cái ngụy tiên phù khác, mỗi một cái đều ẩn chứa khả năng cực kỳ lợi hại.
Bước xuống sàn đấu, bên dưới Lục Phong đã đứng đợi sẵn.
Vốn dĩ đám nữ tử định tìm Tinh Hồn kiếm chuyện, nhưng bởi vì Lục Phong hướng bọn họ bộc lộ sát khí, Lục Phong hung danh tại Loạn Tiên Hải không hề kém, đối với hắn nữ lưu hay nam nhân đều không khác biệt, đều là hồng phấn khô lâu, bản thân lại là đệ tử đắc ý của Huyết Luân hộ pháp, thành ra không có ai dám hó hé trước mặt hắn.
“Chiến thắng rất đẹp mắt, ha ha…”
Lục Phong nhìn Tinh Hồn nở nụ cười, một phần là bởi vì Tinh Hồn đã thành thắng lợi, nhưng lớn nhất chính là tài sản ăn được từ Vượn Tài bảo điếm, mặc dù đã đoán trước, thế nhưng khi thấy bọn thuộc hạ đem về tiền thắng cược, trái tim Lục Phong cũng không khỏi đập thình thịch.
“Hừ, đẹp cái chó chết gì, hại mất bao nhiêu linh thạch của lão tử.”
“Thủ đoạn bỉ ổi đê tiện, chỗ nào đẹp mắt?”
“………”
Vẫn có người không phục Tinh Hồn đã chiến thắng Trịnh Ngọc Tiêu, nhất là đám nữ nhân thần tượng Trịnh Ngọc Tiêu, đối với Tinh Hồn trong lòng nguyền rủa.
“Cút hết cho lão tử.”
Lục Phong lỗ tai rất thính, hắn không có giống như Tinh Hồn trầm tính mặc kệ sự đời, trong mắt lộ ra giận dữ gầm một tiếng.
Thấy Lục Phong đột ngột bạo phát, không ít người hoảng sợ, phần nhiều là e sợ gã sư tôn sau lưng, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
“Lão tử hôm nay tâm trạng tốt liền không thèm so đo với các ngươi.”
Liếc mắt khinh thường nhìn bọn họ có ý đồ xấu, Lục Phong lại quay sang nhìn Tinh Hồn, cười nói.
“Chúc mừng huynh giành chiến thắng, đi cùng ta uống vài chén.”
“Không cần, ta muốn đi nghỉ ngơi.”
Tinh Hồn lắc đầu từ chối.
“Huynh đã không muốn thì thôi, vậy ta liền tìm một địa phương tốt cho huynh, bất quá vài ngày nữa mấy vị sư huynh của chúng ta đến đây quan sát, ta hy vọng huynh dành chút thời gian đi gặp mặt.”
“Được, quyết định vậy di.”
Mấy vị sư huynh Lục Phong nhắc đến, chắc có lẽ là đám Ma Luân, đệ tử của Huyết Luân hộ pháp. Nhập gia tùy tùng, lại không muốn kéo theo một vài rắc rối, vậy nên Tinh Hồn liền gật đầu đồng ý.
Cả hai sau đó rời đi mất, khi hai người khuất bóng, Trần Mộng Dao và Ngô Đình bóng dáng bước ra.
“Không muốn gặp hắn à?”
Ngô Đình ánh mắt bi ai thay cho Trần Mộng Dao, ngữ điệu có chút u buồn nói.
Trần Mộng Dao lắc đầu.
“Không cần thiết, nhìn hắn như vậy là đã đủ.”
Đôi mắt đẹp tang thương nhìn theo bóng lưng đang từ từ khuất dần kia, trên đôi môi thoáng qua một nụ cười buồn.
“Tiểu cô nương ngốc nghếch.”
Nhìn nàng ta tâm trạng, Ngô Đình lắc đầu thở dài, thầm than một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.