Đại Học Yêu Quái

Chương 2:




Câu “đám nhà quê” của tiên nữ tất nhiên không để đám yêu quái nghe được, Vưu Nhị thì mơ hồ nghe được tiên nữ nói, nhưng hắn cũng không nghe rõ ràng.
Lũ yêu đang định hỏi ba vị tiên mục đích tới đây, tiên nữ đã giành nói trước.
Đầu tiên cô tập hợp đám yêu quái ở khu vực xung quanh lại, sau đó thanh giọng tự giới thiệu, cơ mà lũ yêu hoàn toàn không hiểu cô nói gì, trư nhân là sao? Đang yên đang lành làm tiên không thích mà lại đi biến thành heo là sao?
Thực ra tiên nữ nói là “Chủ nhiệm”, hai giới tiên thần cũng phát triển đồng bộ với nhân giới, giờ đã hoàn toàn “Nhân giới hóa”, có rất nhiều tiên đã trở thành “Nhân viên công chức”.
Tự giới thiệu xong, không đợi lũ yêu có phản ứng, tiên nữ mở tập văn kiện, vừa xem vừa nói, “Là thế này, căn cứ theo lịch sử tư liệu ghi chép lại, yêu giới, ma giới, quỷ giới đã bị phong ấn suốt một nghìn năm, gần đây tiên giới chúng tôi và thần giới mở hội nghị cấp cao, quyết định giải trừ phong ấn cho ba giới các người, một lần nữa mở cửa thông đạo thông với các giới khác của ba giới.”
Tiên nữ dùng từ khá hiện đại, có rất nhiều “Thuật ngữ chuyên nghiệp”, thực ra lũ yêu nghe xong không hiểu hết, cơ mà thông đạo một lần nữa được mở cửa thông với các giới khác là không nghe lệch đi đâu rồi! Bọn họ nghe hiểu cái này đó nha!
Tiếng hoan hô vang lên bốn phía, lũ yêu tranh cãi ầm ĩ, ngay cả ba vị vương cũng kích động không nói nên lời, bọn họ rốt cuộc đã có thể ra ngoài! Đã qua suốt một nghìn năm a!
“Im lặng! Im lặng!” Tiên nữ ra hiệu cho lũ yêu tiếp tục nghe cô nói, “Tôi còn chưa nói xong, có thể mở cửa, nhưng việc ra ngoài của các người có hạn chế.”
“Hạn chế thế nào?” Vưu Nhị đại diện cho lũ yêu hỏi.
“Tới tiên giới và thần giới thì không có hạn chế, nhưng nếu đi tới nhân giới, các người không được sử dụng pháp thuật, cũng không được biến về nguyên hình.”
“Há?!” Lũ yêu chẳng hiểu ra sao, hạn chế kiểu quái gì vậy, bọn họ tới nhân giới không được xài pháp thuật? Vậy thì còn gì là lạc thú nữa!
“Hiện tại nhân giới là trọng điểm bảo vệ của hai giới tiên thần chúng tôi, các người có thể đi du lịch (Lữ du), nhưng không được để con người phát hiện các người là yêu quái.”
“Phát hiện thì làm sao?” Lư du (dầu lừa) là sao? Là dầu trên người con lừa ấy hả?
Một nghìn năm không gặp, tiên giới giờ nói chuyện kì quái ghê, ba câu thì có hai câu nghe không hiểu, ăn mặc thì không đủ trang trọng, đến cách nói chuyện cũng chả văn nhã tí nào, chậc chậc chậc…
“Phát hiện một lần sẽ bị sét đánh một lần, phát hiện hai lần sét đánh hai lần, đánh chết thì xong việc.” Tiên nữ mặt không biểu cảm nói.
Lũ yêu bị dọa sốc, hung tàn như vậy?! Phải biết rằng đại chiến nghìn năm trước cũng chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau thôi, chúng ta không chuộng vung đao múa kiếm máu chảy thành sông nghen! Cha nương vất vả lắm mới nuôi ta lớn đến từng này, sống được mấy trăm mấy ngàn năm, cũng không cần độ kiếp, sao có thể tự dưng bị sét đánh chết được!
Quả thực quá hung tàn! Quả thực không ổn tí nào!
“Các vị, rất xin lỗi, chủ nhiệm của chúng tôi vốn thích nói đùa.” Tiên nam đeo kính mắt viền vàng đứng bên cạnh tiên nữ đột nhiên mở miệng.
Tiên nữ bĩu môi, cô căn bản không muốn đến nơi quê mùa này, phải đối mặt với một đám hai lúa, thực sự là phiền muốn chết, tuy nhiên nếu đã nhận nhiệm vụ, cô sẽ hoàn thành tốt, vì thế cô vung tay, nâng vài trăm yêu quái lên mây ngũ sắc, “Tôi trước đưa các người đi dạo quanh một vòng nhân giới.”
Các yêu quái được lựa chọn không nhịn được kích động, không ngừng vẫy tay cáo biệt với đám tiểu đồng bọn hâm mộ ghen tị tiếc hận bên dưới, có thể đi nhân giới đó nghen, lại còn cưỡi mây ngũ sắc đó nghen, quá hạnh phúc!
Cơ mà vừa hạnh phúc không bao lâu, lũ yêu đã cảm thấy không ổn, bởi vì bọn họ đã tới nhân giới.
Đương nhiên nhân loại không nhìn thấy thứ phép thuật như mây cát tường, nhưng đám yêu quái đứng trên mây thì có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Trời ơi đây là địa phương quỷ quái nào? Nhân giới thành ra cái dạng này ư?
“Thần tiên tỷ tỷ, đây là cái gì a?”
“Nhà.”
“Nhà cao thế á?! Chọc đến mây rồi!”
“Thần tiên tỷ tỷ, đó là cái gì a?”
“Xe.”
“Sao vừa không có ngựa kéo mà lại còn chạy nhanh như thế?!”
“Thần tiên tỷ tỷ, cái kia là cái gì a?”
“Phi cơ.”
“Phi kê (Gà bay)?! Giờ gà ở nhân giới đều to như vậy?! Lại còn không có lông! Không có lông mà còn bay được?! Con gà này quá lợi hại!”

Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của đám yêu xuất hiện hết cái mới này tới cái mới khác, bọn họ đã bị dọa choáng váng, nhân giới hiện tại sao lại lợi hại như vậy! Một nghìn năm không thấy, bọn họ đều đã học được pháp thuật cao minh rồi sao?! Bọn họ còn lợi hại hơn yêu quái chúng ta nữa! Ít nhất chúng ta cũng không tạo ra được nhà ở to lớn rắn chắc như vậy!
“Thực ra cũng không có gì, yêu quái chúng ta đều thông minh tuyệt đỉnh, loại pháp thuật này nhất định sẽ học được, ngay cả nhân giới đoản mệnh còn học được, huống chi là chúng ta!” Kinh hách qua đi, không hề ít yêu tự cho là thông minh “trấn định” nói.
“Câm miệng đi đồ nhà quê, không biết thì cũng đừng nói linh tinh.” Tiên nữ rốt cuộc không nhịn được nói câu ‘đồ nhà quê’ ra khỏi miệng, cô là một ‘thành phần trí thức cao’ hòa nhập sâu sắc trong thế giới hiện đại, luôn luôn cảm thấy chướng mắt với mấy thứ ‘ao làng’ thế này.
“Nhà quê?! Cô nói chúng ta là nhà quê?!” Lũ yêu sét đánh ngang tai!
‘Kính mắt gọng vàng’ lau mồ hôi lạnh, vất vả lắm mới yên tĩnh được nghìn năm, đừng để lại xảy ra chiến tranh chứ.
“Tôi cũng không cần nhiều lời với các người, trở về tôi sẽ cho các anh xem video, giờ có nói cho các người chắc các người cũng không hiểu.” Tiên nữ bĩu môi vung tay lên, mây cát tường lại bay về yêu giới.
“Bình thơ gì cơ?”
….
“Đại vương! Đại vương!”
Ngay sau khi trở về nhóm tiên phong lập tức báo cáo cho các tiểu đồng bọn, nói hiện tại nhân giới trở nên vô cùng đáng sợ vô cùng lợi hại! Tiếp đến kể chuyện tiên nữ gọi bọn họ là đồ nhà quê, không quên thêm mắm thêm muối một phen.
Lũ yêu quả nhiên lòng đầy căm phẫn, tỏ vẻ muốn thay bọn họ lấy lại công bằng, đồ nhà quê gì gì đó, cách gọi này quá đáng rồi đó, trái tim mong manh của bọn họ đã chịu tổn thương quá lớn!
Cơ mà không đợi bọn họ đi tìm, tiên nữ đang mang laptop đến, mau chóng mở một video cho lũ yêu xem.
Lũ yêu tụ lại nhìn thấy một cái hộp mỏng dính kì quặc đột nhiên xuất hiện con người, nhất thời đều bị dọa chết khiếp!
Pháp luật lợi hại gì đây! Thế mà lại có thể nhét con người vào cái chỗ bẹt bẹt này! Mịa! Bên trong còn nhà nữa chớ!
Té ra không chỉ pháp thuật của nhân giới lợi hại, mà pháp thuật của tiên giới cũng trở nên cao cường thế này, vầy không ổn rồi, đánh nhau khả năng thua quá cao!
Các bợn nghĩ thần tiên tỷ tỷ sẽ giới thiệu những thường thức của nhân giới cho lũ yêu ư? Hơ hơ, sao có thể.
Cô đưa cho lũ yêu xem một bộ phim điện ảnh phương Tây, phim có chủ đề về ma cà rồng và người sói, hiện tại ma giới cũng có hai loài này, trông rất giống với tạo hình trong phim.
Đây là bộ phim khủng bố nhất — ít nhất đối với đám yêu quái mà nói thì đúng là vậy! Bộ phim này có nội dung tiêu diệt ma cà rồng và người sói, con tim bé nhỏ của đám yêu quái bị dọa cho nát tan.
“Thấy chưa, nếu mấy người ngu ngốc bại lộ nguyên hình ở nhân giới, nhất định sẽ phải đi đầu thai một lần nữa.” Tiên nữ cười tủm tỉm nhìn lũ yêu mặt xanh lét.
“…” Lũ yêu không lên tiếng, mịa, nhân loại quá hung tàn! Hơn nữa nhìn qua có vẻ không phải là pháp thuật, cái đồ “Bằng bằng” trong tay bọn họ có thể biến con dơi con con thành cái sàng!
Quả thực hù chết yêu!
….
Ba tháng sau, lũ yêu rốt cuộc hiểu đại khái sự tình, thì ra mấy thứ này ở nhân giới không phải pháp thuật, mà là một thứ tên là khoa học gì gì đó, bọn họ không hiểu, cơ mà tiên giới và thần giới đều hiểu cả.
Cho nên mới có thể đưa ra một kết luận: Đám yêu quái bọn họ đều rất nhà quê! Rất hai lúa! Rất ao làng! Rất mất mặt!
Vì thế nguyện vọng của lũ yêu lúc này chính là có thể gia tăng nội hàm và tri thức, bắt kịp trào lưu, bắt kịp thời đại, bắt kịp bước chân nhân giới!
Bọn họ phải làm yêu quái có lý tưởng có văn hóa! Không thể bị đám tiên giới với thần giới mắt cao hơn đầu kia khinh thường!

Lại ba tháng sau, thành phố A xuất hiện một trường học mới…
….
“Tiếu Tiếu, cháu có thư này.” Bà vú đưa một phong thư cho Diệp Tiếu đang ăn cơm chiều.
“Ai gửi vậy ạ?” Diệp Tiếu vừa ăn vừa hỏi.
“Là một trường học gửi, cháu muốn đi làm giáo viên ngữ văn của trường tiểu học ở phố bên cạnh cơ mà, sao lại xin vào một trường khác thế?”
“Dạ? Cháu có xin đâu.” Diệp Tiếu nghi hoặc, nhận thư đọc, “Học viện Diệu Kiệt nhân tài?”
Cậu có nộp hồ sơ vào trường này à? Không thể nào, cậu còn chưa nghe tên trường này bao giờ, hơn nữa cậu muốn làm thầy giáo tiểu học, trường này vừa nhìn là biết không phải tiểu học rồi!
Đúng là kỳ lạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.