Đại Hiệp, Xin Tha Mạng!

Chương 12:




Một mình Bách Lý Tiểu Ngư nằm im lìm trên bàn, quần áo còn hơi lộn xộn. Trước mắt nàng chỉ có thể chờ Kim Thanh Phù tới giải huyệt cho mình, hoặc chờ thời gian đủ dài để huyệt đạo được tự giải…Nhưng nhìn qua cả hai cách này, cách nào cũng cần phải chờ thời gian rất dài, rất dài…
Những lúc như thế này, Bách Lý Tiểu Ngư vô cùng nhớ Quý Huyền…
Bách Lý Tiểu Ngư nằm được một lúc thì ngủ mất. Nàng ra ngoài cùng Quý Huyền lặn lội một phen, lúc trở về lại bị Kim Thanh Phù giày vò, còn khóc lóc một hồi, cả người khá là mệt mỏi, chỉ chốc lát đã ngủ say. Trong lúc nàng chìm trong mơ màng, lại cảm thấy có người đang đến gần mình, còn đưa tay cởi quần áo của nàng nữa.
Bách Lý Tiểu Ngư: “?”
Kim Thanh Phù?
Sao y về nhanh vậy…Sao hắn vẫn còn táy máy chân tay nữa!
Lòng Bách Lý Tiểu Ngư tràn đầy tức giận và mất kiên nhẫn mà mở trừng mắt ra, lại thấy một gã đàn ông thô bỉ mà nàng chưa từng gặp. Cách ăn mặc của gã kia khá giống Kim Thanh Phù, cũng cả người vàng rực, nhưng nói thật nhé, tướng mạo thì thật là ngán ngẩm… Gã tvnt này có đôi mắt ti hí, mũi tẹt, môi dày, rỗ khắp mặt, đã vậy một tay đeo đầy nhẫn vàng, cổ đeo một chiếc vòng vàng, người đeo một chiếc đai lưng vàng cũng không che giấu được sự thô bỉ!
Hơn nữa gã này hiện đang cười một cách xấu xa, Bách Lý Tiểu Ngư lập tức cảm thấy nguy to rồi. Nàng trừng to mắt quát: “Ngươi là ai?! Làm sao ngươi vào được đây?! Ngươi định làm gì?!”
Gã kia thấy Bách Lý Tiểu Ngư tỉnh, thoạt tiên là ngẩn ra, rồi lập tức cười rộ lên: “Cô tỉnh rồi?”
Giọng điệu còn rất tự nhiên như là quen biết nữa. Nếu không phải tại cái vẻ hèn hạ ti tiện kia, Bách Lý Tiểu Ngư còn cho rằng đó là do tên kia dịch dung nữa.
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Rốt cuộc ngươi là ai hả?!”
Gã kia đắc ý cười nói: “Ta là ai quan trọng lắm sao? Cô chỉ cần biết đợi một chút xíu nữa ta có thể khiến cho cô sung sướng là được rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “?!”
Lời này quá rõ ràng, Bách Lý Tiểu Ngư bỗng chốc tvnt hiểu ra tâm tư gã này mang ý đồ xấu, hơn nữa còn biết rõ chuyện trong cơ thể cô có Bích Linh châu nữa.
Bách Lý Tiểu Ngư kêu to: “Người đâu!!! Người đâu!!!”
Gã kia cười: “Tất cả đều bị ta đuổi đi hết rồi…cơ mà ta là khách quý của Kim công tử đấy, những hạ nhân kia không nghi ngờ ta đâu, cô cũng đừng có kêu nữa. Huống hồ, cứ cho là Kim công tử có tới thì đã sao? Ta là khách quý của hắn, không phải là hắn sẽ cho phép ta làm như vậy sao.”
Bách Lý Tiểu Ngư nghĩ thầm, ‘ngươi nói láo, bản thân Kim Thanh Phù còn không được động vào nàng mà lại cho phép người khác động vào nàng sao? Hoang đường quá mức!’
“Người đâu rồi!!!” Bách Lý Tiểu Ngư tiếp tục kêu, thậm chí chẳng muốn nhìn gã kia chút nào. Thực sự là chỉ liếc mắt thôi thì cảm giác buồn nôn cũng tăng lên một chút rồi…
Nhưng mà kể cả nàng có không nhìn, tay của gã kia từ từ đưa tới, nàng vẫn cảm nhận được. Đầu tiên gã kia sờ soạng khuôn mặt của nàng một hồi nói: “Làn da thật đẹp. Tuy dáng vẻ không phải kiểu ta thích, nhưng có  vẻ cũng rất có tư vị…Xem ra Kim trang chủ đối với cô rất tốt nhỉ.”
Từng câu từng chữ của gã này đều chứa hàm nghĩa khác, Bách Lý Tiểu Ngư nghe xong quả thực rất muốn nôn. Nàng giận dữ nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất tvnt đừng có suy nghĩ làm gì với ta! Ta nói cho ngươi biết, bản thân Kim Thanh Phù cũng không nỡ chạm vào ta đâu. Nếu ngươi thật sự làm gì với ta, hậu quả ngươi tự mà nghĩ!!”
Gã kia sửng sốt một chút, nói: “Kim Thanh Phù chưa từng chạm vào cô?”
“Hắn đã giao hẹn với ta rồi, sau khi thành hôn mới chính thức động phòng!”
“Ôi chao, cô định chọc cười ai chứ? Kim trang chủ bản tính phong lưu, có ai mà không biết? Cô vào Kim gia đã bao nhiêu ngày như vậy rồi, hắn lại chưa từng động vào cô, sao hắn chịu chứ?” Gã kia cười khẩy, bộ dáng càng thêm ghê tởm.
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Hắn có nhiều thê thiếp oanh oanh yến yến như vậy, chẳng lẽ là để bàu cho đẹp chắc? Ngươi có đầu óc hay không vậy!”
Gã kia nói: “Cô không biết sao? Cô vào chưa được vài ngày Kim Thanh Phù đã đuổi hết những người đó đi rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư kinh ngạc nói: “Thật hay giả vậy?”
Gã kia cũng rất kinh ngạc nói: “Cô không biết thật à?”
Bách Lý Tiểu Ngư thấy tạm thời hắn đã bị di dời sự chú ý, trong lòng mừng thầm, cố làm ra vẻ khoa trương nói: “Đương nhiên là ta không biết rồi! Hắn tvnt đâu có nói chuyện này với ta…Mà tại sao ngươi lại biết?”
Gã kia nói: “Bọn ta đều nói chiêu bỏ người cũ để khiến người mới vui vẻ của Kim trang chủ là thủ đoạn vô cùng cao minh, ấy vậy mà cô lại không biết chuyện này? Vậy mục đích hắn đuổi những người đó đi là vì cái gì…”
Mặt gã kia đầy vẻ nghi ngờ, dường như đang thực sự suy ngẫm vậy, Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng gật đầu, chỉ mong thời gian hắn suy nghĩ càng lâu càng tốt. Thế nhưng một khắc sau gã kia lại nói: “Xem ra mị lực của cô rất lớn đây, ha ha. Vậy hãy để ta hưởng dụng một chút nào.”
Nói xong thì cúi đầu định hôn Bách Lý Tiểu Ngư.
Bách Lý Tiểu Ngư vùng vẫy loạn xạ, chỉ muốn dứt khoát kéo gã này cùng chết cho xong. Nhưng gã còn chưa chạm hẳn vào Bách Lý Tiểu Ngư, cả người đã bị nhấc lên.
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn sang có phần mờ tvnt mịt, lại thấy chính là Quý Huyền đã rời đi trước đó!
Mặt Quý Huyền lạnh tanh, nhấc theo gã nam nhân thô bỉ kia. Gã kia giật mình nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai hả?!”
Dĩ nhiên Quý Huyền không thèm để ý đến hắn, lôi thẳng gã ra ngoài rồi quăng một cái, chỉ thấy gã kia như con diều trong gió mà bị Quý Huyền quẳng ra bên ngoài.
Sau đó hắn đi tới cạnh Bách Lý Tiểu Ngư, giải huyệt đạo cho nàng.
Bách Lý Tiểu Ngư sống sót sau nguy hiểm, bỗng chốc rơi nước mắt, ngăn cũng không nổi. Quý Huyền thấy nàng như vậy, bỗng nhiên đưa tay ra, vô cùng dịu dàng mà xoa đầu Bách Lý Tiểu Ngư.
Động tác kia có chút cứng ngắc, hẳn là trước đó Quý Huyền chưa từng làm những động tác như thế này bao giờ. Bách Lý Tiểu Ngư ngẩng đầu, trong đôi mắt còn vương lệ, có chút khó tin nhìn Quý Huyền.
Tên đầu gỗ lại lấy tay xoa đầu nàng?
Đây là một cách an ủi sao?
Bách Lý Tiểu Ngư chợt nhớ tới trước đây, có một lần nàng không nghe lời nhắc nhở của Bách Lý Vân Hạc, lén lút chạy tới chỗ nuôi dã thú của người để xem tvnt mấy con dã thú mới vẫn chưa hoàn toàn thuần phục kia. Kết quả là bị một con ong vàng to chích một phát khiến trên tay bị sưng phù to như cái bánh bao.
Nàng cứ ngỡ mình sẽ chết, khóc lóc chạy đi tìm Bách Lý Vân Hạc. Lúc ấy Bách Lý Vân Hạc xoa thuốc cho nàng, sau đó dở khóc dở cười xoa đầu nàng: “Yên tâm, có sư phụ đây rồi.”
Khi ấy Bách Lý Tiểu Ngư đã nhào vào lòng Bách Lý Vân Hạc, Người nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Bách Lý Tiểu Ngư thật sự cảm thấy, chỉ cần có Bách Lý Vân Hạc ở đây thì chuyện gì cũng chẳng phải sợ.
Sau đó, thỉnh thoảng có lúc Bách Lý Tiểu Ngư không vui, Bách Lý Vân Hạc sẽ lại xoa đầu nàng, lâu dần tập thành thói quen.
Lúc này Quý Huyền bỗng nhiên lại xoa đầu nàng, trong thoáng chốc Bách Lý Tiểu Ngư lại nhớ tới vòng tay ấm áp kia của Bách Lý Vân Hạc.
Quý Huyền nhìn biểu cảm vô cùng kinh ngạc của Bách Lý Tiểu Ngư, nói: “Giang hồ hiểm ác, cô phải tự mình cẩn thận.”
Sau đó cũng chẳng giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở đây, lắc người một cái lại không thấy bóng dáng đâu, để lại Bách Lý Tiểu Ngư ngồi một mình tại chỗ.
“…”
Bách Lý Tiểu Ngư ngây ngốc ngồi một lúc, nước mắt vẫn chưa ngưng lại. Bởi bị điểm huyệt cố định khá lâu nên cả người cứng đờ, bắp thịt đau nhức. Nàng đành hoạt tvnt động gân cốt một chút, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Náo loạn một trận như vậy thực sự đã khiến cả người nàng đều mỏi mệt rồi.
Nhưng có lẽ là do cái tên hèn hạ kia bị quăng ra ngoài đã gây ra tiếng động khá lớn, lát sau Kim Thanh Phù đã đẩy cửa phòng ra trở lại, vẻ mặt hắn khá là căng thẳng nghiêm túc. Nhìn thấy Bách Lý Tiểu Ngư bình yên vô sự ngồi trên giường hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nàng không sao chứ?”
Bách Lý Tiểu Ngư ngoảnh mặt đi, không thèm để ý tới y.
Kim Thanh Phù thấy đôi mắt nàng sưng đỏ, trên mặt còn có vài vết thương, nhìn cực kỳ đáng thương, lập tức vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, là ta không tốt.”
Bách Lý Tiểu Ngư vẫn không nói lời nào.
Kim Thanh Phù rủ mắt, sau đó ngồi xuống đối diện nàng, thấy Bách Lý Tiểu Ngư hơi co rụt người lại theo bản năng, càng thêm bất đắc dĩ mà nói: “…Nàng có hứng thú nghe chuyện của ta một chút hay không?”
“Không.” Bách Lý Tiểu Ngư chẳng hề do dự.
Thế nhưng Kim Thanh Phù vẫn lẩm bẩm nói: “Trên thực tế, mặc dù ta là thiếu gia của Kim gia nhưng võ công không tồi. Bởi vì từ nhỏ ta đã bị đưa lên núi luyện võ.”
Bách Lý Tiểu Ngư thầm nghĩ: “Một đại thiếu tvnt gia còn lên núi luyện võ làm gì chứ. Như nàng là bởi vì nàng chỉ là một đứa bé mồ côi không ai muốn, thế nên sư phụ mới đưa nàng theo.”
Nhưng nàng cũng không nói ra tiếng.
Chỉ là nghe Kim Thanh Phù tự nói một mình.
Kim Thanh Phù nói: “Ta không phải con trai trưởng.”
“…”
Nghe có vẻ hết sức phức tạp…
“Mẹ cả lo sợ ta sẽ tranh cướp gia sản, vì thế mà cố ý đưa ta lên núi học võ, hy vọng ta trở thành một võ phu mù chữ, chỉ có võ công mà không hiểu nhân tình thế thái. Song bà ấy không biết rằng, trên núi mặc dù mọi người đều là võ phu, cũng vẫn ngấm ngầm tvnt tranh đấu, so với Kim gia cũng chẳng kém gì. Huống hồ những người học võ ấy tính tình đều nóng nảy, không nói một lời mà lập tức xông vào đánh nhau luôn. Ta ở trên núi nhiều năm, những việc ta thấy còn nhiều, còn thâm sâu hơn cả dưới núi nữa.” Kim Thanh Phù nhắc lại chuyện cũ, ngữ điệu chầm chậm, dáng vẻ hoàn toàn không giống thường ngày, trong mắt cũng chất chứa hồi ức sâu đậm.
Bách Lý Tiểu Ngư nghe cảm thấy có chút tò mò, không nhịn được mà nói: “Chuyện đó…sau đó thì sao?”
Kim Thanh Phù thấy nàng rốt cục cũng chịu nói chuyện, cười cười rồi nói tiếp: “Sau đó sao? Sau đó ta xuống núi, chuyện đầu tiên chính là cướp gia sản.”
“…”
“Chính vì vậy, ta hiểu bản thân trở nên mạnh mẽ quan trọng nhường nào. Chỉ khi bản thân có khả năng mới có thể giữ an toàn cho chính mình, giữ an toàn cho cả gia đình, bảo toàn được mọi thứ của mình được. Ta muốn song tu với nàng cũng chính là vì vậy. Tuy hiện giờ võ công của ta cao cường, nhưng lỡ có một ngày, có kẻ khác song tu với nàng, trở thành người có thể một mình chọi cả một trăm, mà Kim gia của cải sung túc, cây to vẫn phải hứng gió. Nếu ta yếu hơn kẻ kia, vậy chỉ đành để kim gia rơi vào tay người khác mà thôi.”
Kim Thanh Phù thở dài nói: “Tiểu Ngư, bọn ta đều có mưu đồ riêng, sau này ta sẽ không nổi nóng với nàng nữa. Nhưng nàng cũngđừng có liều lĩnh nữa, nếu như tvnt nàng gặp nguy hiểm, đối với ta mà nói chính là tổn thất to lớn đó.”
Bách Lý Tiểu Ngư thầm nghĩ, ‘Hóa ra vậy, chẳng trách Quý Huyền không muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, bởi hắn chẳng có thứ gì phải bảo vệ cả. Mà những kẻ như Kim Thanh Phù, Tả Yến An thì không như vậy.’
Mà lời cuối của Kim Thanh Phù lại càng là một loại thẳng thắn. Y muốn Bách Lý Tiểu Ngư, đơn giản là vì “có mưu đồ riêng”.
Cách nói này Bách Lý Tiểu Ngư hoàn toàn có thể tiếp nhận, vì thế nàng hỏi: “Vậy chuyện của Phù Âm các ấy, huynh có thể nói cho ta không?”
Kim Thanh Phù gật gật đầu.
“Chuyện của Phù Âm các, lúc nàng đưa thanh đoản kiếm cho ta thì không lâu sau ta đã biết rồi, hơn nữa ta còn phái người đi thăm dò, nhưng mà những người đi đều chẳng có ai trở về cả. Ta chẳng thể làm gì khác đành gọi Quý Huyền tới, nhân tiện hỏi hắn tvnt chuyện của Phù Âm các luôn. Quý Huyền nói vụn vặt với ta một hồi, cộng thêm những lời cảu Bách Hiểu Sinh đã nói với ta, ta cũng lờ mờ đoán ra được một hai.”
Bách Lý Tiểu Ngư mở to mắt: “Nói mau! Rốt cuộc kẻ đã giết chết sư phụ ta là ai?”
Kim Thanh Phù nói: “Quý Huyền có nói với nàng có một người tên Nam Cung Vãn Nguyệt không?”
“…Có.” Bách Lý Tiểu Ngư gật đầu một cái.
Kim Thanh Phù lại nói: “Nam Cung Vãn Nguyệt là người đã cùng sư phụ Bách Lý Vân Hạc của nàng cùng sáng lập Phù Âm các hồi đó. Ban đầu là bà ấy đã cải trang thành nam nhân, cùng sư phụ nàng xông xáo giang hồ. Sư phụ nàng là người bí hiểm, hành tung bất định, vui buồn khó dò. Khi ấy người nào muốn tìm sư phụ nàng, chỉ có thể đi tìm bà ấy trước. Hai người lại là đồng môn, tình cảm tốt vô cùng, hơn nữa diện mạo đều anh tuấn, lúc đó không biết có bao nhiêu cô gái đã mê đắm bọn họ nữa kìa. Hai người thân thiết như vậy, nhưng tính cách lại hoàn toàn tvnt khác nhau, một người ôn hòa, một người lạnh lùng,  một bên dịu dàng như ngọc, một bên lại lạnh giá như tuyết. Cuối cùng hai người lại cùng lúc thoái ẩn giang hồ. Khi đó đồn đại sôi nổi, có người nói hai người đã lần lượt lấy vợ, lập gia thất, có người lại nói thực ra bọn họ đã cùng bị mất mạng rồi…Thậm chí có người còn nói, thật ra hai người họ, chính là bị đoạn tụ.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Kẻ đã đoán cái cuối cùng còn sống không? Sư phụ ta không giết hắn sao?”
“…Khụ, không có. Bởi vì lúc đó hai người bỗng nhiên lại thoái ẩn, mà thật sự lại như là đã biến mất rồi vậy, không còn chút bóng dáng. Mãi lâu sau đó, vì chuyện Bích Linh châu, tung tích bị phát hiện, những chuyện sau đó thì nàng biết rồi đấy.”
“Ừm…Vậy Nam Cung Vãn Nguyệt thì sao? Nói thẳng ra thì vừa nghe cái tên này đã biết là con gái rồi mà.” Bách Lý Tiểu Ngư hỏi.
Kim Thanh Phù nói: “Không ai biết tung tích của bà ấy cả. Nếu không phải lần trước nhìn thấy bà ấy trong cuốn ‘Nhân vật phổ’ mặc nữ trang trên người, ngồi dưới tán cây đọc sách, dáng vẻ vô cùng động lòng người, ta còn không biết thì ra vị công tử  năm xưa nổi danh cùng với Bách Lý Vân Hạc lại là một nữ nhi nữa cơ đấy. Mà người ghi chép cuốn ‘Nhân vật phổ’ cũng không viết tới việc sau khi bà ấy thoái ẩn thì đi đâu nữa.”
Bách Lý Tiểu Ngư nghĩ tới dáng vẻ của Nam Cung Vãn Nguyệt trong bức vẽ kia, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, buồn rầu nói: “Nói vậy thì bà ấy và sư tvnt phụ ta đúng là một đôi rồi. Ngay cả tên cũng phối hợp như vậy. Bách Lý…Nam Cung…, một là mây đang bay, một là trăng níu giữ.”
Nàng dừng một chút lại nói: “Thế nên…bà ấy bị tình nghi?”
Kim Thanh Phù nói: “Ngược lại, cũng không thể nói như vậy được. Chẳng qua ta nghĩ rằng, nếu như trên thế gian này có ai có thể giết chết Bách Lý Vân Hạc, e rằng cũng chỉ có Nam Cung Vãn Nguyệt mà thôi.”
“Dù sao hiện tại manh mối cũng chỉ có cái này thôi. Chúng ta nhất định phải tìm được Nam Cung Vãn Nguyệt. Cứ cho là không phải bà ấy đã giết thì không chừng bà ấy cũng biết chút gì đó.”
“Những người đó đi tìm Nam Cung Vãn Nguyệt gần trăm năm cũng không ra. Chúng ta muốn tìm bà ấy thật ra là rất khó khăn.” Kim Thanh Phù có lòng tốt nhắc nhở Bách Lý Tiểu Ngư.
Kết quả Bách Lý Tiểu Ngư lại vỗ tay một cái nói: “Đúng rồi! Huynh không nói thì ta cũng quên mất. Sư phụ ta là người đã sáng lập ra Phù Âm các, mà Phù Âm các đã được sáng lập từ trăm năm trước! Vậy rốt cuộc sư phụ ta bao nhiêu tuổi đây…”
Bách Lý Tiểu Ngư đau khổ che mặt: “Ta còn cho rằng người cùng lắm cũng chưa tới ba mươi tuổi nữa!”
Kim Thanh Phù nói: “Điểm này ta cũng thấy rất kỳ lạ, bởi Bách Lý Vân Hạc trước đây chỉ là được nghe kể, vài ghi chép năm ấy đã bị mất. Chúng ta đều biết có người tên Bách Lý Vân Hạc này, nhưng lại không biết rốt cuộc ông ấy đã sống bao nhiêu năm. Phải biết rằng, ông ấy sáng lập Phù Âm các là từ trăm năm trước, nhưng ông ấy đã nổi danh trong mắt mọi người từ tvnt sớm hơn trước đó nữa, mà còn là sớm hơn, sớm hơn trước đó rất nhiều nữa kìa. Cho nên mặc dù có lời đồn nói rằng vì trong tay Bách Lý Vân Hạc có Bích Linh châu, nhưng lại có vài người cho rằng ông ấy phòng thủ tách biệt trên núi không phải là vì bảo vệ cho bản thân mình, mà là cho truyền nhân của ông ấy…Nhưng nàng đã phá bỏ được cách nói này rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư trợn mắt há mồm: “Chẳng lẽ sư phụ ta thực sự là người tu tiên?”
“…Nàng còn không biết,làm sao ta biết được.” Kim Thanh Phù lắc lắc đầu: “Có điều chuyện này, quả thực cũng không phải là không có khả năng.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Cứ cho là sư phụ ta có thể sống được rất lâu thì cũng không có nghĩa là Nam Cung vãn Nguyệt mãi không chết được. Nếu năm đó sư phụ ta lên núi là bởi vì Nam Cung Vãn Nguyệt đã chết, mà người lại không thể không sống tiếp, thế nên mới lên núi ẩn cư thì sao?”
Kim Thanh Phù gật đầu: “Kiểu suy đoán này cũng có thể đúng.”
Bách Lý Tiểu Ngư bất đắc dĩ nói: “Nói đi nói lại, cũng chẳng khác nào không nói….”
Kim Thanh Phù: “Chuyện này không thể vội vàng được. Nàng yên tâm, ta sẽ giúp nàng.”
Hiện giờ Bách Lý Tiểu Ngư cũng chỉ có thể tin ở Kim Thanh Phù, đành gật đầu: “Ừm.”
Kim Thanh Phù nhìn nàng một cái nói: “Chuyện hôm nay, một lần nữa ta nói lời xin lỗi nàng. Trong vòng một tháng ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng nữa đâu. Nàng nghỉ ngơi đi.”
Y nói xong rồi đi luôn, chỉ còn lại Bách Lý Tiểu Ngư ngồi đờ đẫn trong phòng…trong vòng một tháng.
Bách Lý Tiểu Ngư xòe ngón tay tính toán một chút, bỗng nhiên phát hiện…Trời ơi, giao hẹn ba tháng, thật sự chỉ còn lại tháng sau nữa thôi!!!
Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.