Đại Hiệp Hồn

Chương 92: Giờ mới thấy nguy hiểm chốn giang hồ (1)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Thứ nhất: Họ Cừu đã xưng công tử, tất nhiên tuổi tác không lớn, nếu như từ vài năm về trước họ Cừu đã bố trí Vưu thị tiềm phục ở bên người Tư Mã Trường Thanh, thực sự khó có thể tin tưởng. Thứ hai: lúc hắn rời sơn trang, mẫu thân, di nương và nãi nãi của hắn đều để lộ ra có thể Ngọc Đỉnh phu nhân chính là chủ mưu gây nên huyết án.
Vì vậy, hắn thầm nghĩ: Giáo chủ Huyền Minh Giáo có lẽ chính là Ngọc Đỉnh phu nhân, Vưu thị kia hẳn là Ngọc Đỉnh phu nhân sai khiến, công tử họ Cừu nhiều nhất cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, hoặc là giám sát hành động giết người mà thôi.
Vì vậy, hắn suy đoán thế này, mấu chốt nằm ở trên người Hắc Nhi mà Vưu thị nuôi dưỡng. Theo hắn biết, hai phu phụ Tư Mã thúc gia của hắn đã gặp nạn trong lúc ngủ say, vết thương chí mạng đều nằm ở trên cổ họng, tựa như bị một loại thú dữ cắn chết.
Tuy Hắc Nhi kia chỉ là một con mèo đen, nhưng móng vuốt răng nanh cực kỳ bén nhọn và cứng cáp, hành động nhanh như gió, giỏi về ám sát, Vưu thị đã là gian tế mà kẻ chủ mưu bố trí từ trước, còn là chủ nhân của Hắc Nhi, vì thế, hắn sớm đã nhận định Hắc Nhi chính là hung thủ, Vưu thị chính là kẻ "Điều khiển dã thú hành hung."
Hoa Vân Long phong lưu đa tình, càng không thể nhìn thiếu nữ xinh đẹp rơi vào hoàn cảnh đau thương, chịu nhiều uất hận. Thiếu nữ áo đen kia ẩn núp trong linh đường, dường như đang tra xét bí mật của Huyền Minh Giáo, lại giống như có liên quan với bản thân, hắn nhớ rõ Tiết nương đã từng nói: "Giết tiểu tử này, tính mạng lão gia sẽ được bảo toàn."
Có thể thấy được, phụ thân của thiếu nữ áo đen đang gặp nguy nan, hoàn cảnh nhất định vô cùng đáng thương.
Hoa Vân Long thông minh tuyệt đỉnh, vừa suy đoán, lập tức hiểu được lời nói của thiếu nữ áo đen nhất định không phải không có căn cứ. Thiếu nữ áo đen cũng từng nói: "Tiểu nữ tử cảm giác được, sắp tới chốn giang hồ sẽ nổi lên đại biến, Tư Mã Trường Thanh kia chỉ là người ở đầu sóng ngọn gió, cùng lắm chỉ là chịu chết thay người mà thôi, nói trắng ra chính là con cừu non thay người chịu tội."
Lời này và lời dặn dò của hắn mẫu thân không mưu mà hợp, hắn lập tức nghĩ đến chuyện Tiết nương hạ độc trong trà, nhất định phải lấy tính mạng của hắn mới chịu ngừng, đạo lý trong đó, chính là thiếu nữ áo đen bị bức ép, tất nhiên không phải chỉ một mình Hoa Vân Long hắn, tất cả đệ tử Hoa gia đều là đối tượng chủ tớ các nàng phải đuổi giết.
Nói rõ hơn, phụ thân của thiếu nữ áo đen đang bị giam cầm, hoặc gặp phải nguy hiểm tính mạng, chủ tớ các nàng đối địch với Hoa gia là do bị bức ép, thân bất do kỷ.
Hắn vừa nghĩ như thế, bất giác đã xem lời nói của thiếu nữ áo đen kia chính là một loại ám hiệu, cảm xúc đồng tình tự nhiên sinh ra, âm thầm quyết định sẽ tiến hành viện thủ cho thiếu nữ áo đen, tra ra chân tướng sự thật, cứu thoát phụ thân của nàng.
Vì hắn xem lời nói của thiếu nữ áo đen là một loại ám hiệu, hắn cũng lập tức nghĩ đến đối thủ ẩn thân trong bóng tối, chính là nhắm vào Hoa gia bọn hắn, tình huống như thế này... Vậy thì nghiêm trọng rồi.
Trong lòng hắn có một cỗ xúc động, muốn quay lại Vân Trung Sơn, nói lại cho người nhà tất cả tình tiết bên trong, nhưng hắn lập tức nghĩ đến: Tổ mẫu đã giao cho ta trách nhiệm truy bắt hung thủ, trước khi hung thủ bị bắt, ta làm sao có thể trở về?
Chỉ thấy hắn khẽ cười một tiếng, lập tức uống cạn một chén, dường như sự tình đã quyết định như vậy. Vì thế, hắn mang theo bảo kiếm, khoác cẩm bào trên người, trong tay phe phẩy quạt xếp, ung dung tiêu sái mà thong thả bước ra cửa phòng, dặn dò tiểu nhị trong khách điếm vài lời, lập tức tự mình đi dạo phố.
Nói hắn đi dạo phố, cũng không hẳn như vậy, kỳ thật hắn cũng đã có nhiều tính toán trong lòng, hắn muốn chạm mặt thăm dò vị công tử họ Cừu trong thành Lạc Dương này, nếu có khả năng, hắn càng hy vọng được gặp lại thiếu nữ áo đen.
Thế nhưng, hắn không biết chỗ đặt chân của thiếu nữ áo đen kia, lại không biết danh tính của nàng, còn công tử họ Cừu kia… Lại càng chưa từng gặp mặt, thậm chí bộ dạng đại khái như thế nào, hắn cũng không biết, nếu muốn tình cờ chạm mặt đụng độ, có khác gì mò kim đáy bể a, có dễ gì đâu.
Mắt thấy mặt trời dần khuất sau núi, màn đêm dần dần phủ xuống, trong thành Lạc Dương cũng đã thắp lên từng ngọn đèn dầu, hắn vẫn không thu hoạch được gì, phí công đi tới đi lui. Lúc này, hắn đang đi về từ đường lớn phía đông, lướt qua phủ đệ của Tư Mã gia, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, thầm nghĩ: Tư Mã thúc gia bị hại đã nhiều ngày, linh cữu vẫn đang giữ ở trong nhà, không thể nhập liệm, như vậy chẳng những khiến người chết khó có thể bình an, còn bị đối phương làm thành cạm bẫy, mê hoặc đồng đạo hảo hữu không may ghé ngang, gặp nguy mất mạng, sao ta không tạm thời chôn quan tài ở đâu đó, sau này lại để Quỳnh cô cô trở về chôn cất cho đàng hoàng?
Nghĩ đến là làm, nhìn lại lúc này bốn bề vắng lặng, dưới chân khẽ động, lướt qua tường viện, chạy thẳng về phía linh đường kia. Trong nội tâm hắn đã có ý định, tạm thời chôn linh cữu của hai phu phụ Tư Mã Trường Thanh bên dưới căn nhà tranh bị đốt cháy đêm qua.
Nhà tranh bị cháy kia vừa ở gần đây, lại nằm ở nơi dã ngoại hoang vu, chung quanh đều là cỏ dại ngang hông, vừa bí mật, vừa không làm người ta chú ý, tạm thời chôn cất linh cữu ở nơi đó, thật sự không cần lo lắng bị người phát hiện, có thể nói vô cùng thích hợp.
Nào ngờ được, Hoa Vân Long vừa chạy đến linh đường, đưa mắt nhìn quanh, bất giác kinh hô một tiếng, ngạc nhiên há hốc mồm, thoáng cái ngẩn người ra.
Hóa ra bên trong linh đường, màn trắng vẫn treo cao, giấy sớ vẫn như trước, ngọn đèn dầu trên bàn thờ cũng không động mảy may, chỉ có hai cỗ quan tài đã biến đâu mất. Thời gian chỉ mới nửa ngày, nữ nhi duy nhất của Tư Mã gia còn đang ở Lạc Hà sơn trang, ở Vân Trung Sơn xa xa vạn dặm, nếu nói có người đã liệm linh cữu của hai phu phụ Tư Mã Trường Thanh, thực sự không có khả năng, nhưng ngàn phải vạn thực, đôi linh cữu này đã không cánh mà bay.
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Hoa Vân Long bĩu môi một cái, lạnh lùng hừ một tiếng: "Mưu mô nham hiểm, mơ tưởng lừa gạt Hoa mỗ..."
Nói chưa hết ý, ánh mắt như điện đã bắt đầu dò xét bốn phía xung quanh. Ý đồ rất rõ ràng, hắn đã nhận định, kẻ dời đi linh cữu chín phần mười chính là kẻ thù, hắn muốn lục soát bốn phía, nhìn xem có dấu vết để lại hay không, có thể nhờ đó mà tiến hành truy bắt.
Nhưng mà... Thất vọng cực kỳ, kẻ đã dời đi linh cữu, tâm tư vô cùng kín đáo, ngoại trừ trên giấy sớ và bên cạnh linh cữu vẫn còn lại một chút tro bụi bất thường, thế mà không còn một dấu vết nào khác, chuyện này khiến trong lòng Hoa Vân Long chấn kinh.
Cần phải biết, linh đường vốn là đại sảnh, kích thước ngang dọc cũng hơn năm trượng vuông, lại vì đã lâu không có người đến, dưới mặt đất có rất nhiều chỗ đã phủ bụi rất dày, kích thước của hai cỗ quan tài kia cũng không hề nhỏ, cân nặng cũng không nhẹ, di chuyển đi đâu cũng vướng chân vướng tay, nhất định không dễ chút nào.

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.