Đại Hiệp Hồn

Chương 82: Gặp nạn trong linh đường - Mê trong mê (11)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Tiết nương tức giận, lạnh lùng quát lớn: "Tiểu nô tài, ngươi còn muốn mặt mũi hay không hả?"
Hoa Vân Long chỉ cười khà khà rồi nói: "Cô nương này mà chết mất thì quá đáng tiếc đi."
Tiết nương âm thầm ngẫm nghĩ lại: "Có tiểu tử này tương trợ, thật không cách nào giết chết cẩu tiện tỳ này."
Ý niệm chuyển động đến tận đây, bất tri bất giác nhuệ khí giảm đi nhiều, nảy sinh ý định rút lui. Nguyễn Hồng Ngọc vô cùng đắc ý, Ngọc Câu liên tục huy động, lại mở ra một vòng tấn công cấp bách, bức cho Tiết nương liên tục lui về phía sau. Trong chớp mắt, Nguyễn Hồng Ngọc đã chiếm thế thượng phong, Ngọc Câu vung lên, "Nguyệt Ảnh Tây Tà", "Mành Châu Ngược Quyển", "Hoa Ảnh Phất Kiếm", thế công như nước sông Trường Giang, cuồn cuộn mà tới, liên miên không dứt, bức cho Tiết nương chỉ có thể chống đỡ thế công, không còn sức đánh trả, không thể kiềm chế được tức giận, điên cuồng hừ lạnh, rống lớn không thôi.
Nguyễn Hồng Ngọc đột nhiên quát khẽ một tiếng, tay trái vung lên, một kim châm ngâm độc thuận theo cánh tay bắn thẳng ra. Tiết nương vừa nhấc đoản kiếm, một chiêu đánh rơi kim châm, thuận thế quét ngang một cái, đột nhiên gọt một đường về phía cổ tay trái Nguyễn Hồng Ngọc. Chỉ nghe được một tiếng "đinh" giòn vang, Nguyễn Hồng Ngọc vung lên Ngọc Câu, đỡ lấy đoản kiếm đánh tới, tay trái vừa giơ lên. Thân hình Tiết nương nhanh như thiểm điện, tránh né độc châm, làm sao biết được Nguyễn Hồng Ngọc xảo trá lừa gạt, lần này lại không có độc châm bắn ra.
Tiết nương âm thầm cắn răng, vừa muốn huy kiếm đâm tới, chợt thấy ánh kim lóe lên, chớp mắt đã nhanh chóng bắn tới, Tiết nương muốn tránh cũng không kịp, chỉ cỏ thể ngã về sau lăn một vòng trên đất, vội vàng kéo dãn khoảng cách ra xa. Nguyễn Hồng Ngọc khanh khách cười to, Ngọc Câu trong tay đột nhiên nhấp nhoáng phủ đầy trời một màu xanh bích, tựa như một thiên la địa võng mà chụp xuống. Hoa Vân Long nghiêm nghị biến sắc, không nghĩ tới ngoại trừ "Giáng Trướng Câu Pháp", Nguyễn Hồng Ngọc vẫn còn một tuyệt nghệ áp đáy hòm, tình thế của Tiết nương lúc này, chính là ngàn cân treo sợi tóc, hắn vội vàng lớn tiếng gọi ra một câu: "Oan Hồn Quấn Chân, Ngũ Quỷ..."
Ngay từ đầu chân của Tiết nương đã bị trúng tên, hành động không dễ dàng, mắt thấy bóng ảnh Ngọc Câu như màn trời, xanh bích chói mắt, thực sự là không cách nào ngăn cản nữa rồi, trong lúc muôn vàn suy nghĩ cấp tốc thiêu đốt, tự mình nghĩ rằng đã ở biên giới cái chết, chợt nghe được bốn chữ "Oan Hồn Quấn Chân", lập tức vung lên đoản kiếm, nhanh chóng chém về phía hai chân Nguyễn Hồng Ngọc, tay trái uốn cong như móc câu, dồn sức chộp tới thắt lưng Nguyễn Hồng Ngọc. Một kiếm cùng với một trảo này này, đều là chiêu thức bình thường, diệu kỳ là ở chỗ phối hợp vận dụng, vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa có thể đánh tan thế công của địch nhân, đối với một chiêu công kích của Nguyễn Hồng Ngọc, cũng là ứng phó thích hợp.
Nguyễn Hồng Ngọc vô cùng tức giận, lớn tiếng hừ lạnh, quát lên: "Tiểu tử đáng chết, rốt cuộc thì ngươi giúp ai?"
Hoa Vân Long cao giọng cười nói: "Tại hạ họ Bạch tên Kỳ, không gọi là "Tiểu tử chết tiệt" gì đó, nhưng tại hạ thực sự có một tiểu đệ cũng được gọi vậy, nếu cô nương có hứng thú, tại hạ sẽ giới thiệu cùng làm quen."
Nguyễn Hồng Ngọc phẫn nộ hét lớn: "Nếu như ngươi giúp đỡ nữ nhân xấu xí kia, hãy tự biết kết cục của mình."
Hoa Vân Long cười nói: "Ta chỉ chủ trì công đạo, không giúp bất kỳ bên nào."
Chợt nghe một trận thanh âm "Đinh đang", câu kiếm giao kích, thân thể hai người cùng lúc chấn động, đồng thời lui về phía sau một bước, không tiếp tục động thủ nữa.
Nguyễn Hồng Ngọc liếc nhìn Hoa Vân Long, gương mặt đầy vẻ hờn dỗi nói: "Họ Bạch kia, sao bất tri bất giác ngươi lại không thể hiểu thấu như thế hả?"
Hoa Vân Long cười khà khà một tiếng, trong nội tâm thầm nghĩ: "Nguyễn Hồng Ngọc này dung mạo yêu diễm, thân thể dụ người, quả đúng là một mỹ nhân phóng đãng lẳng lơ, khó trách được mệnh danh Ngọc Câu nương tử."
Đang lúc tâm niệm chuyển động, không kiềm được mặt mày rạng rỡ, không ngừng đánh giá tư thái động nhân, thân thể đẫy đà phì nhiêu của nàng. Ngay lúc này đây, một luồng gió thoảng mang theo mùi thơm ngọt ngào chui vào trong đầu mũi Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long như say như dại nói: "Aaa... Thật là thơm..."
Đầu mũi nhấp nhô, hít hà vài lần, tiếp tục ngâm nga mấy chữ: "Lụa màu, áo tơ, mặt phấn, phương tâm, thụy hương,... A, thật đúng là thụy hương."
Hóa ra bên trong quần áo của Nguyễn Hồng Ngọc, thật sự có một đóa hoa thụy hương, lại còn tiếp xúc trực tiếp với da thịt mềm mại, nàng nghe được Hoa Vân Long ngâm nga, không nhịn được "Phốc xuy" cười một tiếng, ngoái đầu liếc xéo hắn một cái thật quyến rũ, cười cười mà nói với Hoa Vân Long: "Tính ra mũi ngươi cũng thật nhạy a, lại có thể phân biệt được mùi hương của người ta."
Hoa Vân Long tay trái cầm kiếm, tay phải phất tay áo một cái trông thật tiêu sái, cười khà khà nói: "Tại hạ thật sự không có tài năng gì khác, nói về phong lưu, tầm hoa hái liễu, thật ra cũng có chút tâm đắc."
Nguyễn Hồng Ngọc mị thái tràn lan, như cười không cười nói: "Hóa ra là lão nông trồng rau a, thất kính đã lâu."
Tiết nương thấy hai người bọn hắn mắt đi mày lại, chuyện trò vui vẻ, trong nội tâm âm thầm chửi rủa, bỗng nhiên tâm niệm lóe lên, nghĩ lại một hồi: "Không tốt rồi, hai kẻ này một ả là dâm phụ phóng đãng, một tên là hái hoa lão quỷ. Nếu như hai người bọn hắn thông đồng lại, lão nương còn có thể tốt lành hay sao?"
Vừa nghĩ như thế, bất tri bất giác kinh hãi thất sắc, cũng không thể chú ý tới cái chân bị thương đau muốn chết được nữa, lập tức cấp bách chạy trốn đi.
Hoa Vân Long cùng Nguyễn Hồng Ngọc nhìn thấy vào mắt, lại ha hả cười lớn, trong lúc nhất thời, không khí chiến tranh đã tiêu tan, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.