Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 269: Chưa chiến đã bại




Tiểu nhị bị đánh bay đi một cách thê thảm, nhưng sẽ chẳng ai vì hắn mà ra mặt cả. Thế giới này nắm đấm to hết thảy nắm giữ đạo lí, tại Loạn Tiên Hải, điều này càng thêm rõ ràng. 
Chỉ thấy tiểu nhị miệng thổ ra một ngụm máu lớn, gương mặt không huyết sắc, bên trong cơ thể có lẽ đã bị gẫy đi vài khúc xương, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, ráng hết sức gượng người dậy lết đi. 
Tinh Hồn liếc nhìn tiểu nhị lê lết đi qua, gương mặt hắn không xuất hiện một chút gợn sóng, tựa như hết thảy đều là là tự nhiên. 
Thế rồi, hắn cũng không quan tâm, bước chân tiếp tục, chỉ là hắn muốn đi nhưng có người không muốn. 
- Người khác có thể đi, riêng ngươi thì không. 
Là tên đại hán đã đánh bay tiểu nhị bước đến gần Tinh Hồn. 
Tên đại hán này thân thể vô cùng cao lớn, lưng hùm vai hổ, cả người tản ra một cỗ khí thế hung bạo, đứng bên cạnh Tinh Hồn, nhìn như một người khổng lồ và gã tí hon.
Hắn đặt đôi tay vạm vỡ rắn chắc lên vai Tinh Hồn, đồng thời cúi gương mặt xuống sát vào tai Tinh Hồn, thanh âm tiếp tục vang lên:
- Ngươi không có đắc tội gì với chúng ta cả, nhưng có người muốn giết ngươi, thế nên làm phiền ngươi đứng yên chịu chết vậy. 
Hắn ta nói chuyện, căn bản không có đem Tinh Hồn đặt vào trong mắt, trong suy nghĩ của hắn, việc Tinh Hồn phải chết là một chuyện rất đỗi bình tình. 
Mặc dù trong tâm hơi nghi hoặc, một gã hậu kỳ Phù Tiên cảnh làm thế nào lại bị một đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường muốn giết chết, bất quá đối phương đã đưa tiền, vậy thì cũng chẳng quản làm chi cho mệt. 
- Lâm Hổ, ngươi còn muốn lải nhãi đến bao lâu? Mau mau giết hắn, lão tử cần muốn đi hảo hảo tâm sự với mỹ nhân. 
Thiết Chân trông thấy đại hán Lâm Hổ đứng phí nước miếng thì bèn rống lên một tiếng. 
- Hắc hắc, lão đại, ta tâm sự với hắn một chút thôi. Làm ngay đây. 
Lâm Hổ cười cười, sau đó gương mặt bỗng chốc tràn đầy sát khí, ánh mắt nhìn Tinh Hồn như một cái xác lạnh vậy. 
Đứng trên tầng thứ hai, Tôn Vân, Tôn Lôi cùng mấy tên đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đứng trên nhìn xuống, ánh mắt nhìn Tinh Hồn đầy cay nghiệt. 
- Hắc hắc, hắn ta chết liền xác định. 
Người dẫn dắt đám Thiết Chân cười cười, gương mặt rất đắc ý. 
Tôn Vân gật đầu hài lòng, nói. 
- Sau chuyện này, ta liền hảo hảo ban thưởng. 
- Đa tạ sư huynh chiếu cố. 
Tôn Vân thanh âm nhàn nhạt nói. 
Nghe thấy Tôn Vân nói vậy, sắc mặt tên kia cứ như nhặt được vài, gương mặt vui mừng khôn tả. Tôn Vân tại Ngân Nguyệt Hải đường địa vị phi thường đặc biệt, nghe tin tức bên trong Hải đường đồn đại, chỉ cần Tôn Vân tại Tinh Vương Chiến xếp vào hạng mười liền chú trọng bồi dưỡng hắn, tương lai tiền đồ vô lượng. 
Bám đùi lớn Tôn Vân này, tương lai địa vị hắn theo đó càng thêm cao, làm sao không vui mừng cho được. Thậm chí lúc này còn đang tưởng tượng về những ngày tháng màu hồng sau này nữa là. 
Tôn Vân nhìn Tinh Hồn, trong đôi mắt sát khí lập lòe. 
Mỗi lần nghĩ đến viễn cảnh Trần Mộng Dao nắm tay Tinh Hồn là hắn cứ muốn tức điên lên. Nữ nhân mà hắn truy cầu lại đi thân mật với một tên đàn ông khác, hắn làm sao không tức giận?
Nhưng tất cả đều không sao nữa, bởi vì Tinh Hồn hôm nay đã định phải chết, nghĩ đến đây, tâm trạng Tôn Vân liền tốt lên hẳn. 
Phía bên dưới kia, Lâm Hổ cánh tay khổng lồ vạm vỡ như một khối đồng thau, sức mạnh huy động vung tới nhắm vào thân thể Tinh Hồn mà đấm tới. 
Một quyền tràn đầy sức mạnh, xung quanh vang lên tiếng không gian rít lên, nghe mà rợn người. 
Không ít người đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hổ xuất thủ thì nhắm mắt lại, đồng thời thầm cầu nguyện cho Tinh Hồn, sau khi đầu thai cũng tìm nơi nào đó đầu thai tốt một chút, đừng có thê thảm như hiện tại. 
Một tiếng ầm vang lên, một cơn gió mạnh thổi lan ra xung quanh, không ít bàn gật bị hất đổ. 
- Như… như thế nào lại?
Trong suy nghĩ của nhiều người, Tinh Hồn hẳn phải chết không nghi ngờ, bởi vì Lâm Hổ sức mạnh thô bạo, tiếng tăm không nhỏ tại Kỳ Xà thành. 
Nhưng trong khoảng khắc này, tất cả đều phải trố mắt há miệng kinh ngạc. 
Người bên ngoài nhìn vào con ngươi co rút, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng. 
Đám Thiết Chân thì đình chỉ việc uống rượu lại, gương mặt trong một giây liền ngưng trọng, ẩn ẩn trong đôi mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, như đang nhìn thấy một việc vô cùng lạ thường. 
Còn đứng trên cao, cũng là những nhân vật đứng đằng sau vụ việc này, con ngươi co rút liên tục, tràn ngập vẻ chấn kinh. 
Lúc này không gian im lặng đến kỳ lạ. 
Vạn ánh chú mục lúc này đã bị hướng đến vị trí của Tinh Hồn và Lâm Hổ. 
Sở dĩ chúng nhân im bặc, tập trung ánh nhìn đến chỗ này, bởi vì một quyền uy lực kinh diễm kia của Lâm Hổ đã bị Tinh Hồn ngăn cản, mà ngăn cản một cách cực kỳ đơn giản, đó chính là giơ bàn tay ra ngăn cản. 
Người rõ nhất tình huống này, không ai khác ngoài Lâm Hổ. 
Khi hắn đánh vào Tinh Hồn, hắn như đang có cảm giác vừa mới đánh vào một bức tường thiết kiên cố vững chắc đến cực điểm, cánh tay to lớn vạm vỡ của hắn lúc này đang run lên vì khiếp hãi. 
Lúc này Lâm Hổ mới phát hiện, nguyên lai mình đang chọc vào một tên cao thủ ẩn giấu bản lĩnh, trong lòng đang không ngừng nguyền rủa đám Tôn Lôi, rõ ràng Tinh Hồn lợi hại như vậy, qua miệng bọn chúng như thế nào lại biến thành con sâu con kiến. 
Lâm Hổ trong lòng sợ muốn chết, hắn muốn rút tay lại rồi bỏ chạy, nhưng lúc này mới phát hiện ra rằng không cách nào thoát khỏi bàn tay Tinh Hồn, cứ như có một ma lực nào đó khiến hắn không thể dứt khỏi. 
- Vừa nãy ngươi nói gì?
Giọng nói Tinh Hồn vang lên, thanh âm lãnh đạm không biểu tình, nhưng trong tưởng tượng của Lâm Hổ thì chẳng khác gì một tôn sát thần muốn đang đòi mạng. 
- Tiểu súc sinh, thả Lâm Hổ ra. 
Ngồi trên một chiếc ghế cách đó không xa, Thiết Chân gương mặt vô cùng khó coi, trong đôi mắt có chút ngưng trọng, xem ra thực lực của Tinh Hồn hơi nằm ngoài dự kiến của hắn.
Nhưng như vậy mới thú vị, giết một con kiến một cách đơn giản, thậm chí khiến cho hắn nghĩ rằng không biết mấy tên Tôn Vân có chăng đang có âm mưu gì đó. 
Mắt thấy Lâm Hổ không ổn, Thiết Chân liền đứng dậy, giọng nói ngập tràn sát khí, uy thế hậu kỳ Địa Tiên cảnh tản ra, hướng về phía Tinh Hồn trấn áp xuống. 
Chỉ là Tinh Hồn nào để ý đến, uy áp của Thiết Chân, đối với hắn căn bản không có nửa điểm tác dụng nào cả. 
Lâm Hổ nhìn Tinh Hồn, ánh mắt sợ hãi tột độ, bởi hắn cũng đã phát hiện, uy hiếp của Thiết Chân không khiến cho Tinh Hồn e ngại. 
- Xin đừng…
Câu nói còn chưa ra khỏi miệng thì một cơn đau nhói truyền lên đại não hắn. 
- Aa… 
Một cột máu bắn xuống mặt đất, thân thể khổng lồ của Lâm Hổ bị đá bay về phía lối ra vào, thân thể đập vào vách tường, miệng thổ ra một ngụm máu lớn. 
Ở giữa ngực lâm hổ xuất hiện một dấu chân in sâu vào bên trong, xương cốt có lẽ đã bị gẫy đi không ít. Mà không chỉ nhiêu đó, cánh tay của Lâm Hổ đã biến mất, bởi vì nó đã bị Tinh Hồn chặt xuống rồi. 
Cách mà Lâm Hổ bị đá đi, giống hệt như cái cách mà hắn trước đó đánh bay tên tiểu nhị của khách điếm này, thế nhưng tên tiểu nhị tình huống vẫn muốn tốt hơn hắn, bởi vì Lâm Hổ không những bị mất đi một cánh tay, mà hoàn toàn đã bị phế đi, sau này vĩnh viễn không thể nào tu luyện được nữa. 
Thuộc hạ ngay trước mắt bị người ta phế đi, thân là lão đại, tâm trạng của Thiết Chân lúc này hiển nhiên vô cùng tức giận. 
- Súc sinh, ngươi dám phế đi Lâm Hổ?
Thiết Chân gầm lên một tiếng, ánh mắt trừng trừng nhìn Tinh Hồn, thật không nghĩ ra được ngay trước mặt hắn Lâm Hổ sẽ bị phế đi. 
Tinh Hồn nhìn qua bên Thiết Chân, mục vô biểu tình, lãnh đạm nói:
- Vì sao không?
- Đánh chó cũng nhìn mặt chủ. Vốn nghĩ chỉ định phế đi, nhưng bây giờ không cần thiết nữa, huynh đệ, lên giết hắn. 
Ngoại trừ Lâm Hổ đã trở thành phế nhân thì vẫn còn ba người khác, tu vi so với Lâm Hổ cơ hồ mạnh hơn một chút. 
Ba người bọn chúng đều là sơ kỳ Địa Tiên Cảnh, nhìn bên ngoài thì tu vi cao cường hơn Tinh Hồn, nhưng bởi vì bài học xương máu phía trước, chính là Lâm Hổ, vì vậy cả ba không có dám khinh thị Tinh Hồn chỉ bởi vì tu vi hắn thấp kém hơn ba người bọn hắn, khí thế triển khai, lộ ra một cỗ ba động mãnh liệt. 
- Lôi Báo Quyền. 
- Khai Sơn Thủ. 
- Nguyên Khí Chưởng. 
Nguyên lực vận chuyển, cả ba không hẹn mà đồng thời xuất chiêu, lần này xuất chiêu là toàn lực, căn bản không dấu diếm một chút sức mạnh nào cả, bời bọn hắn biết, Tinh Hồn lợi hại hơn so với những gì mà hắn thể hiện ở bên ngoài.
Sở dĩ bọn chúng vẫn can đảm xuất thủ, thứ nhất cho rằng cả ba liên hợp Tinh Hồn sẽ thấy khó mà lui, thậm chí có cơ hội để cho bọn hắn đánh bại hắn; thử hai đằng sau lưng còn có Thiết Cao, tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thực lực bất phàm, với những lí do đó, trong lòng liền can đảm hơn rất nhiều. 
Chỉ tiếc, suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. 
Gió lớn thổi qua mái tóc trắng bạc, Tinh Hồn nguyên lực khẽ động, đột nhiên phía trước thân thể hắn bỗng chốc trở nên huyễn hoặc, nhìn cứ như là mặt nước đang dao động vậy. 
- Kính Hoa Thủy Nguyệt. 
Ba tên thuộc hạ của Thiết Chân nhìn thấy được ảo ảnh bản thân đằng sau bức màn hư huyễn kia, khoảng khắc vũ kỹ của bọn hắn huy động chạm vào bức màn hư huyễn đó thì đột ngột xuất hiện một lực lượng phản chấn cuồng bạo chạy ngược lại vào thân thể bọn hắn. 
Lực phản chất vô cùng bất ngờ, lại phi thường mạnh mẽ, bọn hắn chỉ biết hét thảm một tiếng, miệng thổ huyết liên tục, thân thể bạo lui ngã lăn về phía sau. 
Trình độ nhìn từ bên ngoài thì không có thê thảm như Lâm Hổ, nhưng kỳ thực, so với Lâm Hổ còn muốn đáng thương hơn, bởi vì gân cốt vậy mà vỡ nát toàn bộ, nếu không có kỳ tích xuất hiện, cả đời này đừng hòng rời khỏi giường. 
Quá kinh dị đi. 
Vô số người đang quan sát ở bên ngoài hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Tinh Hồn lại một lần nữa biến đổi, ban đầu là một kẻ đáng thương, sau đó biến thành phi thường mạnh mẽ, và bây giờ là một tôn quái vật mạnh đến khủng khiếp. 
Ba tên tiên giả sơ kỳ Địa Tiên cảnh, bọn hắn lâu nay tung hoành tại Kỳ Xà thành, thực lực đã được kiểm chứng, cư nhiên lại bị Tinh Hồn đánh bại một cách vô cùng thê thảm, bộ dáng đáng thương đến cực điểm.
Đứng trên lầu ai, Tôn Lôi gương mặt xám xịt, ẩn ẩn trong đôi mắt là sự khiếp sợ. Hắn đã từng được lĩnh giáo qua thực lực của Tinh Hồn, hắn ban đầu còn nghĩ rằng là do mình chủ quan, có thể thực lực của Tinh Hồn mạnh, nhưng sẽ không cách xa hắn quá nhiều, nhưng thì ra là do hắn đã lầm tưởng, Tinh Hồn thực lực chẳng thể nào dùng từ mạnh để hình dung được nữa rồi. 
Hắn nhìn qua Tôn Vân, huynh trưởng hắn tại Ngân Nguyệt Hải đường phong hoa tuyệt đại, thiên phú cao cường, thực lực xuất chúng, trong đồng giai cơ hồ là tồn tại vô địch. 
Nhưng bây giờ, mọi hào quang đó, đem đi so sánh với Tinh Hồn thì chẳng có một chút ánh sáng nào cả, thậm chí câu nói đom đóm so với ánh trăng cũng không dùng được, bởi đom đóm thì vẫn có chút ánh sáng để mà so sánh, còn Tôn Vân thì, một tia le lói cũng không có.
Thiết Chân gương mặt khó coi đến cực điểm, miệng hai hàm răng nghiến chặt lại, âm thanh vô cùng đinh tai. 
- Tên khốn, lão tử khiến ngươi không toàn thây. 
Đến lúc này, Thiết Chân vẫn còn chưa tin tưởng được rằng, bốn tên thuộc hạ của hắn bị Tinh Hồn phế đi một cách đơn giản như vậy. 
Sát khí bộc phát, Thiết Chân gầm lớn một tiếng, thân thể trong khoảng khắc xuất hiện đến trước mặt Tinh Hồn, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, một chưởng bạo phát xuất ra hướng thẳng Tinh Hồn mà tới. 
Tinh Hồn gương mặt bình tĩnh, thực lực của Thiết Chân không tồi, nhưng như vậy là không đủ để đối phó với hắn. 
Khi chưởng pháp xuất hiện tới gần, Tinh Hồn giơ tay về phía trước, ầm một tiếng, nắm đấm của Thiết Chân đã bị chặn lại hoàn toàn, nhìn cái cách Tinh Hồn chặn đứng quyền của hắn rất thong dong, không tốn một giọt mồ hôi nào cả, thân thể cũng không có bị đẩy lùi nửa bước. 
Đến lúc này, Thiết Chân mới chân chính cảm nhận được cảm giác sợ hãi đến cực điểm của Lâm Hổ. 
Vốn dĩ hắn cho rằng, một thân tu vi hậu kỳ Địa Tiên cảnh, với sức mạnh cường hãn của thân thể, hắn có thể sẽ đánh lui được Tinh Hồn, nhưng cuối cùng vẫn là bản thân mình quá tự mãn rồi, nguyên lai là tự mình tưởng tượng ra mà thôi, Tinh Hồn đã không dùng chữ mạnh để hình dung được nữa. 
Sự sợ hãi chiếm cứ tâm trí hắn. 
Thiết Chân đang rất hối hận, hối hận vì đã nhận lời Tôn Vân, hối hận vì đã đến đây để tìm gặp Tinh Hồn, để rồi nhận lấy hậu quả vô cùng tàn khốc. 
- Ngươi nói khiến ai không toàn thây cơ?
Tinh Hồn mở miệng hỏi, lọt vào tai Thiết Chân không khác gì âm thanh phán quyết sinh mệnh. 
- Ta… ta...
Thiết Chân đang định nói gì đó, nhưng Tinh Hồn nào buồn đi quan tâm lời của kẻ sắp chết, sức mạnh hơi động một chút, một cỗ khí tức lạnh lẽo chỉ trong một khoảng khắc xâm thực toàn bộ thân thể Thiết Chân, hắn gào lên một tiếng thảm hại, rồi thân thể sinh mệnh tan biến. 
Chưa dừng lại ở đó, lúc Thiết Chân vừa mới chết đi, Tinh Hồn chụp lấy đầu của hắn, sau đó ném về phía mấy tên Tôn Vân đang ở trên tầng thứ hai. 
Rầm rầm rầm…
Tiếng đổ vỡ vang lên liên hồi, đám Tôn Vân còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Tinh Hồn xuất hiện trước mặt mình. 
Tôn Vân lúc này sắc mặt rất khó coi, phần nhiều là do úy kỵ mà sinh, trong lòng hắn rất căm hận Tinh Hồn, nhưng càng thêm là khiếp sợ, vì sao Tinh Hồn lại mạnh đến như vậy?
Hắn từ nhỏ tu hành ở Ngân Nguyệt Hải đường, được trưởng bối chỉ điểm tu hành, thiên phú cao cường, trong đồng giai tồn tại vô địch. 
Hắn thức tỉnh được thiên phú tuyệt luân, khi sử dụng tiên giả Linh Tiên cảnh hắn cũng có khả năng chiến một trận. 
Hắn đến Kỳ Xà thành, tham dự Tinh Vương Chiến để triển lộ phong quang tuyệt đại, khiến cho chúng nhân Loạn Tiên Hải biết đến, hắn chính là tuyệt thế thiên tài. 
Nhưng giờ thì thế nào, đứng trước Tinh Hồn, chiến ý chưa lộ đã bị đánh gãy, chưa chiến liền bại, đã bị bóng ma Tinh Hồn ám ảnh, thân thể chỉ biết run sợ mà thôi. 
- Ngươi muốn làm gì? Ta là đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường. 
Giống như bao kẻ khác mà Tinh Hồn từng gặp, khi đối diện với nỗi uy hiếp đến tính mạng, mà bản thân lại vô pháp chống đỡ, biện pháp cuối cùng chính là đem tông môn ra thị uy. 
Phải, Ngân Nguyệt Hải đường tại Loạn Tiên Hải địa phi cao siêu, khiến nhiều người e ngại. 
Nhưng đó là người khác, không phải là Tinh Hồn. 
Sợ hãi trước sức mạnh của tông môn, thứ đó không tồn tại ở hắn cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.