Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 125: Vô đề




Trạng thái không linh, đó là một trạng thái huyền diệu mà tiên giả thiết tha mơ ước. Bởi khi tiến vào trạng thái này, sự minh ngộ tiên giả đạt đến mức cao nhất, có thể cảm ngộ bất kỳ vũ kỹ tiên pháp gì, ngoài ra còn khiến cho lực lượng thần thức biến mạnh. Trạng thái không linh đem đến cho tiên giả rất nhiều lợi ích, tuy nhiên trạng thái này rất hiếm gặp, không phải lúc nào cũng tiến vào được. Tùy thuộc vào vận khí của mỗi người mà thôi. 
Lạc Ngân trưởng lão cho rằng Tinh Hồn đang trạng thái không linh, thế nên mới kinh ngạc đến vậy. Và phần nhiều là nội tâm có chút ghen ghét. Từ lúc tu luyện đến nay, Lạc Ngân trưởng lão chưa từng một lần tiến vào trạng thái không linh, vậy mà một tên tép riêu viên mãn Phàm Tiên Cảnh lại có thể. 
- Chỉ mới là tân đệ tử mà lớn lối đến vậy, sau này hắn sẽ còn phách lối đến mức nào. Lạc Ngân ta thay Hình Kiếm Phong xử phạt tên đệ tử này, đồng thời lấy đó mà răng đe các đệ tử khác. 
Lạc Ngân trưởng lão nói lớn, trong giọng nói ẩn chứa lực lượng Linh Tiên Cảnh khiến cho chúng đệ tử sợ hãi. 
Gã ta chuẩn bị xuất thủ thì chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời xuất hiện hai bóng người. 
Đó là một ông lão đầu tóc hoa râm, râu trắng dài đến cổ, gương mặt ẩn chứa tang thương năm tháng, đôi mắt trầm tư, trên người phản phất một loại khí chất bất phàm. Dù chỉ mặc một bộ trang phục bình dân, thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy áp lực. 
Còn đứng bên cạnh ông lão là một thanh niên trẻ tuổi, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Làn da trắng như bạch ngọc, đôi môi hồng luôn treo một nụ cười ôn hòa, trên đầu đội thanh ngọc kim quan, mái tóc đen bóng mượt nhẹ nhàng lay động trong gió. 
Trên người khoắc lên một bộ tử y hoa bào, khí tức vương tôn quý tộc, phong lưu tiêu sái, khiến cho người khác vừa thấy tự dưng sinh ra một cảm giác e thẹn, ngưỡng mộ. 
Hai người này, dĩ nhiên chính là Dương Thiên Quân cùng với Tần lão. 
- Bái kiến Tần lão. 
Lạc Ngân trưởng lão trông thấy Dương Thiên Quân và Tần Lão thì lập tức cung kính ôm quyền hành lễ. Không những chỉ có Lạc Ngân trưởng lão, mà tất cả người khác đều đồng dạng hành động như vậy. 
- Tham kiến Tần lão. 
Tần lão thường ngày ở Thiên Kiếm Tông, rất ít khi xuất hiện, bất quá không ai dám khinh thường ông lão này. Thực lực của Tần lão, dù là Thiên Kiếm Tông tổ sư cũng cam bái hạ phong, những trưởng lão ngoại môn nho nhỏ há dám bất kính với Tần Lão. 
Tần lão không để ý đến đám người này, chỉ gật đầu để bọn họ thôi lễ nghĩa, ánh mắt chuyển dời sang Dương Thiên Quân, nói:
- Hắn đang tiến vào một trạng thái rất kỳ lạ, dường như tách biệt với hoàn cảnh xung quanh. Hắn đứng trước mặt mà chẳng khác gì không tồn tại, thật là kỳ lạ. 
- Đó là trạng thái không linh mà giới tiên giả nhắc đến?
Dương Thiên Quân nhướng mày. Chỉ thấy Tần lão lắc đầu, giải đáp:
- Trạng thái không linh, lão phu đã tiến nhập mấy lần, quả thực so với lời đồn còn lợi hại hơn rất nhiều. Bất quá, so với trạng thái mà hắn đang ngộ nhập, cơ hồ muốn kém hơn. 
- So với không linh còn muốn hơn, thú vị. 
Dương Thiên Quân bỗng ồ lên một cái, gương mặt biểu hiện ngạc nhiên, có điều, càng nhiều hơn là sự vui mừng. 
- Thế nào, ngươi muốn thi pháp?
- Tạm thời không thể. Trực giác nói cho ta biết, nếu lúc này ta thi pháp, không những không thành không mà còn khiến bản thân bị phản phệ. Bất quá, thời gian vẫn còn rất nhiều, không cần gấp. Để thu phục người này, thiết nghĩ sẽ tiêu tốn kha khá thời gian. 
Trông thấy nụ cười tự tin của Dương Thiên Quân, Tần lão nội tâm hài lòng. Lại nói chuyện thi pháp, ngay cả Tần lão cũng đồng ý, hiện tại là không thể. Tinh Hồn tựa hồ được một sức mạnh vô hình khủng khiếp bảo vệ. Chỉ sợ ngay cả Tần lão động thủ cũng chưa chắc làm gì được. 
- Hắn chưa biết khi nào mới tỉnh, ngươi có ý định gì?
Tần lão lại hỏi. 
- Cứ để hắn đứng yên ở đó, đợi khi hắn thức tỉnh lại tính tiếp. Dù sao, hắn đã là con cá nằm trên thớt, tùy ý ta nhào nặn, hắn có bản lĩnh thoát được. 
Dương Thiên Quân cười cười, ánh mắt tràn đầy hứng thú cùng hưng phấn nhìn Tinh Hồn. 
Tần lão thu hồi ánh mắt, sau đó nói:
- Cho đến khi hắn trở lại bình thường, không ai được động vào hắn. Các ngươi hiểu ý lão phu chứ?
Vừa nói, Tần lão vừa nhìn Lạc Ngân trưởng lão. Chỉ là một cái nhìn bình thường mà thôi, không mang theo lực lượng hay đe dọa gì cả. Thế nhưng ánh mắt này vẫn làm cho Lạc Ngân trưởng lão rùng mình khiếp sợ. 
- Lạc Ngân thụ ý. Nhưng mà, cứ để hắn như vậy?
- Thế nào thì để nguyên thế ấy. Đưa toàn bộ tân đệ tử xuống, Phi Thiên Châu này, lão phu sẽ tiếp quản. Ngươi có ý kiến gì không?
- Ha ha, dĩ nhiên là tùy ý Tần lão. 
“Có ý kiến gì?” Lạc Ngân trong lòng thầm mắng một tiếng. Đừng nói là hắn, cho dù là Thiên Kiếm Tông tổ sư đứng trước mặt Tần lão cũng không dám có ý kiến gì, một gã trưởng lão nho nhỏ mà dám cho ý kiến, Lạc Ngân đâu muốn đi tìm chết. 
- Hỗ trợ đưa tân đệ tử xuống Tiên Kiếm Phong. 
Lạc Ngân trưởng lão quay sang ra lệnh cho những người khác. Tại đây, Lạc Ngân trưởng lão là người có địa vị cao nhất, đương nhiên là không tính Tần lão và Dương Thiên Quân. 
- Phiền phức, để đó cho lão phu. 
Cảm thấy Lạc Ngân trưởng lão này quá chậm chạp, Tần lão liền phất tay một cái, đám tân đệ tử chỉ cảm giác một luồng sức mạnh khủng khiếp bao trùm xuống, đương nhiên luồng sức mạnh này không gây nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng nội tâm không khỏi run lên. 
Trong một cái chớp mắt, toàn bộ người đứng trên Phi Thiên Châu, ngoại trừ Tinh Hồn ra, chẳng còn sót lại một người nào. 
Khanh lão, Thượng Quan Lãnh hay Lâm Kỳ, toàn bộ đều bị Tần lão đem ném xuống quảng trường Tiên Kiếm Phong cả. 
- Ngươi có thể lui. 
Tần lão liếc nhìn Lạc Ngân trưởng lão, lạnh đạm nói. 
- Ngân Lạc cáo lui. 
Khóe miệng Ngân Lạc giật giật, bất quá không thể làm gì khác, liền cung kính ôm quyền hướng Tần lão và Dương Thiên Quân hành lễ, sau đó cùng với những người khác rời khỏi Phi Thiên Châu. 
Trên Phi Thiên Châu to lớn chỉ còn lại ba người, đó là Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Tần Lão. 
Dương Thiên Quân ánh mắt thâm sâu nhìn Tinh Hồn, cơ hồ đang có ý định dò xét thì bỗng Tần lão ngăn cản. 
- Dương Thiên Quân, không thể được. Lão phu biết ngươi có thần thức dị biến, nhưng cũng không thể vô thanh vô tức che dấu được cỗ lực lượng thần bí đó được. Bằng không, hậu quả sẽ rất nặng. 
- Vậy sao? Ngay cả thần thức của ta cũng không che dấu được. 
Dương Thiên Quân nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Tần lão, bản thân hắn so với Tần lão về độ nhạy bén còn kém rất xa, thế nên liền buông bỏ ý định trong lòng. Thế nhưng, nụ cười thần bí trên môi lại càng thêm thâm sâu. 
- Thân phận không rõ, năng lực chiến đấu bất phàm, hắn càng lúc càng khiến ta rất tò mò. Tần lão, giúp ta đem Phi Thiên Châu đặt bên dưới Vấn Kiếm Phong. 
- Ý ngươi là Vẫn Kiếm Uyên?
- Chính là nó. 
Dương Thiên Quân gật đầu. 
- Được, như ý ngươi. 
Đối với dự định của Dương Thiên Quân, chỉ cần không phải chạm quá sâu vào con đường của Dương Thiên Quân, còn lại, Tần lão sẽ giúp hắn toàn bộ. Nếu không phải có lệnh, không biết Tần lão còn cưng chìu Dương Thiên Quân đến mức nào nữa đây.
Tần lão và Dương Thiên Quân đồng thời xuất hiện, ngay lập tức kinh động rất nhiều người. Bất quá, không có người nào xuất hiện cả, bởi Tần lão trước giờ không muốn gặp mấy lão bất tử Thiên Kiếm Tông. 
Tần lão sở dĩ làm khách khanh tại Thiên Kiếm Tông đều là nhờ công lao của Dương Thiên Quân cả. Có điều, lần này Dương Thiên Quân xuất hiện lại khiến cho nhiều người kinh hỷ. Tu vi của Dương Thiên Quân, cư nhiên đã đột phá hậu kỳ Phù Tiên Cảnh. Chỉ kém một chút nữa là bước vào Địa Tiên Cảnh. 
Đương nhiên nhìn ra, chỉ có những lão quái tu vi cực kỳ cao tại Thiên Kiếm Tông mà thôi, còn những người còn lại, kể cả Lạc Ngân trưởng lão cũng không nhìn ra được, còn đang tưởng rằng Dương Thiên Quân đang dậm chân tại cảnh giới Phàm Tiên. 
Này cũng là Tần lão cố ý để lộ cho đám lão bất tử đó thấy, bằng không, với thực lực của Tần lão, há những người kia nhìn ra được điều gì. Thiết nghĩ có lẽ Tần lão đang muốn khoe khoan đây mà.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Thấm thoát đã bảy năm trôi qua, đứa nhỏ yếu ớt ngày nào đã lớn lên. Nhưng so với những đứa nhỏ cùng trang lứa, đứa nhỏ này trông gầy gò, xanh xao và thiếu sức sống hơn nhiều. Thế nhưng, nó lại có nhiều hơn sự kiêng cường và chín chắn, đặc biệt lại rất thông minh, học một hiểu mười, khiến cho mỹ phụ rất vui mừng.
Lại nói, bảy năm trôi qua, đứa nhỏ và mỹ phụ đã không sống trông ngôi nhà tồi tàn cũ nát kia nữa, mà cả hai đã chuyển sang sống trong một tòa phủ đệ xa hoa đệ nhất Hắc Mộc thành. Tòa phủ đệ này chính là thuộc quyền sở hữu của đại gia tộc họ Sở. 
Có điều, mặc dù cuộc sống đã tốt hơn, không còn phải lo cái ăn cái mặc hằng ngày, nhưng mỹ phụ trông ngày một tiều tụy hơn. Nó không thể hiện qua dung mạo, mà là thể hiện trong ánh mắt. Mỹ phụ lúc nào cũng đượm buồn nhìn về phía chân trời rộng lớn. Chỉ khi nào trông thấy đứa nhỏ, nàng mới trở nên vui vẻ. 
Đến một năm sau, mỹ phụ lúc này đang mắc bệnh, trở nên gầy ốm. Nàng và đứa nhỏ đành phải dọn về một góc Sở phủ, bên cạnh một hồ nước trong xanh rộng lớn. So với trước đây, có lẽ điều kiện thấp hơn, thế nhưng này lại khiến cho mỹ phụ tâm tình thoải mái. 
Lúc này, mỹ phụ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. 
- Mẫu thân, con vào được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.