Đại Hiệp Hồn

Chương 96: Giờ mới thấy nguy hiểm chốn giang hồ (5)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Nhưng khi Cừu Hoa mở miệng nói chuyện, Hoa Vân Long theo tiếng mà tới, hắn lập tức không còn chỗ nào lẩn trốn. Trong lúc cấp thiết, Cừu Hoa muốn tránh cũng đã trễ, chỉ có thể giơ kiếm đâm lên, muốn ngăn trở một kiếm đang tới.
Một tiếng "đinh" giòn vang, cánh tay phải của Cừu Hoa nhức mỏi một hồi, cổ kiếm suýt nữa đã rời tay, thân thể bị bức ép phải lui lại hai bước. Hoa Vân Long có chút sững lại, bỗng nhiên lại phóng tay xuất kiếm, miễn cưỡng tiến thêm một bước, đột nhiên vung kiếm tới.
Sự xuất ngoài ý muốn, Cừu Hoa trở nên luống cuống tay chân, không dám đón đỡ, thân thể nhoáng một cái, vội vã nhảy nghiêng đi. Hoa Vân Long thật vất vả mới thoát ra kiếm mạc mà tìm tới Cừu Hoa, làm sao có thể để cho hắn lẩn trốn lần nữa, quát một tiếng: "Chạy đi đâu?"
Như bóng với hình mà đuổi tới. Trong lúc đó, tiếng quát mắng liên tục, bát kiếm toàn lực đuổi tới, muốn chặn đường đi của hắn. Hoa Vân Long giận tím mặt, rống một tiếng: "Đồ không biết sống chết."
Thế tới dũng mãnh phi thường, vung mạnh bảo kiếm, triển khai thủ pháp "Trọng kiếm", "Bá bá bá bá", một kiếm nghênh tiếp một kiếm, mạnh mẽ tấn công tới bát kiếm đuổi theo.
Nên biết, mười sáu chiêu kiếm pháp mà Hoa Nguyên Tư lưu lại, lợi hại không phải là chiêu thức huyền ảo, không ở nội lực hùng hồn, mà là khí thế bàng bạc kia, nghiễm nhiên dũng mãnh phi thường, nếu có được thần tủy của hắn, một khi thi triển ra, lực ngưng tụ hùng hậu, có một cỗ khí thế chấn nhiếp người khác.
Hoa Nguyên Tư nhìn thấu "Kiếm Kinh" và "Kiếm Kinh Phụ Lục" mà tiến hành trừ phần tạp luyện phần tinh, bảo tồn công lao của tổ tiên, truyền cho nữ nhi của hắn, gọi tên là "Hoa thị Trọng Kiếm - Thập Lục Thần Chiêu", thấu được tinh túy, vậy dùng một thanh kiếm gỗ, thậm chí là thanh trúc manh, cũng có thể thi triển ra uy lực kinh người.
Hoa Vân Long đánh mãi nhưng không thể chiến thắng, trong lòng dần dần cảm thấy không kiên nhẫn, mắt thấy Cừu Hoa lại sắp sửa lẩn trốn trong kiếm trận, bất giác trở nên tức giận, huy kiếm cường công, dùng tới "Hoa thị Trọng Kiếm - Thập Lục Thần Chiêu", mặc dù hỏa hầu còn thấp, bát kiếm của tám nam tử áo tím cũng không thể ngăn cản được.
Chỉ một thoáng, công thủ trở nên dễ dàng, bát kiếm liên tục lui về sau, kiếm trận không phá tự giải, tạo thành cục diện liên thủ chống địch.
Cừu Hoa nghiêng người né tránh, mắt thấy kiếm trận không thể thành hình, Hoa Vân Long dũng mãnh phi thường khó có thể ngăn cản, hắn cố ý gia nhập trận chiến, mưu đồ ổn định đầu trận tuyến, khôi phục kiếm trận, tiếc rằng Hoa Vân Long truy kích ngay sau lưng, duệ khí không thể đỡ, bát kiếm lại tiến lùi né tránh, thân hình bất định, khó có thể nhúng tay, bất giác liên tục dậm chân, trong lòng nôn nóng, giận dữ không thôi.
Không thể nghi ngờ, Cừu Hoa chính là một kẻ vội vàng xao động, vừa thấy phe mình rơi xuống hạ phong, bản thân lại vô pháp nhúng tay, trong lúc đó, mặt mày tối sầm, sát khí tuôn trào, nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc tay lên, một đồ vật đen kịt vọt thẳng tới đỉnh đầu Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám mặt, vừa thấy vật kia vọt đến cấp tốc mãnh liệt, mang theo tiếng xé gió, lập tức biết được đó là ám khí, cánh tay phải lập tức nhấc lên, một kiếm điểm tới ám khí, cánh tay trái vung lên, đẩy một tên nam tử áo tím lui ra ba thước. Chỉ nghe "ba" một tiếng, một đám lửa xanh thẫm phủ xuống dưới từng chút một.
Hoa Vân Long chấn động, vội vàng áp sát mặt đất, nôn nóng tháo chạy, thầm nghĩ né tránh vòng lửa kia. Tiếc rằng mặc dù hắn ứng biến nhanh chóng, một điểm hỏa tinh vẫn rơi vào sau lưng hắn, Hoa Vân Long chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, đốm lửa lan tràn, đã thiêu rụi từng đốm trên lưng áo của hắn.
Chợt nghe một thanh âm mạnh mẽ hùng hồn gấp giọng nói: "Long nhi, nằm xuống."
Người theo âm thanh mà đến, một thân ảnh cuốn lên một vòng, Cừu Hoa cùng bát kiếm áo tím kia lập tức buông tay thả kiếm rơi xuống đất, nguyên một đám như biến thành tượng đất, đều bị chế trụ huyệt đạo.
Hoa Vân Long lăn lộn một hồi, dập tắt hỏa diễm trên lưng, chợt thấy đùi phải không tiện, thoáng nhìn xuống, chỉ thấy dưới đầu gối bất thình lình đã trúng phải một ngân châm tẩm độc, lóe lên màu xanh thẫm.
Phụ thân của hắn bách độc bất xâm, đó là vì "đan hỏa độc liên", hắn thừa kế huyết mạch của phụ thân, trong máu cũng có tính kháng độc tiên thiên, các loại độc dược, độc châm, đối với hắn căn bản không có hiệu dụng, nhưng Cừu Hoa sử dụng ám khí ác độc bực này, xuất ra ám khí, lại không kêu một tiếng, chuyện này thực sự đã chọc giận hắn. Chỉ thấy hắn gỡ độc châm ra, động thân đứng dậy, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tâm địa thật là ác độc, Hoa mỗ không thể tha cho ngươi."
Trong khi nói, hai mắt hắn đỏ lừ, bước chân mạnh mẽ, bức thẳng tới trước người Cừu Hoa. Hoa Vân Long nổi lên sát ý, Cừu Hoa sợ đến vỡ mật, tiếc rằng huyệt đạo bị chế trụ, miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể để mặc hắn chém giết. Chợt thấy bóng người lóe lên, một lão nhân áo tím đã ngăn ở trước người, chậm rãi nói ra: "Long nhi, ngươi muốn giết một kẻ mất khả năng chống cự hay sao?"
Người này thân hình vĩ ngạn, lông mi và râu bạc trắng, màu da trắng sáng, tuổi có hơn sáu mươi, lại không có một điểm già nua lọm khọm, không ngờ chính là Bạch Khiếu Thiên bang chủ Thần Kỳ Bang năm xưa, khó trách hắn vừa mới nhấc tay, đã có thể chế trụ huyệt đạo của chín người.
Hoa Vân Long vừa nhấc mí mắt, thấy được ngoại công của hắn, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó vui mừng quá đỗi, khom người sát đất lạy một cái mà hô: "Long nhi bái kiến ngoại công..."
Bạch Khiếu Thiên khoát tay chặn lại, nói: "Ngươi đứng lên đi, ngoại công hỏi ngươi, xử trí mấy người kia như thế nào đây?"
Hoa Vân Long nghe vậy, lập tức đứng dậy nói: "Những người này là người của Huyền Minh Giáo, tâm địa quá độc ác, Long nhi nghĩ..."
Ánh mắt thoáng nhìn về phía bọn người Cừu Hoa bị chế trụ huyệt đạo, đang đứng như tượng đất, mấp máy miệng nhưng rốt cuộc nói không nên lời.
Bạch Khiếu Thiên "Ân" một tiếng, khẽ nói: "Phụ thân ngươi một người một kiếm, năm đó hắn mới bước chân vào giang hồ, võ công cũng không ra sao, nhưng ngay cả ngoại công cũng phải lau mắt mà nhìn hắn, ngươi có biết duyên cớ vì sao hay không?"
Đối với vị ngoại tôn này, Bạch Khiếu Thiên bình thường cực kỳ sủng ái, giờ phút này dường như có chủ tâm dạy bảo một phen, lúc kể lại, thần thái nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị, Hoa Vân Long giương mắt vừa nhìn, bất giác rùng mình trong lòng, cảm thấy ngoài ý muốn.
Bạch Khiếu Thiên lăng thần nhớ lại, nghiêm nghị nói tiếp: "Phụ thân ngươi khí độ rộng rãi, bền gan vững chí, không câu nệ tiểu tiết, không qua loa chuyện quốc gia đại sự, mặc dù đối mặt kẻ thù giết cha, hắn cũng có thể không kiêu không hèn, lượng sức mà làm việc, trong suốt cuộc đời, hắn không thương tổn người vô tội, lại càng không giết người không có khả năng chống cự, vì thế, ngay cả tử địch của hắn, đối với hắn cũng phải kính sợ ba phần..."
Nói đến nơi đây, Hoa Vân Long đã biết được ý tứ của ngoại công, hắn khẽ khom người, khoanh tay lại nói: "Long nhi không biết mấy người kia đã bị chế trụ huyệt đạo..."

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.