Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 27: Hoàng tước tại hậu




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 27: Hoàng tước tại hậu
Không cần Tô Đài nói, Dương Khai nghiễm nhiên cũng nhận ra được điểm này. Xem ra chuyến thu hạch U Hải Quả lần này, số lượng người để mạng lại đoán chừng vượt mức dự đoán của hắn.
Dương Khai lập tức lấy ra hai tấm Phù Lục màu xanh, giống hệt với loại Phù Lục mà Triệu Cơ đưa cho Tinh Hồn và Cố Tinh Hải – Tật Phong Phù, đem nó dán vào hai bên đùi của mình.
Nguyên lực chuyển vào Tật Phong Phù, chỉ thấy nó rực sáng lên ánh lục quang đẹp mắt, trong giây lát khiến cho tốc độ của Dương Khai được đẩy nhanh lên.
Cũng trong thời khắc ấy, Triệu Cơ đứng phía trên động cao nhìn xuống. Tuy nhất chủ trì Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận là năm người Tô Đài, thế nhưng người chỉ huy lại chính là hắn ta.
Triệu Cơ mồm liên tục đưa ra mệnh lệnh liên tục để điều chỉnh trận phái, cố gắng cầm chân Lục Nhãn Tử Văn Hạc càng lâu càng tốt.
Bỗng nhiên lúc đó, trong lúc không một ai phát giác, một bóng người lặng lẽ hiện ra.
Người này đích thị chính là Tinh Hồn, kẻ mà mấy tên Dương Khai, Triệu Cơ hay Tô Đài đều tưởng rằng đã bị Lục Nhãn Tử Văn Hạc giết chết.
Nếu bình thường, Triệu Cơ tất nhiên sẽ lờ mờ nhận ra được có người đang theo dõi mình. Thế nhưng bây giờ đang là thời khắc nước sôi lửa bỏng, Triệu Cơ tinh thần đặt hoàn toàn vào việc chỉ đạo đệ tử Thiên Kiếm Tông duy trì trận pháp. Lại thêm Tinh Hồn thủ thật ẩn thân rất vi diệu, phối hợp tất cả những lý do trên, Triệu Cơ hoàn toàn không có một cơ hội này để phát hiện ra việc bản thân đang rơi vào thế nguy hiểm cả.
Nhớ lại thời điểm lúc Lục Nhãn Tử Văn Hạc dùng cái càng khổng lồ của nó kẹp vào, Tinh Hồn nhanh chóng sử dụng Quỷ Ảnh Thần Hành – bộ pháp do đệ tử thứ mười của hắn là Long Hạo Kỳ sáng tạo ra.
Quỷ Ảnh Thần Hành là một loại bộ pháp rất quỷ dị, cực kỳ thích hợp để tránh né những chiêu thức cận chiến cũng như phục vụ chiến đấu trong các địa điểm hẹp. Nếu như có thêm lợi thế bóng đêm nữa, thì có thể nói, cho dù là đối thủ mạnh hơn một tiểu giai cũng không phải là đối thủ.
Tinh Hồn thi triển bộ pháp quỷ dị này, vừa tránh được sát chiêu của Lục Nhãn Tử Văn Hạc, mà vừa có thể tránh được tai mắt của đám Dương Khai.
Hắn ở trong bóng tối, lặng lẽ quan sát và chờ đợi thời cơ.
Và bây chính là thời cơ thích hợp nhất. Không một ai phát giác ra cả.
Triệu Cơ đang nhìn chằm chằm xuống, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lứng.
Hắn giật mình, định quay lại phản ứng thì bỗng bị một bàn thanh kiếm đâm xuyên qua ngực. Thanh kiếm này, Triệu Cơ nhìn rất quen thuộc.
- Là ngươi?
Nhìn thanh kiếm này, Triệu Cơ chớp mắt nhận ra hung thủ giết mình là ai. Bởi vì chính hắn là người đã trao thanh kiếm này cho Tinh Hồn.
Thanh kiếm mang theo lực lượng nguyên lực của Tinh Hồn, phá hủy toàn bộ nội tạng, ngay cả một tiếng rên cũng không thể, mang theo khiếp sợ cùng uất ức mà chết đi.
Giết Triệu Cơ chỉ là bước đầu tiên mà thôi, tiếp theo mới chân chính là trò vui.
Chỉ thấy Tinh Hồn lấy cái Nhẫn Trữ Vật của Triệu Cơ lại, thần niệm khẽ động, sau đó lấy ra một khối bảo ngọc màu vàng.
Gã họ Trầm trước đây dùng thứ này để khống chế hắn và Cố Tinh Hải.
Có điều, do muốn lấy Tinh Hồn dẫn dụ Lục Nhãn Tử Văn Hạc xuất hiện, nên không có khống chế tước đoạt sức mạnh của hắn, mà chỉ lấy Cố Tinh Hải dùng để uy hiếp. Bởi vậy mới giúp cho Tinh Hồn có được cơ hội này.
Hắn bóp nát khối ngọc bảo, ở bên dưới, Cố Tinh Hải đang trong trạng thái vô lực, bị một tên đệ tử Thiên Kiếm Tông khống chế bắt giữ đột nhiên cảm cơ thể mình lại tràn đầy năng lượng.
Trong lòng nàng mừng rỡ, nhưng nàng biết bây giờ vẫn chưa phải lúc xuất thủ.
Mấy người Tô Đài đang chật vật duy trì Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận, không những không khiến cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc bị thương, mà ngược lại bị nó công kích đến nỗi nội thương trầm trọng.
Đột nhiên lúc ấy, từ trên trời có một vật rơi xuống, thẳng vào trong trận pháp.
Tô Đài và hơn bốn mươi đệ tử Thiên Kiếm Tông trong giây lát ngẩn ra, ngay cả Lục Nhãn Tử Văn Hạc cũng hơi khựng lại.
Chúng nhân nhìn vào vật thể vừa mới rớt vào trong mặt nước bùn, bởi nhìn cái bóng ấy, trong lòng chúng đệ tử Thiên Kiếm Tông đều có chút quen mắt.
- Là… Triệu Cơ sư huynh.
Không biết là người nào vừa lên tiếng, nhưng nó ngay lập tức khiến cho nội tâm đệ tử Thiên Kiếm Tông trở nên hỗn loạn.
Tô Đài, năm tiên giả Phù Tiên Cảnh hậu kỳ khác lập tức nhìn lên trên hang động, chỉ thấy chỗ đó có một người đang nhìn bọn. Người đó dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.
- Tại sao hắn vẫn còn sống?
Tô Đài gương mặt biến sắc, trong đôi mắt lộ ra sự sợ hãi. Trong đầu nàng quanh quẩn một câu hỏi, làm sao Tinh Hồn có thể thoát khỏi ma trảo của Lục Nhãn Tử Văn Hạc, làm sao có thể vượt qua tai mắt của bọn họ mà giết chết được Triệu Cơ một cách dễ dàng như vậy?
Triệu Cơ là tiên giả Phù Tiên Cảnh trung kỳ đỉnh, mà Tinh Hồn chỉ là tiên giả Phù Tiên Cảnh sơ kỳ mà thôi. Nhưng nhìn vào biểu cảm của Triệu Cơ cùng thái độ của Tinh Hồn, dường như việc Triệu Cơ bị giết chết là một điều vô cùng hiển nhiên và đơn giản vậy.
- Đừng chọc ta!
Từ khóe miệng thốt ra một câu ngắn gọn nhưng không kém phần chấn nhiếp, lọt thẳng vào tai đám người Tô Đài.
Mà phía bên kia, Dương Khai vẫn còn một đoạn đường ngắn nữa là đến gần với U Hải Chi Thụ. Bởi do đang trong quá trình viên mãn, thế nên bên ngoài U Hải Chi Thụ có một luồng khí dao động rất khó chịu, vậy nên làm cho Dương Khai có chút khó khăn.
Dương Khai như nhìn ra có thứ gì đó không ổn, hắn liền nhìn sang phía đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, và đập vào mắt hắn chính là một cảnh tượng đầy máu me.
- Khốn kiếp, chuyện gì đang diễn ra vậy?
Nhìn thấy sự việc dần vượt quá tầm kiểm soát, Dương Khai tức giận chửi mắng.
Cố Tinh Hải sau khi được giải thoát, lấy lại được sức mạnh vốn có, tên đệ tử Thiên Kiếm Tông đang khống chế nàng há có thể bì lại được.
Cố Tinh Hải vận chuyển Hồng Ngọc Kinh, trong lúc tên đệ tử kia còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra thì lập tức bị một chưởng của Cố Tinh Hải đánh thẳng vào ngực.
Cố Tinh Hải đang rất bất mãn với đám đệ tử Thiên Kiếm Tông này, lại dưới sự ma luyện của Tinh Hồn, một quyền này gần như toàn lực.
Mà tên đệ tử kia chỉ có tu vi Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ, hoàn toàn không thể kháng cự lại với tiên giả Phù Tiên Cảnh hậu kỳ.
Một chưởng vừa xuất, lồng ngực của hắn ta lõm xuống một lỗ nhìn rất kinh dị, xương cốt bên trong vỡ nát cả, miệng thổ ra một ngụm máu huyết, cơ thể bay đập vào một tảng đá, tử vong ngay tức khắc.
Sau tiếng hét thảm của gã ta, đám Thiên Kiếm Tông vốn đang rối tinh rối mù rồi, bây giờ lại càng thêm hỗn loạn.
Cố Tinh Hải chẳng khác gì sói lạc bầy cừu, nếu muốn ngăn cản, may ra chỉ có đám Tô Đài liên hợp lại thì còn miễn cưỡng.
Nhưng bây giờ, đừng nói là khống chế Cố Tinh Hải, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó mà giữ được.
- Không ổn, trận pháp bị phá rồi.
Ngay thời điểm đó, Lục Nhãn Tử Văn Hạc bị vây trong Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận đương trong trạng thái điên cuồng, nó mạnh mẽ lấy hai cái càng khổng lồ cứng cáp như vẫn thiết cào thẳng vào bề mặt kết giới.
Rốt cuộc cũng không thể chịu nổi, Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận chính thức sụp đổ.
Trận pháp bị đánh sập, đám đệ tử Thiên Kiếm Tông bị phản phệ ngược lại, miệng thổ huyết, bị đánh bay ra nhiều chỗ.
Năm tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ là người duy trì trận pháp, vậy nên bị thương nặng nhất chính là bọn họ.
Một trong số năm người này không may rơi thẳng vào vị trí Lục Nhãn Tử Văn Hạc, bị nó dùng cái đuôi chứa đầy kịch độc đâm xuyên người, độc tố cực mạnh trong giây lát bào mòn cơ thể hắn ta, ngay cả một mẩu xương cũng không còn sót lại.
Được giải phóng, Lục Nhãn Tử Văn Hạc rống lớn một tiếng. Nó đảo sáu con mắt xanh lè nhìn Dương Khai đang trèo lên mỏm đá, tiếp cận U Hải Chi Thụ của nó.
Chỉ thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc lại há cái miệng ra, yêu lực hội tụ lại một điểm ở miệng, mạnh mẽ phun ra một tia ánh sáng màu xanh lục đầy cuồng bạo.
Dương Khai biến sắc, cũng may là phản ứng của hắn cực nhanh, chân đạp vào mỏm đá, lấy đó điểm tựa, bung sức bật ngược lại.
Ầm một tiếng, mỏm đá nơi Dương Khai vừa mới trèo bị nổ tanh bành, đá nhỏ rơi lung tung khắp nơi.
Sau đó, Lục Nhãn Tử Văn Hạc chạy đến chỗ U Hải Chi Thụ.
Có lẽ bây giờ nó đã bất chấp, không muốn chờ đợi U Hải Quả thành thục nữa, dù rằng chỉ còn một vài phút ngắn ngủi nữa mà thôi.
Tuy không đạt hiệu quả tốt nhất, nhưng còn hơn là bị trộm mất trong tay đám tiên giả Nhân Loại này.
Cố Tinh Hải nhân lúc hỗn loạn, nàng liền tìm xem thử Lục Phong đang ở chỗ nào. Tuy nàng rất ghét đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, nhưng Lục Phong là một ngoại lệ.
Nàng cảm nhận được rằng Lục Phong là một người tốt, không có giống như Dương Khai hay Triệu Cơ, đều là một đám đáng ghét.
- Ta ở đây.
Bỗng một giọng nói quen tai truyền đến, Cố Tinh Hải xoay lại nhìn, chỉ thấy nấp đằng sau một khối đá nhô lên khỏi mặt nước bùn, có một gương mặt quen thuộc hiện ra. Kẻ đó chính là Lục Phong.
Trong lúc mấy tên đệ tử Thiên Kiếm Tông khác rất chật vật, chạy đông chạy tây tìm chỗ trốn thoát thì Lục Phong lại nấp ở đây. Bởi vì Lục Phong được Tinh Hồn cảnh báo từ trước, hắn theo truyền âm của Tinh Hồn, khi trận pháp xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, Lục Phong trong đầu đã nghĩ ra cách để bỏ trốn một cách nhanh nhất, vừa không để cho bản thân bị thương quá nặng.
Có thể nói, một mạng này của Lục Phong chính là do Tinh Hồn nhặt lại được. Nấp sau tảng đá, Lục Phong nhìn thấy Cố Tinh Hải nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm một ai đó.
Ở đây, ngoại trừ Tinh Hồn đáng để nàng tìm kiếm ra, người còn lại, có thể chính là mình rồi. Lục Phong trong lòng hưng phấn tự nhủ một câu, sau đó mới cất giọng gọi nàng.
Quả nhiên khi Cố Tinh Hải nhìn lại, trong mắt nàng xuất hiện một tia vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.