Đại La Thiên Tôn

Chương 146: Trấn hồn cổ đỉnh (Thượng)




Bỗng Đế hồn đỉnh hắc khí quỷ dị tỏa ra, bao trùm cả một khoảng không gian, hàn khí lạnh lẽo thấu xương, còn có âm thanh quỷ khốc thần sầu, thật sự là rất quỷ dị. Trên thân đỉnh, những con mắt sáng rực như ngọn đuốc.
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn như sắp diễn ra một trận giông bão lớn, cuộn lại thành một lốc xoáy, hung uy hiện thế chấn nhiếp vạn vật. Đồng thời Trịnh Thần Không và Đế hồn đỉnh được bao bọc trong hắc khí, bay thẳng vào đám mây quỷ dị kia. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tinh Hồn, Tàng Tử Đan ,Kiều An và Thiên tuyết miêu, giữa đám mây hiện ta một khuôn mặt ác thần, ba con mắt màu đỏ như máu, hai cái sừng cong vuốt, cái miệng khổng lồ với những chiếc răng nhọn hoắc.
Khung cảnh này đích thực là ác quỷ giáng thế trong truyền thuyết. Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu mặc dù đứng từ xa, thế nhưng bởi vì tu vi quá yếu, nếu không phải nhờ có Kiều An là Đại yêu chủ hóa giải nửa phần uy áp, nếu không đã bị đè ép bất tỉnh từ lâu rồi. Nhìn gương mặt Kiều An lộ ra vẻ khiếp sơ, trên trán và sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Ở đây uy áp đã kinh khủng đến như vậy, không biết ở chỗ đó, hắn phải chịu đựng kinh khủng đến mức nào?” Kiều An trong lòng khiếp hãi nói.
Đứng trước hung uy bá đạo của Đế hồn đỉnh, Tinh Hồn mặc dù đã sử dụng toàn bộ sức mạnh, Tuyệt kết giới, Thủy hỏa chân long quyết, lưỡng đại tuyệt kỹ giúp Tinh Hồn hóa giải lượng lượng hung uy, thế nhưng vẫn bị chấn ngược xuống mặt đất. Mặc dù vẫn gắng gượng đứng bằng hai chân, nhưng mặt đất dưới chân bị lún đến mười phân, thủy hỏa song long thì nằm cuộn tròn quanh người Tinh Hồn, một cái cử động cũng không thể.
Từ trên trời, khuôn mặt ác quỷ cất giọng cười quỷ dị, chính là giọng nói của Đế hồn đỉnh:
- Hỗn đản, hôm nay chính là ngày tử của ngươi. U hung huyền ấn!
Chỉ thấy một đại thủ ấn khổng lồ giáng xuống, đại thủ ấn này phải to đến gần vạn trượng, ngay khi vừa hiện hữu đã khiến thiên địa tán loạn, hư không xuất hiện những khe nứt, phương viên vạn trượng đều bị chấn thành tro bụi. Trong sát na, thiên địa ầm ầm chấn động, nhất tề hướng xuống Tinh Hồn, muốn một chiêu tất tất sát.
Nếu trúng phải U hung huyền ấn này, cho dù Tinh Hồn có nghịch thiên đến mức nào cũng không thể thoát khỏi cái chết. Hiện tại đừng nói là chống trả, một cái nhất chân cũng không thể, nói chi là phản kháng hay bỏ trốn.
“Chẳng lẽ ta phải chết ở đây? Không, ta không cam tâm”
- Ta không cam tấm!
Tinh Hồn hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng trong thiên địa. Đôi mắt hắn lúc này sáng rực huyết mang, sớm đã không còn nhìn thấy được con ngươi nữa. Giữa mi tâm, Long vương ấn tỏa hào quang rực rỡ, bạch phát bay phất phơ, đứng thẳng người giữa thiên địa vô thường, uy thế thật khiến người ta không khỏi cảm khái.
- Chết đi!
U hung huyền ấn giáng xuống, Tinh Hồn tựa hồ chỉ là một con kiến nhỏ bé, hoàn toàn không có một chút sức lực nào đối kháng với sức mạnh khủng khiếp của Đế hồn đỉnh. Nhưng ngay khi U hung huyền ấn còn cách Tinh Hồn mười mét thì bỗng thủy hỏa song long như được truyền vào một cỗ lực lượng thần kì nào đó, gầm lên một tiếng thanh chấn cửu thiên, long trảo giương ra, bay lượng xung quanh Tinh Hồn, tựa hồ như đang muốn bảo hộ hắn vậy.
Còn Tinh Hồn, hai bên song thủ, Càn khôn ngọc bích và Hắc đề tràng, kim quang cùng lam quang bùng nổ quang mang. Một cảnh tượng thật đẹp đẽ và kỳ diệu, giữa hắc ám vô biên, càn cỗi không sự sống thì ánh sáng rực lên, mang đến sự sống cho vạn vật.
Vạn tự ấn và âm dương đồ lần lượt hiện ra, sau đó theo song thủ đan lại, hóa thành một đồ án màu huyết quang quỷ dị. Tinh Hồn lúc này khuôn mặt cau lại, nhìn rất nghiêm trọng. Một chiêu này chính là xuất ra toàn lực, sống hoặc chết đều phụ thuộc vào nó cả.
Sức mạnh đã đạt đến đỉnh phong, U hung huyền ấn chỉ còn cách Tinh Hồn chừng bốn, năm mét nữa bỗng Tinh Hồn ngửa đầu lên, uy thế lẫm liệt không cam chịu số phận, song thủ giương thẳng lên bầu trời, một đồ án màu đỏ rực bỗng hiện ra, khí thế cuồng bạo đối đầu với U hung huyền ấn.
- Vĩnh thế hàng lâm!
Tuyệt chiêu Tinh Hồn lĩnh ngộ trong lúc ứng chiến với Tam nhãn thôn thiên sư đã được Tinh Hồn xuất ra. Đương nhiên uy lực so với lúc đó thua kém hơn rất nhiều, bởi khi đó Tinh Hồn hợp thể với Cơ Dung nên lực lượng hủy diệt vô cùng bá đạo, chẳng hề thua kém gì U hung huyền ấn của Đế hồn đỉnh.
U hung huyền ấn và Vĩnh thế hàng lâm chạm nhau, thiên địa bị chấn động dữ dội, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, phong nhận sắc bén bay tứ tung, đất đá vỡ nát, những âm thanh ầm ầm cứ vang lên không dứt.
Nhưng cuối cùng, Vĩnh thế hàng lâm cũng không thể đấu lại U hung huyền ấn, lập tức bị U hung huyền ấn phá vỡ, tiếp tục đánh xuống. Tuy rằng uy lực đã bị giảm xuống, nhưng uy lực cuồng bạo của nó vẫn là không gì sánh được.
U hung huyền ấn đánh xuống, mặt đất rung chuyển kịch liệt. Khói sương nổi lên, mờ mịt cả một khoảng không gian. Khi khói sương tan biến, chỉ thấy trên mặt đất có in một cái đại thủ ấn khổng lồ màu đen. Nhưng đặc biệt hơn chính là, hắc khí mà Đế hồn đỉnh lúc xuất ra U hung huyền ấn lại không hề biến mất, mà lại tụ hội lại một vị trí, chính là chỗ mà Tinh Hồn đứng lúc nãy.
Dường như hắc khí đang bị thứ gì đó thôn phệ, chỉ thấy đứng giữa hư không, Đế hồn đỉnh thốt lên một tiếng kinh hãi:
- Không thể nào? Tại sao vật đó lại tồn tại ở nơi này?
Trịnh Thần Không đứng cạnh, đương nhiên không hiểu Đế hồn đỉnh đang nhắc đến thứ gì. Chỉ là, nhìn hắc khí đang bị thôn phệ bên dưới, đồng thời khiến Đế hồn đỉnh sợ hãi đến vậy, chắc chắn là một bảo vật vô thượng nào đó.
Chỉ thấy đến khi khói bụi vơi đi, hắc khí cũng đã biến mất. Tinh Hồn từ lúc nào đã gục gã trên mặt đất, khóe miệng xuất hiện một tia máu, trước ngực lại ướt đẫm một vũng, dĩ nhiên cũng chính là máu của hắn. Khiến cho Đế hồn đỉnh và Trịnh Thần Không động dung, chính là Tinh Hồn được bảo vệ bởi một cái đỉnh đang nằm lơ lửng trên đỉnh đầu.
Cái đỉnh này nhìn khá cũ kỹ, trên thân có nhiều vết rạn, giống như tùy thời có để phá vỡ vậy. Đó chính là Phục long cổ đỉnh. Lần trước Phục long cổ đỉnh đối với hắc khí đã có phản ứng dữ dội, được Tinh Hồn lấy ra thì lập tức thôn phệ cỗ hắc khí đó. Nhờ vậy mà không cần phải tìm tài liệu sửa chữa cũng đã phục hồi lại.
Sau khi Tinh Hồn bị Đế hồn đỉnh đánh ngất đi, trong vô thức, Đế hồn đỉnh bay ra khỏi mi tâm, phá đi dư lực của U hung huyền ấn, đồng thời thôn phệ toàn bộ lực lượng hắc khí, khiến cho những vết hư hỏng lại được phục hồi trở lại.
Trịnh Thần Không thấy Tinh Hồn không chết, lại được kỳ vật bảo hộ, trong lòng không khỏi sinh ra một tia ghen ghét, sắc mặt khó coi, sát khí bốc lên, giận dữ quát:
- Chết tiệt, như vậy mà vẫn không chết. Đúng là tên hỗn đản sống dai như đĩa.
Trái ngược với sự tức giận của Trịnh Thần Không, Đế hồn đỉnh thì lập tức thu liễm khí thế lại. Bầu trời đột nhiên vơi dần đi, hiện ra đạo nhân ảnh của Trịnh Thần Không. Còn Đế hồn đỉnh đã thu nhỏ lại thành chiếc nhẫn, đeo trên tay Trịnh Thần Không. Đế hồn đỉnh thanh âm hơi run, truyền âm nói:
- Tiểu tử, tạm thời bổn tọa không thể giúp được ngươi. Chiếc đỉnh kia tên gọi là Trấn hồn đỉnh, có năng lực hấp thu hắc khí của bổn tọa. Nếu như bổn tọa để lộ ra một chút dấu vết thì sẽ bị nó áp chế ngay. Hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi. Hỗn đản kia đã suy yếu, ngươi lập tức bắt hắn lại, tìm một nơi nào đó, bổn tọa sẽ chỉ ngươi cách lấy tâm pháp Như lai thần chưởng và Ly hỏa huyền băng công.
Trịnh Thần Không nội tâm kinh ngạc, không ngờ trên đời này còn có thứ có thể khiến cho Đế hồn đỉnh úy kị đến như vậy. Nếu như Tinh Hồn có thể sử dụng được cái Trấn hồn đỉnh kia, chắc chắn sau này Trịnh Thần Không sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Lại nói, trong lời của Đế hồn đỉnh, Trấn hồn đỉnh chính là tên thật của Phục long cổ đỉnh. Cái tên Phục long cổ đỉnh là do Tinh Hồn sau khi tìm được thì liền đặt cho nó, bởi vì Tinh Hồn cũng không biết lai lịch của cái cổ đỉnh này là như thế nào.
Vừa rồi Phục long cổ đỉnh (hiện tại tạm thời sẽ gọi như vậy, sau này phục hồi nguyên trạng sẽ đổi lại sau) thôn phệ hắc khí giúp cho nó phục hồi sức mạnh không ít, dường như đang rất thích thú. Chỉ thấy có một đạo tinh nguyên nhập vào người Tinh Hồn, bỗng chốc thân thể Tinh Hồn sáng rực lên, nội thương ngoại thương trong chớp mắt đều biến mất. Phục long cổ đỉnh thu nhỏ lại thành một đạo quang mang, nhập vào mi tâm Tinh Hồn.
Quang mang biến mất, Tinh Hồn đôi mắt mở ra. Chỉ cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, sự mệt mỏi trong trận chiến vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Nguyên lực chạy dọc khắp các kinh mạch, dường như sức mạnh đã phục hồi đến đỉnh phong. Nhưng mà hiện tại không có thời gian để cảm nhận, bởi vì trước mặt vẫn còn trận chiến với Trịnh Thần Không. Vừa rồi, tuy không đối đầu trực tiếp với Trịnh Thần Không, nhưng Đế hồn đỉnh vẫn là của Trịnh Thần Không, và Tinh Hồn đã thất bại.
Trước đây Tinh Hồn đã thề sẽ không phải thua bất kỳ một kẻ nào. Nhưng hiện tại đã thất bại, lại còn thất bại trước Trịnh Thần Không, địch nhân mà Tinh Hồn căm hận nhất. Chưa bao giờ hết, sát khí của Tinh Hồn lại hiện lên một cách kinh khủng đến như vậy. Trịnh Thần Không dù đứng trên cao, cách Tinh Hồn rất xa nhưng vẫn cảm nhận được sát khí của Tinh Hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.