Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 129: Đêm mưa hồi ức




Tinh Hồn hắn ngồi xếp bằng trước huyễn cảnh, gương mặt bần thần vô cảm, hắn lúc này trầm tĩnh đến đáng sợ. Trong ánh mắt là một cỗ bi thương vô hạn. 
Hắn chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, chính mình lại làm cho Sở Điệp khóc nhiều đến như vậy. Không, hắn chợt nhớ lại, đã có một lần khác, Sở Điệp cũng đau khổ giống như thế này. Nếu lần này, hắn bởi vì quá chén nên không nhận ra, còn lần kia, hắn lại lựa chọn im lặng và tránh né khi thấy nàng khóc. Thậm chí, khi ấy, hắn còn to tiếng với nàng nữa. 
Thời điểm thiếu niên, Tinh Hồn đối với Sở gia chấp niệm quá nặng, hắn khi ấy, chỉ cần là người nào quan hệ với Sở gia Hắc Mộc thành đều ghét cay ghét đắng. Và đương nhiên, Sở Điệp cũng không ngoại lệ. 
Cho đến khi hắn nhận ra tất cả thì đã quá muộn. Sở Điệp rơi vào giấc mộng gần như không có ngày tỉnh lại, không cho hắn một cơ hội nào để chuộc lỗi và bù đắp. 
Có thể nói, Sở Điệp chính là chấp niệm nặng nhất của Tinh Hồn, là chấp niệm mà hắn khó, thậm chí có thể nói là không thể buông bỏ được. 
Đột nhiên, trong đầu hắn cảm nhận được có gì đó không ổn. 
- Không, dừng lại ở đây… ta không muốn…
Hắn muốn ngồi bật dậy, lần đầu tiên, từ lúc trở thành một tên cuồng đồ cho đến tận bây giờ, nội tâm hắn sinh ra một sự sợ hãi. Sự sợ hãi này không phải sợ hãi kẻ thù, không phải sợ hãi mà khổ hải vô biên mang đến, mà là sợ hãi khi đối diện một cảnh tượng ám ảnh cả đời hắn. 
Thế nhưng, hắn làm sao có thể chạy trốn được? Từ trong khổ hải vô biên xuất hiện những cái xiềng xích vô hình quấn chặt lấy thân thể hắn. Tinh Hồn đôi mắt muốn nhắm lại thật chặt, thậm chí trong đầu còn xuất hiện cả ý niệm bạo thể mà vong, tất cả chỉ để không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó. Bất quá, mọi suy nghĩ và hành động của hắn đều không thể thực hiện được. 
Tựa hồ trong khổ hải vô biên đang có một bàn tay quyền lực nào đó khống chế, bắt buộc Tinh Hồn phải một lần nữa chứng kiến cảnh tượng bi ai đó. 
Huyễn cảnh lại xuất hiện. Cũng là một đêm tối tăm đầy bão táp phong ba, cơn mưa nặng hạt như xối vào mặt, kèm theo sương gió lạnh lẽo như muốn cứa vào da thịt. 
Trên một ngọn hoang sơn, có hai bóng người xuất hiện. Đó là một cặp nam nữ, nam nhân gương mặt khá phổ thông, thế nhưng biểu cảm giận dữ. Còn nữ tử kia dung mạo xuất chúng, mái tóc màu tím dưới cơn mưa lớn dính chặt vào cơ thể, trên người mặc y phục cô dâu. 
Hai người trên đường đi không ngừng cãi vải, nhìn người thanh niên, dường như là hắn vừa mới cướp dâu. 
Rốt cuộc khi cả hai bay qua một cái hồ lớn thì nữ tử kia thoát khỏi bàn tay của gã thanh niên, thái độ cực kỳ cương liệt, nhìn thẳng vào mắt người thanh niên nói:
- Xin lỗi, nhưng ta không thể theo huynh được. 
Gã thanh niên vốn đã rất bất ngờ với thái độ của nữ tử, thế nhưng so với bây giờ, hắn còn kinh ngạc hơn gấp bội. Thậm chí gương mặt thoáng qua sự đau lòng nữa. 
Chỉ thấy nữ tử sau khi dứt lời liền nhảy từ trên lưng kim điêu xuống đất. Với độ cao như vậy, trừ phi cô dâu này có bản lãnh phi thiên độn địa, bằng không thì chỉ có nước tan xương nát thịt. 
Người thanh niên cả kinh, không chút suy nghĩ nhảy theo nàng, đồng thời nói lớn:
- Tiểu bằng, tiểu hắc, đến Ma Thú Sơn Mạch đợi ta. 
Sau đó, hắn toàn lực xông đến gần nữ tử kia, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng vào lòng, kế đó thi triển thân pháp vi diệu, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Thế nhưng, vừa mới đặt chân xuống thì nữ tử kia phản ứng rất mãnh liệt, đưa tay đẩy hắn ra khỏi người mình. 
Gã thanh niên gương mặt bi thương, như không tin nổi việc nàng bài xích hắn là sự thật, hắn dùng đôi mắt thiên chân vô tà nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hỏi:
- Tại sao nàng lại như vậy? Vì sao lại cự tuyệt ta, bỏ rơi ta? Những lời hứa hẹn trước đây của chúng ta, lẽ nào nàng đã quên?
- Ta không quên, nhưng ta không thể theo ngươi được. Gia tộc của ta đang rơi vào bế tắc, nguy cơ tứ phía bủa vây, nếu ta đi cùng với ngươi thì gia tộc ta sẽ bị diệt mất. Ngươi có hiểu không? 
Nữ tữ lắc đầu, thái độ kiên quyết từ chối, dù rằng trong lòng nàng hiện tại có lẽ cũng rất đau đớn khi phải nói ra những câu nói này. 
- Ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu, ta chỉ cần có nàng bên cạnh. Còn gia tộc đó, từ khi nàng quay trở về, bọn họ đã làm được gì cho nàng? Hay chỉ muốn lợi dụng nàng, trở thành một món hàng tùy ý để bọn họ chuộc lợi cho bản thân? Điều này chính bản thân nàng rõ hơn ai hết. 
- Như vậy thì đã sao? Ngươi chỉ có một mình, làm sao hiểu được những tộc nhân mang trên mình trọng trách? Ngươi…
Nói đến đây, bỗng dưng nữ tử khựng lại, những lời muốn nói ra như bị mắc nghẹn, khiến nàng không tài nào nói hết được. Bất giác, từ đôi mắt ngọc lăn xuống những dòng lệ buồn, hòa chung với cơn mưa lớn lạnh lẽo này. 
Phong ba nổi lên, bão tố ập đến, trên bầu trời tiếng sấm rền vang, như muốn báo hiệu một đại bi kịch sắp sửa bắt đầu. 
Gã thanh niên sững người ra, không nghĩ đến, nàng lại nói như vậy với mình. Hắn đã từng nghĩ, chỉ cần có tình yêu thì sẽ vượt qua được tất cả, vượt qua được những cái chướng ngại, quy củ bẩn thiểu của gia tộc. Thế nhưng, sự thật trước mắt đã chứng minh rằng hắn đã lầm. 
Gia tộc của người con gái này, không những mang đến cho nàng sự đau khổ mà còn coi nàng như một món hàng tùy ý người ta điều khiển. Hắn từng nghĩ rằng, nếu có một ngày lựa chọn, có lẽ nàng sẽ lựa chọn đi theo hắn. Nhưng rốt cuộc thì sao? Đều là bản thân hắn tự luyến cả. Cô gái ấy đã lựa chọn gia tộc của bản thân và từ bỏ hắn. 
Cô gái này, hắn đã yêu nàng biết bao…
Ánh mắt ấy, gương mặt buồn bã trong đêm mưa ấy, cô gái lòng đau như dao cắt, nàng quý trọng hắn hơn cả chính bản thân mình. Bởi nếu không có hắn, nàng đã không đứng ở đây. Nhưng rốt cuộc, thân mang trọng trách của gia tộc, nàng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ. 
- Ngươi đi đi, hãy trốn đến Thiên Dương đại lục, chỉ có nơi đó ngươi mới an toàn. Và một điều nữa… sau này, đừng gặp ta. 
Gương mặt xinh đẹp của nàng trầm xuống, những sợi tóc mảnh mai bị nước mưa ướt đẫm dính vào gương mặt của nàng, bất quá, nó chỉ khiến cho cô gái trở nên bi ai hơn bao giờ hết. Giọng nói run run, không phải bởi vì cơn mưa lạnh, mà là do sự đau đớn tột cùng. 
Rốt cuộc nàng phải quay người lại, để không phải nhìn vào gương mặt của hắn nữa, nàng mới có thể nói hết được những lời này. 
Nhưng không, người thanh niên đó, hắn không thể nào từ bỏ nàng được, mặc cho nàng đã đuổi hắn. Chỉ thấy gã chạy đến, bất chấp tất cả mà ôm nàng từ phía sau, để cho nàng rơi vào tấm thân của hắn. Những giọt mưa nặng hạt cứ mãi rơi xuống, rơi trên người đôi nam nữ này. 
Có điều, cơn mưa này làm sao có thể ngăn được suy nghĩ của nàng, có thể nào khiến cho hai người mãi mãi không tách biệt được? Đáp án là không thể. 
Hắn muốn giữ nàng thật chặt, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, mong nàng suy nghĩ ý định và trở về bên cạnh hắn, cùng hắn đi hết con đường. Nhưng rồi thì thế nào, đôi ngọc thủ nhẹ nhàng đưa lên. 
Đôi bàn tay trắng như bạch ngọc, tựa hồ sức lực rất yếu ớt, vậy mà lại dễ dàng tháo gỡ vòng tay mạnh mẽ của hắn. Đến đây, người thanh niên có lẽ đã nhận được đáp án mình muốn. Hy vọng đã bị chính tay nàng đập nát, hắn không thể nào lưu nàng lại bên cạnh mình. Nàng đã hoàn toàn từ bỏ. 
Đột nhiên một tia chớp xé rạch bầu trời, một tiếng nổ gầm vang trong cõi thiên địa. Chỉ thấy từ đằng xa lại có một người xuất hiện. 
Một gã thanh niên trẻ tuổi, mái tóc chẻ đôi, gương mặt tuấn tú, hào hoa phong nhã. Bất quá, hai hàng chân mày chau lại, trong ánh mắt lửa giận thấy rõ, gầm lớn:
- Gã này là ai, có quan hệ gì với nàng?
Gã nam tử vừa mới xuất hiện mặc một bộ trường bào màu đỏ, trên ngực đeo một cẩm tú cầu, dường như đây chính là chú rể. 
Ánh mắt của hắn đầy sát khí khi nhìn người thanh niên đã cướp đi cô dâu của mình. 
- Lý Tinh Vân, hắn và ta chỉ là bằng hữu.
- Bằng hữu? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người chặn đường cướp dâu? Nàng nghĩ ta là thằng ngu sao? Ta và nàng mặc dù chưa bái đường chính thức trở thành phu thê, nhưng trên danh nghĩa, ta chính là phu quân của nàng. Hành động của hắn, cho dù là bạn đi chăng nữa, việc cướp dâu chính là đang khinh thường ta, khinh thường Lý gia, biến Lý gia trở thành trò cười cho thiên hạ. Nàng nghĩ ta có thể chấp nhận được sao, Yến Ngọc Lan?
Lý Tinh Vân giận dữ quát lớn, nàng chỉ có thể đứng im cúi mặt xuống, không thể nói được bất kỳ lời nào, bởi sự thật là Lý Tinh Vân đã nói đúng. 
Chỉ thấy Lý Tinh Vân nhìn sang gã thanh niên kia, khí tức trên người bừng lên mãnh liệt, đó là một cỗ sát ý ngập trời, ánh mắt khóa chặt đối phương lại, đồng thời gầm một tiếng:
- Tặc tử, ngươi nhất định phải chết. 
Dứt lời, Lý Tinh Vân xông thẳng đến, cả người toát ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo khiến cho những giọt mưa xung quanh hóa thành những viên pha lê, theo thần niệm biến thành một cái chủy thủ mà đâm thẳng đến. Tốc độ của hắn lại rất nhanh, như muốn dồn gã thanh niên kia vào chỗ chết. 
Gã thanh niên kia mặc dù bị đả kích vì sự xua đuổi của Yến Ngọc Lan, nhưng phản ứng của hắn rất nhanh. Phải nói, hắn ta rất căm hận Lý Tinh Vân, bởi vì hắn ta muốn chiếm đoạt nữ nhân của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.