Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 213: Đang ở nơi đâu…




Tiếng nước lăn tăn khe khẽ vang lên trong gian phòng, trong làn sương mờ ảo của hơi nước, ngâm mình trong một hồ tắm khá lớn chính giữa gian phòng chậm rãi hiện ra một bóng dáng của một gã nam tử trẻ tuổi đang hướng tầm mắt nhìn lên trên bầu trời đêm, ngắm nhìn ánh trăng non yếu ớt kia. 
- Bẩm công tử Quân, tiểu nử là Lăng Nguyệt, phụng mệnh Mạnh đại nhân đến chăm sóc cho ngài. 
- Tiểu nữ là Lăng Huyền, vâng lệnh Mạnh đại nhân cùng đến với Lăng Nguyệt tỷ. 
Hai cô gái sau khi cởi xuống áo khoắc bên ngoài, bất quá chiếc lụa trắng dùng để che mắt thì lại không dám tháo xuống, bởi đó là mệnh lệnh. Trừ phi công tử Quân cho phép thì các nàng mới được tháo ra, bằng không, một khi làm trái chính là tự tìm đường chết. 
Phía đối diện, công tử Quân không nói lời nào, chỉ dùng những ngón tay gõ gõ lên mặt sàn gỗ, tuy rằng âm thanh khá khẽ, nhưng trong không gian tĩnh lặng này cũng vừa đủ để hai tiểu mỹ nhân Lăng Nguyệt và Lăng Huyền nghe thấy. 
Đó chính là ám hiệu cho phép hai người bọn họ được phép ở lại. Đã được căn dặn từ trước, hai tiểu mỹ nhân này liền đứng dậy, chậm rãi bước xuống hồ tắm, ngay lập tức một cảm giác thoải mái chạy khắp cơ thể. Nghe nói đây là loại nước đặc chế, có tác dụng khôi phục vết thương một cách nhanh chóng, đồng thời làm cho cơ thể thêm khỏe mạnh. Chỉ có những cao cấp chiến binh tại Đấu Trường Táng Tiên mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này. 
Xiêm y vốn đã mỏng manh, nay bị nước thấm vào làm cho y phục mỏng tang đó dính vào da thịt, khiến cho bao nhiêu thứ ẩn nấp đằng sau lớp xiêm y toàn bộ đều hiện rõ mười mươi. 
Gương mặt cả hai hơi đỏ lên, điều này chỉ càng khiến cho Lăng Nguyệt và Lăng Huyền trở nên mị hoặc kiều diễm bội phần. Nếu gặp người đàn ông khác, chỉ sợ đã không thể khống chế được dục vọng mà xông đến “làm thịt” hai cái vưu vật trời sinh này rồi. 
Bất quá, công tử Quân thái độ như thường, tựa hồ xem hai tiểu mỹ nhân này như những người hầu phục vụ cho việc tắm rửa của mình mà thôi. Điều này không khỏi làm cho Lăng Nguyệt và Lăng Huyền trong lòng có chút không cam tâm, chẳng lẽ với vẻ đẹp kiều diễm của mình lại không thể khiến cho tên đàn ông này xuất hiện sự rung động dù chỉ một chút? Nhưng dù hơi bất mãn, bọn họ cũng chẳng dám nói ra, mà ngược lại, phần bất mãn ấy lại được thay bằng sự hãnh diện. 
Dù sao, có rất nhiều nữ tử mong muốn được phục vụ cho công tử Quân mà không được, hai người các nàng được lựa chọn, dĩ nhiên chính là nhờ vào tư sắc hơn người rồi. 
Lại nói, kỳ thực, cả hai trong lòng rất hiếu kỳ muốn biết, rốt cuộc đằng sau lớp mặt nạ kia, dung nhan của công tử Quân rốt cuộc như thế nào? Từ khi xuất hiện tại Đấu Trường Táng Tiên, từ một gã vô danh đến bất bại chiến tiên, chiếc mặt nạ kia đã theo hắn trong suốt bốn mươi năm qua. Chiếc mặt nạ này rất thần kỳ, dù là tiên giả Thiên Tiên Cảnh, thậm chí một vài lão quái tiên Cửu Thiên Huyền Tiên cũng không cách nào xuyên thấu được. 
Chỉ những lúc nghỉ ngơi, tắm rửa và tu luyện, công tử Quân mới hạ chiếc mặt đó xuống, còn khi tiếp xúc với người khác, chiếc mặt nạ ấy luôn hiện hữu trên gương mặt. 
Dĩ nhiên, lúc này, chiếc mặt nạ ấy không bị đeo lên mặt, mà đang đặt ngay phía trên chiếc bàn cách hồ nước không xa. Dưới ánh trăng huyền ảo, gương mặt công tử Quân dĩ nhiên lại rõ ràng. 
Công tử Quân, không ngờ lại chính là Dương Thiên Quân, tuyệt thế thiên tài mà Thiên Kiếm tông đã bỏ ra một cái giá rất lớn mới có thể khiến hắn đầu nhập vào tông môn. 
Một trăm năm trước, Dương Thiên Quân bất ngờ biến mất khỏi Thiên Kiếm tông, ngoại trừ cao tầng tông chủ, lão tổ ra thì chẳng ai biết nguyên nhân vì sao cả. Khi hắn rời đi, hắn chỉ mới là một gã Địa Tiên Cảnh, nhưng một trăm năm sau, hắn đã tấn thăng Linh Tiên cảnh, trở thành chân chính chân tiên. 
Nhìn khí độ, so với một trăm năm trước, Dương Thiên Quân đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ đây là thành quả của việc tu hành bên ngoài trong suốt thời gian qua. Dương Thiên Quân dành sáu mươi năm đầu tiên để du lịch rất nhiều nơi, học hỏi rất nhiều thứ hữu dụng mà khi còn ngồi tu hành ở Thiên Kiếm tông, hắn không thể nào biết được. Rồi bốn mươi năm còn lại, Dương Thiên Quân quay trở lại Kim Lan Quốc, rồi dưới thân phận một chiến tiên tham dự Đấu Trường Táng Tiên để nâng cao thực lực. 
Thật không hổ danh là tuyệt thế thiên tài, chỉ trong một trăm năm đã thành chân tiên, tiến giai trung kỳ Linh Tiên cảnh. Dĩ nhiên, thực lực chân chính so với cảnh giới hiện tại cao hơn không biết bao nhiêu lần. 
Lúc này, hai tiểu mỹ nhân Lăng Nguyệt và Lăng Hàn bàn tay ngọc bắt đầu chạm vào cơ thể của hắn, Dương Thiên Quân thái độ lãnh đạm như thường, trong lòng không chút tạp niệm nào. Dù rằng hai cô gái này tư sắc tuyệt hảo, nhưng làm sao có thể thay thế được hình ảnh nữ nhân trong lòng hắn được. 
Không gian ngoại trừ tiếng nước ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, cứ như vậy hơn một khắc trôi qua. Hai cô gái thì ngày một nóng lòng, như đang chờ đợi điều gì đó, còn Dương Thiên Quân thì vẫn cứ trơ trơ ra như một cục đá vô cảm xúc. 
- Công tử Quân, hai tỷ muội tiểu thiếp làm tốt chứ?
Bỗng nhiên cô gái tên Lăng Huyền âm thanh ngọt ngào khe khẽ vang lên phá vỡ đi bầu không khí tĩnh lặng giữa ba người bọn họ. 
- Làm rất tốt…
- Như vậy tỷ muội tiểu thiếp hiện tại liền…
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cảm thấy Dương Thiên Quân không có hành động nào khác, trong lòng cả hai không khỏi hụt hẫn, đang định xin phép cáo lui thì bỗng bàn tay của Dương Thiên Quân bỗng chụp lấy gương mặt xinh đẹp với làn da mềm mại ấy, gương mặt cuối xuống đặt môi lên chiếc miệng nhỏ của Lăng Huyền. 
- Ta đã cho phép các nàng rời đi đâu?
Giọng nói trầm tĩnh không chút tạp niệm của hắn truyền vào trong tâm trí của hai cô gái, rồi sau đó, y phục trên người Lăng Huyền lập tức bị Dương Thiên Quân xé nát tinh tươm, khối mỹ ngọc thể tràn đầy xuân phong toàn bộ đều lộ ra ngoài cả. 
- Công tử Quân, ngài… a…a…
Lăng Huyền gương mặt đỏ ửng lên, cái miệng nhỏ với giọng nói vừa vui mừng vừa hơi run sợ đang định nói gì đó thì ngay lập tức không thể nói gì được nữa, bởi vì nó đã ngay lập tức chuyển thành những âm thanh rên rỉ mê người. 
Khi Lăng Huyền nhận được sủng hạnh, dĩ nhiên, tỷ muội của nàng, Lăng Nguyệt cũng không ngoại lệ, ngay lập tức bị ma thủ của Dương Thiên Quân kéo lại, toàn bộ xiêm y bị phá hủy, thoải mái để cho Dương Thiên Quân chiếm hữu. 
Hai tay cùng với thân dưới của hắn không ngừng tấn công, ban đầu hai tỷ muội Lăng Huyền, Lăng Nguyệt còn có chút bất ngờ, nhưng rồi dần dần chuyển sang hợp tác, thậm chí còn rất điệu nghệ nữa là đằng khác, khiến cho Dương Thiên Quân càng lúc càng tấn công mạnh mẽ dồn dập. 
Dương Thiên Quân thân thể tráng kiện, cho dù là hai nữ nhân đồng thời phục vụ cũng không thể ngăn cản được sức mạnh mãnh liệt của hắn. Trong gian phòng, những âm thanh rên rỉ rung động lòng người cứ không ngừng vang lên liên tục. 
- Công tử Quân, tiểu thiếp có thể… ngắm nhìn gương mặt của chàng được không?
Trong cơn dục vọng say mê, bỗng nhiên Lăng Nguyệt thanh âm vừa rên la vừa thâu hồn đoạt phách vang lên. 
- Nếu nàng dám, ta sẽ giết nàng lập tức. 
Dương Thiên Quân lạnh lùng nói, mặc dù không hề có chút sát ý nào, nhưng điều đó khiến cho Lăng Nguyệt sợ hãi, bởi nàng có dự cảm rằng, Dương Thiên Quân không hề nói đùa. Nhưng sự sợ hãi đó, chỉ trong phút chốc đã bị thay thế bằng xuân ý ngập tràn.
Từ dưới hồ tắm rồi sau đó chuyển lên sàn nhà, rồi cuối cùng là lên trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, Lăng Nguyệt và Lăng Huyền không ngừng được Dương Thiên Quân sủng hạnh đến mức mở miệng cầu xin trong sự sung sướng, nhưng Dương Thiên Quân lý nào quan tâm đến, mặc cho hai người các nàng van xin như thế nào đi nữa, hắn đều không buông tha, cứ chuyển từ Lăng Nguyệt sang Lăng Huyền, rồi từ Lăng Huyền sang Lăng Nguyệt, thậm chí có lúc tấn công cả hai cùng một lúc, bất kể thời gian nào cũng chiếm thượng phong.
Mãi cho đến hai canh giờ sau, hai tiểu mỹ nhân Lăng Nguyệt, Lăng Huyền đã hoàn toàn kiệt sức ngủ thiếp đi trên giường. Mà Dương Thiên Quân, sau hơn hai canh giờ chinh chiến với hai tiểu mỹ nhân, hắn dường như sức lực vẫn vô cùng tráng kiện, không hề có biểu hiện mệt mỏi chút nào. 
Hắn bước xuống giường, thuận tay vớ lấy chiếc áo choàng treo ở cạnh bên rồi khoắc lên người, bước chân đi gần đến cạnh bàn, cầm lấy bình rượu rồi đi đến bên cạnh cửa sổ. Tự rót một ly rồi ngửa đầu uống cạn một hơi. 
Rượu rất ngon và mạnh, nhưng chẳng hiểu sao đối với hắn lại chẳng có chút ý vị nào. Ánh trăng huyền ảo yếu ớt đậu lên gương mặt anh tuấn, trong ánh mắt Dương Thiên Quân thoáng qua một nét đượm buồn, ưu tư. 
- Y Y, nàng đang ở nơi đâu, tại sao suốt trăm năm qua, ta không thể tìm thấy được tung tích nàng?
Dương Thiên Quân giọng nói khẽ thì thào tự vấn. Câu hỏi này đã lặp đi lặp lại vô số lần, thế nhưng mỗi lần tự vấn, trong lòng hắn lại nhói lên một cơn đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.