Đại La Thiên Tôn

Chương 150: Ngọc Hoành hiện thế (Trung)




Cổ kiếm Đồ Lục? Thập phương linh bảo? Hỗn độn linh bảo? Những thứ này, ngoại trừ Hỗn độn linh bảo Tinh Hồn đã từng xem sơ lược qua một số thượng cổ kỳ thư ra, còn lại thì hoàn toàn không biết. Dường như những kỳ vật này đã tồn tại từ thời thượng cổ Hồng Hoang, và hoàng bào nam tử tên gọi là Thái này chắc chắn cũng tồn tại từ thời thượng cổ Hồng Hoang.
Một người có thể sống từ thời thượng cổ Hồng Hoang đến tận bây giờ, dung mạo nhìn rất trẻ như vậy, tu vi chỉ sợ đã đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục, thậm chí là trường sinh bất tử, tồn tại cùng với thiên địa. Tinh Hồn đối với những siêu cấp cường giả thì trong lòng cũng sinh ra ý ngưỡng mộ, nhưng chỉ đặt ở trong lòng thôi, bởi vì với thiên phú của bản thân, hắn tự tin mình một ngày nào đó cũng có thể đạt được.
Nhưng còn đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục như Thái, cho dù tự tin đến mức nào đi nữa, Tinh Hồn cũng phải cam bái hạ phong. Trong một quyển thượng cổ kỳ thư, những đại nhân vật từ thời thượng cổ Hồng Hoang còn sống đến tận bây giờ được gọi là Thái cổ tiên tôn.
Thái cổ tiên tôn Thái này chắn chắn là một đại nhân vật đại danh đỉnh phong Tiên ma giới, hôm nay được diện kiến, Tinh Hồn lộ vẻ ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ Thái. Dường như đoán được Tinh Hồn đang nghĩ gì, Thái mỉm cười nói:
- Người đang thấy trước mặt chỉ là một đạo thần thức của ta mà thôi. Ta ở nơi này để giúp người phục chế lại Ngọc Hoành, sớm ngày thu thập Thập phương linh bảo. Mà dường như người đã tìm được một kiện Thập phương linh bảo rồi thì phải.
Nghe Thái nói vậy, Tinh Hồn liền nghĩ đến vô thượng thần khí Phượng Hoàng cổ cầm đã đoạt được từ Di vong chi địa. Nghĩ vậy, Tinh Hồn liền khu động niệm lực, lấy ra Phượng Hoàng cổ cầm từ Huyền tiên các, đặt ở trước mặt, nói:
- Có phải thứ ngươi nói là đây không?
Phượng Hoàng cổ cầm hình thù cổ xưa kỳ lạ, mang đến cho người ta cảm giác tang thương chỉ có ở thời viễn cổ. Vừa nhìn thấy, đôi mắt của Thái sáng lên, mừng rỡ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là nó. Thập phương linh bảo Tổ phượng hoàng cầm. Quả nhiên ta đoán không sai.
Cái tên Tổ phượng hoàng cầm mà Thái nói chính là tên của cây cổ cầm ở thời viễn cổ. Còn Phượng Hoàng cầm là tên mà người Huyền Thiên giới đặt cho. Mà tên như thế nào, Tinh Hồn không quan tâm. Điều mà Tinh Hồn xác định được, chính là nghi vấn mà trước đây hắn đặt ra hoàn toàn chính xác. Phượng Hoàng cổ cầm lai lịch là từ Tiên ma thế giới.
Lại sực nhớ ra, trong Huyền tiên các còn có một cổ vật khác nữa, chính là Phục long cổ đỉnh. Tinh Hồn cảm nhận, dường như lai lịch của Phục long cổ đỉnh cũng không hề tầm thường chút nào cả. Trên đời này người có thể biết được lai lịch thật sự của Phục long cổ đỉnh, chỉ sợ chỉ có duy nhất một mình Thái mà thôi.
Tinh Hồn niệm lực khu động, Phục long cổ đỉnh tử Huyền thiên giới liền hiện ra, xuất hiện bên cạnh Phượng Hoàng cổ cầm. Sau đó, Tinh Hồn lại hỏi tiếp:
- Tiền bối, ngươi có nhận thức được cái đỉnh này không?
Hiện tại Tinh Hồn đã thay đổi cách gọi đối với vị Thái cổ tiên tôn này. Mặc dù theo lời Thái nói, y chỉ là một đạo thần thức thôi, nhưng dù sao đi nữa, một bậc Thái cổ tiên tôn mà thái độ ôn hòa như thế này, hoàn toàn không có một tia tà tâm, hoàn toàn không phân biệt giới hạn với Tinh Hồn. Điều này đáng để Tinh Hồn gọi Thái một tiếng “tiền bối” rồi.
Còn Thái thì không để tâm đến cách Tinh Hồn xưng hô như thế nào, mục quang hoàn toàn dán chặt vào Phục long cổ đỉnh. Sau vài giây, biểu cảm lại giống với khi nhìn thấy Phượng hoàng cổ cầm, nhưng thoáng qua có một nét gì đó nghi hoặc.
- Ngạc nhiên thật, không ngờ người lại tìm thấy đến tận hai kiện Thập phương linh bảo. Cái đỉnh này tên gọi là Trấn hồn đỉnh, một kiện Hỗn độn linh bảo không hề thua kém gì Tổ phượng hoàng cầm. Chỉ là… Trấn hồn đỉnh bị mất đi Thần nguyên, đã không còn được như trước nữa. Rõ ràng trước khi ta mở ra đại trận, Trấn hồn đỉnh tuy rằng vẫn còn bị phong ấn Thần nguyên, nhưng không có hại như thế này.
Đôi lông mày kiếm của Thái nhíu lại, dường như có một chuyện gì đó khiến y rất nghi hoặc, nhưng không tài nào giải thích nổi. Tinh Hồn một mực im lặng nghe Thái giải thích, và một lần nữa xác nhận được lai lịch của Phục long cổ đỉnh.
Theo lời của Thái nói, Phượng Hoàng cổ cầm và Phục Long cổ đỉnh đều là Hỗn độn linh qua, chính là tồn tại cao cấp nhất. Dường như cả hai bị một lực lượng nào đó phong ấn, gọi là “Thần nguyên” thì phải. Có lẽ phải giải trừ cấm thế cho Thần nguyên, uy lực chân chính của hai kiện Hỗn độn linh bảo này mới có thể chân chính phát huy. Nhưng phải giải trừ cấm chế như thế nào, có lẽ Tinh Hồn cần phải bỏ ra thời gian để suy nghĩ.
Thái sau một lúc suy tư, gương mặt liền bình thường trở lại, chỉ thấy y hít sâu một hơi, trong lòng tự nói: “Cũng không sao cả, sớm muộn gì Thần nguyên cũng sẽ trở về với bản tôn mà thôi. Bây giờ việc cần làm là phải giúp y phục chế Ngọc Hoành và luyện hóa Hoành thiên bí cảnh.” Tự nhủ xong, Thái ngẩn mặt lên, ôn hòa nói:
- Hiện tại người không cần quan tâm đến chuyện Thập phương linh bảo. Thực lực hiện tại của người vẫn còn quá yếu, trước tiên cần phải cố gắng luyện tập hơn nữa. Chuyện quan trọng cần làm bây giờ là người tiến lên tế đàn để phục chế lại Ngọc Hoành, còn việc giải trừ cấm chế của Thập phương linh bảo thì tạm gác qua một bên.
Sau đó, Thái bước tới bên cạnh cây cầu bắt lên bầu trời, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, dường như chuẩn bị nói ra một chuyện rất quan trọng:
- Đầu tiên ta sẽ giới thiệu cho người biết một chút về Hoành thiên bí cảnh. Hoành thiên bí cảnh vốn là nơi sinh sống, luyện khí của tộc Long Uyên, bộ tộc luyện khí danh tiếng thời viễn cổ. Bởi vì vô tình có được thần binh Ngọc Hoành, thu thập Thập phương linh bảo và luyện ra cổ kiếm Đồ Lục, trái với thiên đạo nên bị thiên đạo trừng phạt, toàn bộ tộc Long Uyên rơi vào thảm cảnh diệt vong.
Nói đến đây, sắc mặt Thái thoáng qua một nét u buồn. Có lẽ là thương cảm với bộ tộc luyện khí Long Uyên nên mới có biểu cảm như vậy. Sau đó, Thái lại nói tiếp:
- Nơi sinh sống của tộc Long Uyên hội tụ tinh hoa thiên địa, trên có linh khí nồng đậm, dưới có thổ nhưỡng màu mỡ, là một địa phương cực kỳ tốt để luyện ra thần binh trong Tam giới. Ta sau khi đến nơi đã dùng thần lực, biến nơi sinh sống của tộc Long Uyên thành Hoành thiên bí cảnh, nơi phục chế lại thần binh Ngọc Hoành. Và cũng là nơi cổ kiếm Đồ Lục chân chính xuất thế.
Câu chuyện mà Thái kể, Tinh Hồn chưa từng xem qua bất kỳ một tài liệu nào trong Hắc ám động phủ, thế nên cực kỳ chú tâm. Thực lực của Thái cổ tiên tôn quả nhiên là vi diệu. Có thể dùng năng lực của mình, biến một địa phương thành một phương thế giới riêng biệt. Quả thật là khiến người ta hâm mộ. Tinh Hồn tự hỏi, liệu có một ngày, mình có thể đạt được cảnh giới thần kỳ của Thái hay không? Và đó là chuyện của sau này, tạm thời sẽ không nhắc đến.
Có một điểm trong câu chuyện mà Tinh Hồn khó hiểu, chính là tộc Long Uyên bởi vì luyện chế cổ kiếm Đồ Lục gì đó mà bị trời tru đất diệt, rơi vào thảm cảnh diệt vong. Thập phương linh bảo là thần binh tồn tại đỉnh cao ở Tam giới. Tộc Long Uyên lấy tinh hoa của Thập phương linh bảo để luyện cổ kiếm Đồ Lục đã là một chuyện không tưởng rồi. Nếu như thành công, không biết cổ kiếm Đồ Lục này uy lực nghịch thiên đến mức nào.
Khiến cho thiên đạo bởi vì một thần binh mà tru diệt cả một bộ tộc, chắn chắn cổ kiếm Đồ Lục này ngay cả thiên đạo cũng phải khiếp sợ. Hoặc là, nó là một thanh tà binh khiến cho Tam giới đại loạn nên thiên đạo mới tru diệt nó trước khi cổ kiếm Đồ Lục xuất thế. Một trong hai lý do này, đâu cũng là điều có thể cả.
Mà Thái lại nói muốn Tinh Hồn phục chế lại Ngọc Hoành, thu thập Thập phương linh bảo, một lần nữa khiến cho cổ kiếm Đồ Lục xuất thế. Đây không phải là muốn thiên đạo tru diệt hắn sao? Nội tâm suy nghĩ như vậy, Tinh Hồn sắc mặt trịnh trọng, nói:
- Ngay cả một bộ tộc chấn danh thời viễn cổ như tộc Long Uyên mà cũng bởi vì cổ kiếm Đồ Lục mà bị thiên đạo tru diệt, một tiểu tử như ta làm sao có khả năng khiến cho cổ kiếm Đồ Lục xuất thế được?
Chỉ thấy Thái gương mặt giãn ra, cười ôn hòa đáp:
- Tộc Long Uyên là bởi vì bị người ta lợi dụng, hoàn toàn không biết gì về cổ kiếm Đồ Lục khiến cho thiên đạo bị uy hiếp như thế nào, và thứ gì mới có thể làm cho cổ kiếm Đồ Lục xuất thế. Bởi vì, trên đời này, chỉ có duy nhất một mình người mới làm cho cổ kiếm Đồ Lục xuất thế, và làm chế nào để áp chế. Còn những kẻ khác, cho dù có lòng nhưng cũng lực bất tòng tâm.
- Ngay cả tiền bối cũng vậy sao?
- Đúng vậy!
Thái gật đầu chắc chắn đáp. Nhìn gương mặt y không hề hiện ra một nét tà tâm nào, hoàn toàn không giống như nói dối. Đương nhiên, cho dù trong lòng Tinh Hồn sinh ra ý ngưỡng mộ đối với Thái, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của y. Mạng sống vẫn rất quan trọng. Ai mà biết được, trong lời nói của vị Thái cổ tiên tôn này, bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.