Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 101: Khí nộ trùng thiên




Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 101: Khí nộ trùng thiên
Khi thanh âm này vang lên, trong giây lát, Ti Mệnh cứng đờ người ra, rồi quay mặt nhìn về hướng của âm thanh đó.
Gã sát thủ của Ảnh Kiếm Sát thấy Ti Mệnh nhìn đi chỗ khác, hắn không quan tâm đến âm thanh của người kia là ai, điều hắn muốn làm đó chính là lấy đi cái mạng nhỏ của Ti Mệnh.
Trước đó khi Ti Mệnh tạo ra vụ nổ được tạo ra từ địa khí, hắn ta chân không chạm xuống đất, tu vi trong số chín người lại cao nhất, trên người có man khí hộ thân được tổ chức ban xuống, thế nên bị thương nhẹ nhất.
Hai kẻ cùng với hắn công kích Ti Mệnh lại không được may mắn như hắn, cả hai đều trọng thương nặng. Nhưng nặng nhất vẫn là sáu kẻ liên tục di chuyển bao vây Ti Mệnh và Tang Tương, do chân bọn chúng phải liên tục tiếp xúc với mặt đất, thế nên khi nguyên khí bạo tạc bên trong lòng đất, sáu người này bị nặng nhất, ba trong số sáu người bạo thể mà chết. Còn ba tên còn lại, dù không chết thì cả đời này cũng chỉ có thể làm phế nhân.
Tuy nói khi trở thành sát thủ của Ảnh Kiếm Sát, tính mạng của các Ảnh Kiếm Nô như bọn chúng đã không còn thuộc về chính mình, tuy nhiên khi làm việc theo nhóm, nếu bị thiệt hại quá nặng, kẻ đứng đầu nhóm đó sẽ bị trừng trị rất nặng.
Mà thiệt hại khi làm nhiệm vụ ám sát Ti Mệnh lại quá nặng, chín người thì sáu người trọng thương, ba người chết trận, gã nam tử tóc trắng này vô cùng căm hận, ngay lúc này chỉ muốn băm chết Ti Mệnh ngay tức khắc.
Trong cái khoảng khắc Ti Mệnh nhìn chỗ khác, gã ta liền chớp lấy cơ hội tấn công. Ti Mệnh đang sững sờ vì tiếng hét kia, lại đang trọng thương, phản ứng của hắn do thế nên bị chậm lại.
Hắn chỉ kịp tạo ra một tầng nguyên khí chắn phía trước, tuy vậy vẫn không thể tránh khỏi thế công mãnh liệt dữ dội của gã sát thủ được.
Một ngụm máu tươi phun ra, Ti Mệnh ngã nhào lăn quay xuống đất, vết thương càng thêm nặng, bộ dạng thê thảm.
Nhưng việc bị thương nặng đó vẫn chưa phải là điều thê lương nhất đối với hắn.
Khi hắn bị gã sát thủ Ảnh Kiếm Sát đánh bay ra khỏi làn sương bụi vẫn con chưa tan biến hết, hắn đã nhìn thấy Tang Tương bị một kẻ thủ ác dùng kiếm đâm xuyên qua người.
Tang Tương lúc này gương mặt đã mơ hồ, đầu tóc rũ rượi, dòng móng đỏ tươi nóng rát từ vết thương lan ra, nhuộm đỏ cả một vùng lớn trên y phục.
Chỉ thấy kẻ thủ ác kia một tay bóp đằng sau cổ, tay còn lại nắm cán kiếm vô tình rút ra, rồi ném thẳng nàng về phía Ti Mệnh đang nằm dài trên đất.
Giọng nói của kẻ thủ ác vang lên, ngữ điệu tàn độc âm lệ, không thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn ta như thế nào, nhưng trong đôi mắt huyết lãnh ấy đang tràn ngập sự vui sướng:
- Hắc hắc, cảm giác thế nào, có phải đau khổ lắm đúng không?
Ti Mệnh đến lúc này vẫn còn bần thần, không thể tin nổi chuyện này đang diễn ra trước mắt mình.
Tang Tương… sinh mệnh của nàng đang dần lụi tàn đi. Trong ánh mắt như làn thu ba in rõ khuôn mặt của Ti Mệnh, gương mặt của người nàng yêu nhất, rồi chậm rãi nhắm lại.
- Không được, Tương nhi, nàng không được chết!
Giờ phút này hắn, hắn lấy hết tất cả sức mạnh còn sót lại của mình, dùng hết tất cả để vùng dậy, bò đến bên cạnh Tang Tương, kéo lấy thi thể đang dần mất đi hơi ấm kia, nước mắt lăn dài trên gương mặt thê lương mà gào khóc.
“Đây là sự trừng phạt…”
Một giọng nói từ trong cõi vô tận vang lên trong đầu Ti Mệnh. Hắn không biết người khác có nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc này hay không, hắn chỉ là không cam tâm, hắn đang muốn nổi điên lên.
- Trừng phạt? Là đang trừng phạt ta sao?
Hắn quỳ dưới thiên địa, hai tay siết chặt cơ thể Tang Tương vào lòng, những giọt nước mắt như những giọt pha lê, Ti Mệnh ngẩn mặt lên nhìn thương thiên, mắt của hắn chi chít gân máu, gầm lớn:
- Ta đã làm gì sai, tại sao trừng phạt ta? Tại sao lại giết nàng? Tại sao? Tại sao?
“Hắn điên rồi sao?” Kẻ thủ ác kia nhìn Ti Mệnh như đang phát điên gào hét, có chút hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại thay bằng sự thích thú tà ác.
- Không cần ngươi ra tay nữa, chính ta sẽ lấy mạng hắn. Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.
Hắn ta trừng mắt nhìn sát thủ Ảnh Kiếm Sát, lạnh lùng nói.
Vốn định xuất thủ, nhưng gã sát thủ Ảnh Kiếm Sát dường như đã nhận ra được kẻ đã giết Tang Tương là ai, liền gật đầu rồi thu lại kiếm, lùi về phía sau để xem tình hình của những người đồng đội.
Kẻ tà ác kia cầm chủy thủ, từng bước chậm rãi bước đến, giọng cười cay nghiệt vang lên trong sự bi thương. Nhưng ngay lập tức hắn phải sững người lại, phải nói chính xác hơn là hắn đang sợ hãi, giống như một kẻ tầm thường đang đối diện với một con mãnh thú.
Mà gã sát thủ Ảnh Kiếm Sát kia thân thể cũng bị sững lại, bởi hắn cảm nhận được một luồng sát khí khủng khiếp đang bao trùm khắp không gian.
Các đó không xa, Kha Thiên Lạc cũng đang cấp tốc thi triển toàn bộ tốc độ của mình để chạy về nơi này. Từ đằng xa, hắn đã nhìn thấy được một vụ nổ rất kinh khủng, uy áp của vụ nổ lan ra tới tận chỗ của hắn.
Và với cả, Kha Thiên Lạc đã nghe được giọng nói vô cảm xem mạng người như cỏ rác đó: “Đây là sự trừng phạt, trừng phạt kẻ đã ngăn cản ngươi…”
Có những chuyện bí mật mà rất nhiều người không được biết đến, những bí mật thuộc về thời đại hỗn mang, mà Kha Thiên Lạc từ sau khi trở thành dị sĩ Tẩy Cốt cảnh được kẻ đó nói cho biết.
Kha Thiên Lạc trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn đến tận nơi, hy vọng có thể ngăn được chuyện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, nhưng có lẽ… nó đã muộn rồi.
Kha Thiên Lạc một mình độc hành, còn ở phía đông cũng có một toáng người đang tiến đến. Kha Thiên Lạc cảm giác được, nhưng hắn giờ phút này đang lo lắng cho Ti Mệnh và Tang Tương nên không quan tâm đến mấy kẻ kia là địch hay là bạn.
Nhưng ngay lập tức, Kha Thiên Lạc bị một luồng sát khí cực kỳ kinh khủng mà ngay cả thời điểm sát khí toàn thịnh nhất, chính là thời điểm hắn khoắc lên trên người cái hung danh Huyết Ma Tử ấy cũng không thể bằng được cỗ sát khí này.
- Điều ta không mong muốn nhất đã xảy ra. Kẻ đó đã bắt đầu hành động rồi.
- Huyền Vũ, ra đây…
Kha Thiên Lạc trên mi tâm xuất hiện một cái ấn ký đồ đằng, nhìn ấn ký giống như một đầu thương long, từ bên trong ấn ký tuôn ra một lực lượng mạnh mẽ vô biên, nhưng ngay lập tức cơ thể Kha Thiên Lạc như có một dòng điện chạy ngang qua.
Hắn hét thảm một tiếng, lực lượng man văn từ ấn ký thương long đang tuôn ra ngay lập tức bị trì trệ lại, trong chớp mắt bị một lực lượng nào đó trong cơ thể Kha Thiên Lạc bài xích phong ấn lại, ấn ký liền sau đó tiêu tan.
Khi ấn ký thương long tiêu tan, Kha Thiên Lạc cũng bị chịu ảnh hưởng, đầu của hắn đau như bị một cây búa vô hình bổ mạnh vào, tâm thần muốn vỡ nát, từ trên không trung ngã cắm xuống đất.
Mấy trăm người từ hướng đông hướng đến đây, tình hình so với Kha Thiên Lạc chẳng khác là bao, thậm chí còn muốn đau khổ hơn. Bọn chúng bị sát khí cực mạnh công kích tâm thần trực tiếp, nhẹ thì đau đầu lùi về phía sau, còn nặng thì thổ huyết rồi ngất đi.
May cho đám người này là chỉ bị sát khí ngoài rìa làm tổn thương, chứ nếu ở trung tâm của sát khí, chỉ sợ tâm thần bị sát khí chấn nát thành hư vô.
Trên bầu trời, mây đen không biết từ nơi nào kéo đến, cuồn cuộn lại, hình thành một cỗ thiên uy cực kỳ đáng sợ. Ẩn bên trong đám mây đen khổng lồ đó chính là những tia sấm chớp khổng lồ đang gầm thét, khung cảnh rất đáng sợ. Khoảng khắc như thiên địa đang chuẩn bị tiêu diệt một kẻ phản nghịch nào đó.
Tình huống này đã từng diễn ra cách đây ít lâu, nhưng thực sự mà nói, lần đó không hề đáng sợ như vào lúc này.
*********
Cầu vote mười sao cuối chương!
Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!
Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!
Đa tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.