Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 127: Tất cả chỉ là bắt đầu…




Đứa nhỏ chạy đến, dùng hai tay mở cửa phòng ra. Bước chân nhanh chóng tiến vào bên trong gian phòng, chỉ thấy mỹ phụ sắc mặt so với trước đây yếu ớt hơn rất nhiều, hai bên gò má hóp lại, nhìn càng lúc càng tiều tụy. 
Đứa nhỏ hoảng sợ, đôi mắt ứa lên, lập tức chạy đến bên cạnh mỹ phụ, run run nói:
- Mẫu thân, người tỉnh lại đi, mẫu thân. 
Mỹ phụ tâm thần rất mệt mỏi, gần như không hề phát giác ra rằng đứa nhỏ mở cửa chạy vào nhà và đến sát bên cạnh mình. Chỉ đến khi đứa nhỏ hoảng sợ kêu gọi, mỹ phụ mới từ trong u mê tỉnh lại.
Mỹ phụ mở mắt ra, song nhãn hơi đục in lên gương mặt đứa nhỏ, trông đôi mắt ngấn lệ. 
- Hôm qua con đi đâu, tại sao không về nhà? Mẫu thân rất lo lắng cho con.
Đứa nhỏ từ lúc bị người đàn ông trung niên kia gọi ra ngoài, trong ngày hôm đó, mỹ phụ trong lòng nóng ran, rất lo lắng cho an nguy của nó. Nếu chẳng phải do sức khỏe suy nhược, ngay cả bước chân xuống giường cũng không thể, nàng đã cấp tốc chạy đi tìm kiếm đứa con trai bé bỏng của nàng rồi. 
Kỳ thực ngày hôm đó, mỹ phụ rất không muốn đứa nhỏ đi gặp Sở Hóa Long, bởi Sở Hóa Long – con trai của người đàn ông trung niên kia chính là kẻ cầm đầu đám người ức hiếp đứa nhỏ. Có điều, nghĩ lại, đứa nhỏ cũng không ưa thích gì Sở Hóa Long, nghĩ bụng nó sẽ không đi tìm gặp đám Sở Hóa Long. Thế nhưng không ngờ, mọi chuyện không đúng như những gì mỹ phụ nghĩ. 
Cũng may là đứa nhỏ phúc lớn mạng lớn, bình an vô sự quay trở lại. 
- Con có bị làm sao không? Có chỗ nào không ổn không? Nếu con mà có chuyện gì thì ta làm sao đối diện với phật tổ, làm sao ăn nói với phụ mẫu của con được?
Mỹ phụ kiểm tra đứa nhỏ xem nó có bị thương ở đâu không, đồng thời thốt lên. Đứa nhỏ gương mặt kinh biến, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì phụ mẫu? Chẳng phải mẫu thân của con đang ở trước mặt con sao?
Mỹ phụ nhìn đứa nhỏ, bất giác thở dài một tiếng, sau đó đem những chuyện của tám năm về trước kể lại cho nó nghe. Lúc này nó mới phát hiện, thì ra bản thân mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi tại một ngôi miếu hoang. Nó và mỹ phụ không hề có quan hệ huyết thống gì cả. 
Bất quá, mặc dù rất chấn động, thế nhưng ngay lập tức nó lấy lại bình tĩnh. Chỉ thấy nó cười tươi ấm áp ôm lấy mỹ phụ:
- Mẫu thân, dù mẫu thân không phải là người sinh ra con, nhưng nếu không có mẫu thân thì không có tiểu tử ngày hôm nay. Trong lòng con thì mẫu thân chính là ruột thịt, là người thân duy nhất của tiểu tử này. 
Được nghe những câu nói này từ miệng của đứa nhỏ, những lời nói thật tâm ấy khiến mỹ phụ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Thế nhưng, đột nhiên gương mặt mỹ phụ thay đổi, miệng phun ra một ngụm máu, ướt cả một góc áo của đứa nhỏ. 
Nó giật mình cả kinh. 
- Mẫu thân, người làm sao vậy?
Nó hoảng sợ, vội đỡ lấy mỹ phụ, trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, nó bỗng nổi giận. “Sở Hóa Long, nhất định là ngươi!” Trong đầu nó xuất hiện một bóng người, hắn nhớ ngày hôm qua, Sở Hóa Long đã đồng ý chỉ cần hắn đáp ứng việc mà hắn giao cho nó thì hắn sẽ cấp thuốc tốt cho mẫu thân sử dụng. 
Thế nhưng, nhìn tình trạng bệnh tình, nhất định đã hai ngày rồi, mỹ phụ không có uống thuốc, vì vậy bệnh tình mới trở xấu đến như vậy. 
- Sở gia khốn kiếp, dù sao chúng ta đã trở thành người nhà họ Sở. Bọn chúng khinh thường ta thì cũng thôi đi, đằng này lại còn hại mẫu thân nữa. Mẫu thân, người đợi con một chút, con đi sắc thuốc cho mẫu thân. Đợi con, sẽ nhanh thôi. 
Đứa nhỏ tức giận chửi mắng Sở gia, thế nhưng nó vẫn không quên việc đi sắc thuốc cho mỹ phụ. Nó định chạy đi thì bỗng bị bàn tay của mỹ phụ kéo lại. 
- Ta cũng sắp đến giới hạn rồi. Hài tử, con đừng đi đâu cả, ở đây bên cạnh ta.
- Nhưng mà mẫu thân…
Hơi thở của mỹ phụ càng lúc càng yếu ớt, sinh cơ cũng dần bị tiêu thất, đứa nhỏ nước mắt rơi xuống. Nhưng đúng lúc đó, từ bên ngoài có mấy bóng người xuất hiện. 
Dẫn đầu là một gã thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi, quần áo hoa lệ, mái tóc chỉnh chu, trong ánh mắt ẩn hiện một sự hách dịch của thế gia công tử. Hắn ta chính là Sở Hóa Long, đại công tử Sở gia tại Hắc Mộc thành này. 
Đi cùng với Sở Hóa Long còn có rất nhiều gia nhân, kẻ nào kẻ nấy gương mặt dữ tợn, tựa hồ đang muốn giết người vậy. 
- Sở Hóa Long, tên khốn kiếp nhà ngươi. 
- Ồ, tên phế vật này, không ngờ mạng lớn đến vậy. Ngã xuống Thiên Vân Cốc mà không chết. Đúng là con đĩa cặn bã, sống dai thật. 
Sở Hóa Long nhìn thấy đứa nhỏ thì ngạc nhiên. Ngày hôm qua, hắn đã nhìn thấy tận mắt đứa nhỏ ngã từ xuống Thiên Vân Cốc. Thiên Vân Cốc này rất cao, một người lớn nhảy xuống chưa chắc toàn mạng, vậy mà đứa nhỏ vẫn bình yên vô sự. 
Đứng bên cạnh Sở Hóa Long là một thiếu nữ trạc tuổi hắn, dung mạo khá xinh xắn, thế nhưng so với Sở Điệp thì có phần kênh kiệu, đanh đá hơn rất nhiều. Nó ánh mắt khinh thường nhìn hai mẹ con đứa nhỏ, tay cầm vạt áo đưa lên mũi, chân mày nhướng lại, bất quá trong ánh mắt lại tràn ngập sự châm chọc.
- Sở Hóa Long ca ca, sao lại đến chỗ hôi thối bẩn thiểu này, ta không ưa thích chút nào. Chúng ta rời khỏi đây đi, nếu không muội lại bị mùi hôi thối từ hai cái tạp chủng dơ bẩn này làm cho cơ thể bất an. 
- Hắc hắc, muội yên tâm, ngày hôm nay, ta đảm bảo với muội rằng chúng ta sẽ không nhìn thấy hai cái đống rác dơ bẩn này nữa. 
Sở Hóa Long cười lạnh. 
Một gã nam tử đứng cạnh Sở Hóa Long ánh mắt cay độc, nhìn chẳng khác gì con độc xà đang chú mục đứa nhỏ cùng mỹ phụ. 
- Đại ca, tiện nhân kia cũng gần chết rồi, hay là chúng ta…
- Khốn kiếp, Sở Bảo, ngươi dám mắng mẹ ta? 
Thanh niên tên gọi là Sở Bảo kia giật mình, ngạc nhìn nhìn đứa nhỏ, không nghĩ đến nó lại phản ứng như vậy. Mà chẳng những không chỉ có hắn, mà cả Sở Hóa Long, thiếu nữ nọ và những người khác đồng dạng cũng rất kinh ngạc. 
Sở Bảo gương mặt khó coi, nhìn chằm chằm đứa nhỏ đầy sát khí, quát lớn:
- Tạp chủng phế vật này, ngươi lại dám hỗn láo với bổn công tử. Được được, ngươi đã muốn chết đến như vậy, bổn công tử đây liền tiện tay tiễn ngươi một đường. Hai kẻ các ngươi, một cái là tiện nhân, một cái là tạp chủng phế vật, hai hỗn đản các ngươi tồn tại chỉ khiến cho Sở gia mất mặt. Đi chết đi. 
Sở Bảo nổi giận vì Tinh Hồn dám mắng hắn trước nhiều người như vậy, sát ý liền động, xông lên tấn công hai mẹ con đứa nhỏ. 
Nhìn thấy Sở Bảo động thủ, Sở Hóa Long và thiếu nữ chỉ đứng một bên nhìn, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, thái độ như đang xem một vở kịch. Mà những người khác, thấy Sở Bảo đại triển thần uy thì liền hô vang cổ vũ. 
Ánh mắt của bọn chún nhìn hai mẹ con đứa nhỏ như đang nhìn hai cái xác chết, thiếu điều, khi nhìn vào hai mẹ con nó, cảm giác như đang tự làm bẩn mắt mình vậy. 
Đứa nhỏ giật mình, cho đến bây giờ, nó chỉ bị người ta đánh chứ bao giờ đánh trả lại, bởi vì nó quá yếu đuối, căn bản không có sức để phản kháng lại. Nó cả kinh nhắm chặt mắt lại theo bản năng. 
Phía bên ngoài, trời đột nhiên đổ xuống những cơn mưa nặng hạt, một vệt sáng xẹt qua bầu trời, kèm theo đó là một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, phản phất như muốn báo hiệu một cái kinh biến sắp diễn ra. 
Cùng với tiếng sẩm nổ kinh thiên động địa, đứa nhỏ nghe thấy bên tai vang lên một tiếng rên thảm, âm thanh này rất quen thuộc đối với nó. 
Đứa nhỏ cả kinh, mở mắt ra nhìn thì thấy mẫu thân của nó lảo đảo ngã về phía sau, miệng thổ ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp. 
- Mẫu thân, tại sao? 
- Ta là mẫu thân của con, ta làm sao có thể để cho con bị thương được? Hồn nhi, sau này, con nhất định phải sống thật tốt…
Mỹ phụ lấy hết tất cả sức lực còn sót lại, ánh mắt bi thương nhìn đứa nhỏ, miệng thì thào bên tai nó. Khi còn chưa nói hết những suy nghĩ trong lòng thì sinh mệnh đã lụi tàn đi. Mỹ phụ tình trạng vốn đã là ngọn đèn dầu trước gió, lại thêm một chưởng toàn lực của gã thiếu niên Sở Bảo kia, mỹ phụ làm sao mà chịu nổi được chứ. 
Rốt cuộc, mỹ phụ lại chết trong vòng tay của đứa nhỏ. Hai mắt nó đỏ lên, trong mắt chi chít gân máu, nó lúc này không kìm chế được bi thương cùng sát ý trong lòng, bàn tay nhỏ bé ôm lấy thi thể của mỹ phụ, hai hàng nước mắt rơi xuống, gào thét bi thương. 
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Không chỉ tiếng gào bi thương đến từ đứa nhỏ bên trong huyễn cảnh, mà cả Tinh Hồn, hắn cũng cực kỳ phẫn nộ. Thậm chí ngay cả những xiềng xích của khổ hải cơ hồ cũng không thể áp chế được sự phẫn nộ của hắn. Chỉ thấy Tinh Hồn xông về phía huyễn cảnh, tay nắm lại thành quyền đánh ra một cái rất mạnh, tựa hồ như rút hết cả sức lực của mình vậy.
- Lũ hạ đẳng, ta phải khiến các ngươi chết không được yên thân. 
Hắn gầm lớn một tiếng, thế nhưng một quyền đó của hắn chỉ đánh vào khổ hải hư vô mà thôi, bởi huyễn cảnh chỉ là huyễn cảnh, là hồi ức sâu trong tận đáy lòng của hắn, làm sao hắn có thể thay đổi được quá khứ ấy chứ. 
Huyễn cảnh biến mất, Tinh Hồn quỳ xuống trong lòng khổ hải, gương mặt bi thương, giống hệt như đứa nhỏ trong huyễn cảnh, bất quá, so với đứa nhỏ, hận ý của hắn còn muốn khủng khiếp hơn, gương mặt dữ tợn đáng sợ, mắt đầy gân máu, trên trán nổi gân xanh, ngẩn mặt nhìn lên trên gào lớn. 
- A………
- Tất cả… mới chỉ là bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.