Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 190: Cùng ngắm hoa anh đào mười vạn dặm…




Lục Phong hít sâu một nhịp, sau đó đáp lời:
- Huyết sát chi lực đã áp chế xuống, cơ thể đã ổn định lại. Thế nhưng chung quy vẫn luôn thấy thiếu thiếu thứ gì đó. 
Kỳ thực cảm giác thiếu sót này, từ lúc Lục Phong hoàn thành dung hợp với Huyết Tâm Bảo thì nó đã xuất hiện rồi. Chỉ là khi đó không tiện nói ra mà thôi. 
Đột nhiên, từ chỗ Tinh Hồn phóng tới một đạo huyết quang. Lục Phong gương mặt khẽ biến, nhưng hắn biết hiện tại Tinh Hồn sẽ không hại mình, vì vậy mặt dù trong lồng ngực tim đập thình thịch, Lục Phong vẫn nguyên si đứng một chỗ. 
Chỉ thấy đạo huyết quang khựng lại trước người hắn, huyết quang tiêu biến hiện ra một thanh kiếm màu đỏ tươi. Thanh kiếm này dài khoảng gần bốn xích, dưới ánh mặt trời buổi chiều phản phất một lại sát khí lăng lệ đáng sợ. Nhìn kỹ thân kiếm, ẩn ẩn bên trong như có những sợi gân mạch còn sống, tinh huyết bên trong không ngừng luân chuyển chạy khắp thân kiểm, thật đúng là kỳ dị. 
- Đây là… Hồng Uyên Kiếm?
Thanh bảo kiếm này, lúc trước Lục Phong đã từng nhìn thấy Đoạn Hải sử dụng trên lôi đài để đối phó với Tinh Hồn. Không ngờ, Hồng Uyên Kiếm lúc này đã rơi vào tay Tinh Hồn. 
Lại nói, cảm giác thiếu sót mà Lục Phong cảm nhận chính là xuất phát từ thanh kiếm quỷ dị này, tựa hồ Hồng Uyên Kiếm sinh ra là dành cho hắn vậy. 
- Hồng Uyên Kiếm có quan hệ mật thiết với Phệ Huyết Thuật, chỉ cần ngươi bỏ ra thời gian luyện hóa thì nó sẽ trở thành pháp bảo bổn mạng, theo tu vi của ngươi càng mạnh thì uy lực của Hồng Uyên Kiếm càng cao. 
Tinh Hồn chậm rãi giải thích. 
- Có điều, ngươi không được phép bại lộ Hồng Uyên Kiếm, ít nhất là khi ngươi vẫn còn là đệ tử Thiên Kiếm Tông. Tận lực giấu kín nó lại, đến khi nào ngươi đủ thực lực thì để lộ cũng không muộn. 
- Ta đã hiểu, đa tạ huynh. 
Cầm lấy cáng kiếm, đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay, nhưng bên trong sự lạnh lẽo này lại là cảm giác thân thiết khó tả, tựa hồ như nó chính là một phần thân thể vậy. Lục Phong hiểu rõ ý tứ của Tinh Hồn, sau đó thu Hồng Uyên Kiếm lại, ôm quyền hướng Tinh Hồn cảm tạ, rồi sau đó rời khỏi động phủ của Tinh Hồn. 
Khi Lục Phong hoàn toàn khuất bóng, tiếng đàn bỗng dừng lại, còn Tinh Hồn thì đứng dậy, gương mặt trầm ngâm. 
“Đã giải quyết xong vụ Điền Thanh. Lục Phong sống chết thế nào, tùy thuộc vào số mệnh của hắn.” 
Điền Thanh và Điền Diệp chết, thế nào cũng sẽ bị Thiên Kiếm Tông điều tra ra, chuyện đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì vậy, trước khi điều tra ra, Tinh Hồn mới đêm Huyết Tâm Bảo và Hồng Uyên Kiếm đẩy sang cho Lục Phong, biến Lục Phong trở thành vật thế thân. 
Ban đầu, kỳ thực hắn chưa nghĩ đến vấn đề này. Nhưng sau khi tạo ra Phệ Huyết Thuật, đưa vào thay thế thần thôn thôn phệ thất bại, Tinh Hồn mới nghĩ đến điều này. Lục Phong không hề phát hiện ra, bản thân hắn vừa là chuột bạch để Tinh Hồn quan sát uy lực của Phệ Huyết Thuật đến đâu, lại vừa là thế thân nếu như sự việc bị Thiên Kiếm Tông điều tra ra được.Đương nhiên chuyện đằng sau, Lục Phong sẽ không thể phát giác ra. 
Đã giải quyết xong xuôi. Tiếp theo, chỉ thấy Tinh Hồn bước đến chính giữa động phủ, song thủ kết lại thành ấn, liên tục đánh ra vô số đạo thủ quyết. 
“Long khẩu, mở!”
Tinh Hồn khẽ niệm một tiếng, từ bên dưới lòng đất, một đạo linh khí đậm đặc đột nhiên xông lên, bao trùm cả không gian bên ngoài động phủ. Thảm cỏ trở nên xanh tươi mềm mại, trên thảm cỏ xanh ấy có rất nhiều chồi cây nhỏ bỗng nhiên trồi lên, sinh cơ bừng bừng, chỉ hơn mười nhịp thở đã phát triển thành một rừng cây xanh. 
Động phủ trống trải đột nhiên bị những gốc cây xanh này chiếm lấy, tuy nhiên nó không hề tạo ra cảm giác khó chịu chướng mắt, ngược lại nó khiến cho người ta có gì đó chờ mong. 
Lúc này, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Tinh Hồn đứng lặng thinh một chỗ, ánh mắt ngẩn lên ngắm nhìn bầu trời sao đêm. 
- Một lần này liền chấm dứt mọi thứ. 
Hắn đứng như trời trồng, miệng lẩm bẩm, ánh mắt từ âm trầm dần dần trở nên u mê. 
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Lại ngày qua ngày, nhật nguyệt luân chuyển, luân phiên không chút thay đổi. Thiên Kiếm Tông, thí luyện vẫn tiếp tục diễn ra. Cho đến một ngày, chính là ngày thứ mười lăm, trước một ngày nữa thì đến lượt Tinh Hồn ứng chiến. 
Hôm ấy, hắn xuất hiện ở bên ngoài động phủ, ngồi tại một thảm cỏ xanh trống vắng, âm thanh tiếng đàn du dương không ngừng vang lên. Ánh bình minh xuất hiện ở phía đông một cách chậm rãi, báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu. 
Gió từ phương xa thổi đến, lướt qua thân thể hắn, như lưu lại một chút vấn vương, sau đó gió rồi cũng lặng lẽ rời đi mất. 
Nửa ngày trôi qua, hắn vẫn ngồi tại đó, vẫn tiếp tục đánh lên thứ âm thanh sầu bi đó, gương mặt trầm lặng, ánh mắt u mê, tựa hồ như đang chờ đợi. 
Bầu trời hôm nay rất lạ, buổi sáng không gian vẫn rất trong xanh, chỉ có một vài gợn mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, nhưng đến canh trưa thì những đám mây đột ngột xuất hiện nhiều thêm, che kín bầu trời lại, khiến cho ánh mặt trời dần trở nên yếu ớt, đồng thời khiến cho không khí trở nên có gì đó rất khó chịu. 
Cho đến buổi chiều, trước tầm mắt Tinh Hồn có một bóng người xuất hiện. Đó là một cô gái trên thân mặc một bộ váy hồng với nước da trắng ngần, dáng người hơi gầy ốm, tựa khói sương mong manh của buổi sớm mai vậy. 
Mái tóc đen mượt bồng bềnh tựa áng mây đen, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt trong tựa làn nước, đôi môi hồng nhạt tựa như cánh hoa vừa mới nở. 
Khi nàng xuất hiện, tiếng đàn dừng hẳn lại, gió đột nhiên cũng ngừng thổi, thời gian như bị cô động lại, phảng phất như đánh dấu thời khắc này. 
Tinh Hồn ngẩn mặt nhìn lên, sự u mê càng lúc càng chiếm lấy hết tâm trí hắn, điều đó có thể nhìn rõ được thông qua đôi mắt. 
- Ta đã nghĩ nàng sẽ không đến.
Tinh Hồn từ từ đứng dậy, giọng nói trầm lặng chậm rãi vang lên. 
- Hôm nay… là sinh thần của ta. 
Bóng người nhỏ bé mong manh ấy, dĩ nhiên chính là Tiêu Y Y đã mất tích khoảng thời gian gần đây. Thời gian này, Tinh Hồn không rời khỏi động phủ, không tập trung tu luyện, chỉ lặng lẽ ngồi đây đánh đàn, chính là chờ đợi Tiêu Y Y xuất hiện. 
- Ta nghe thấy tiếng đàn trong gió, nên ta đến đây. 
- Ta vẫn luôn ở đây chờ đợi nàng. Nhưng nàng có quyền lựa chọn.
Tiêu Y Y cuối đầu nhìn hai mũi chân, mái tóc hơi rũ xuống khiến cho Tinh Hồn không nhìn rõ được biểu cảm của nàng như thế nào. 
- Tinh Hồn, huynh đã từng hứa cùng muội đi ngắm hoa anh đào. Huynh đã từng đáp ứng ta. 
Trong đầu Tiêu Y Y, không hiểu sao câu hứa này tự nhiên xuất hiện, khiến cho bản thân nàng đột nhiên không tự chủ thốt ra. Đến khi ngẫm nghĩ vài giây thì mới biết, trong những hình ảnh chợt thoáng qua trong phút chốc trước đây, câu hứa này chính là một trong số đó. 
Không gian càng lúc càng trở nên im ắng lạ thường, như đang chờ đợi khoảng khắc nào đó. 
- Phải, ta đã từng đáp ứng. Nhưng đó không cô, Tiêu Y Y. 
Tinh Hồn đột nhiên thở dài một tiếng, trong lòng không khỏi hiện lên một sự thất vọng. Hắn đã kỳ vọng và chờ đợi, đáng tiếc khoảng khắc trước đây đã không còn nữa, và có lẽ sau này cũng không bao giờ xuất hiện trở lại. 
Mà không chỉ riêng gì Tinh Hồn, ngay chính bản thân Tiêu Y Y cũng cảm thấy như vậy. Có gì đó rất gượng ép mà chính nàng cũng không giải thích được. 
- Cô vẫn là chính cô. Trời đã tối, Tiêu Y Y, cô về nghỉ ngơi đi. 
Dứt lời, mang theo thất vọng, Tinh Hồn chuyển người lại, cất bước bỏ đi. Tiêu Y Y gương mặt xụ lên một giây, tựa hồ không chấp nhận được bản thân lại thua cuộc như vậy, nàng đã suy nghĩ rất rõ, nhất định phải giúp đỡ bằng được Dương Thiên Quân. 
Thế nên nàng không dễ dàng từ bỏ, vội đuổi theo Tinh Hồn, khi đến gần hắn thì dưa hai tay ôm lấy cánh tay Tinh Hồn, biểu cảm gương mặt nhõng nhẽo khắc hẳn dáng vẻ nội tâm ban nãy. 
- Ngươi năm đó cũng đi ngắm hoa anh đào với cô gái Tô Hân Nhi đó, vì sao lại không muốn đi với ta? 
- Vì cô không phải nàng ấy, mặc dù cả hai rất giống nhau. 
Tinh Hỗn lãnh đạm đáp, không bởi vì sự nhõng nhẻo của Tiêu Y Y mà bước chân đình chỉ. 
- Muội còn nhớ trước đây chúng ta cũng từng ngắm hoa anh đào một lần, nhưng lần đó huynh rất miễn cưỡng, dù vậy muội vẫn rất vui, lần đó chính là lần đầu tiên muội hẹn hò với một nam nhân. 
Giọng nói Tiêu Y Y đột nhiên vang lên bên tai, không phải là giọng nói với thái độ đanh đá nhõng nhẽo nữa, mà giọng nói này mang theo một cỗ hối tiếc, cũng là một nỗi niềm hạnh phúc viên mãn. 
Bước chân của hắn sững lại chỉ bởi vì một câu nói này, thân thể đứng ngây ra, gương mặt vừa kinh hãi, trong đôi mắt hiện lên một tia bi thương. Giọng thì thào yêu đuối khe khẽ ấy, tựa hồ như được quay lại thời điểm ấy, thời điểm năm tháng tang thương đã qua nay chợt trở lại. 
Tại Vấn Kiếm Phong, Dương Thiên Quân như thường lệ ngồi dưới gốc cây đại thụ tu hành, đột nhiên trái tim hắn vang lên âm thanh thình thịch, tựa hồ như đang bị một thứ lực lượng thần bí nào đó kích thích. 
Dương Thiên Quân đột ngột mở ta hai mắt ra, trong đôi mắt đủ loại cảm xúc xen lẫn, miệng nở một nụ cười tà dị tràn đầy hưng phấn. 
- Chính là nó. 
Dương Thiên Quân nhìn về một phương hướng, chính là phương hướng động phủ của Tinh Hồn, lại tiếp tục thều thào phấn khích. 
- Chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi. Y Y, nàng không được phép thất bại, không được phép để ta thất vọng. 
Trong lúc Dương Thiên Quân tràn ngập phấn khích, thì phía trước động phủ của Tinh Hồn, một hương thơm nhàn nhạt nhưng vô cùng thanh dịu ẩn trong cơ gió truyền đến. 
- Tinh Hồn, huynh có thể, cùng muội…
Tiêu Y Y vốn trong lòng rất đắc ý bởi vì đã kích động được Tinh Hồn, nhưng trong một khắc thốt ra câu này, trái tim của nàng như bị co thắt lại, một cơn đau vô hình truyền đến, nhưng chẳng biết quỷ thần sai khiến thế nào, Tiêu Y Y vẫn tiếp tục câu nói đang dang dở. 
- đi ngắm hoa mười vạn dặm lần… cuối cùng?!
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió bão nổi lên bất chợt, không gian bầu trời trên cao có vô số tiếng gió đang gào thét dữ dội, hơi thở ẩm ướt ngày một đậm đặc, chính là dấu hiệu của một cơn mưa nặng hạt sắp kéo đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.