Đại Hiệp Hồn

Chương 76: Gặp nạn trong linh đường - Mê trong mê (5)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Trong nội tâm Hoa Vân Long thầm nghĩ, cô nương nàng rõ ràng là lai lịch bất chính, thế mà vẫn luôn giả vờ một mặt nghiêm nghị, chính khí mười phần, trong chuyện này chắc chắn có gian trá. Trong lòng của hắn nghĩ là như thế, trên miệng vẫn bình thản nói ra: "Tư Mã đại hiệp gặp nạn qua đời, tại hạ nhận trọng trách từ gia phụ mà xuống núi truy lùng hung thủ, may mắn gặp được cô nương, cũng xem như là một manh mối, tại hạ làm sao có thể đơn giản thả đi?"
Thiếu nữ áo đen cười lạnh một tiếng rồi nói: "Hóa ra công tử hoài nghi tiểu nữ là đồng bọn của hung thủ kia?"
Hoa Vân Long mỉm cười rồi nói: "Tại hạ chỉ cầu cô nương chỉ điểm chút manh mối, không dám ném đá giấu tay, vu khống người tốt."
Lúc thì hắn nói thiếu nữ áo đen kia là một đầu "manh mối", lúc thì hắn lại khen nàng là một người tốt, nhưng thật ra tất cả đều vì một chuyện, đó là nhất định phải thu được một vài manh mối hữu ích từ thiếu nữ áo đen này.
Thiếu nữ áo đen tự nhiên rõ ràng điều này, vì thế nên gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên lạnh lẽo, chăm chú nhìn vào Hoa Vân Long, thần sắc cực kỳ phẫn nộ. Ngọc nữ tức giận, tự nhiên có một tư thái kiều mị khác thường. Hoa Vân Long mặc dù không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng cũng một gương mặt mê muội, đắm đuối nhìn vào gương mặt thanh tú có phần đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ kia. Thiếu nữ áo đen thấy hắn không hờn không giận, chỉ si ngốc nhìn mình mà cười mỉm, thực sự không biết phải làm gì với hắn. Nàng nghĩ xong một lần, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trang hơn hẳn, trịnh trọng nói: "Hoa công tử, ngươi thật sự nhất định phải truy bắt cho bằng được hung thủ sát hại Tư Mã đại hiệp đúng không?"
Hai tay Hoa Vân Long chắp lại làm một cái lễ tiết rồi nghiêm túc nói: "Tại hạ đã phụng mệnh gia phụ, nếu như không thể bắt được hung thủ, làm sáng tỏ án mạng lần này, tại hạ thật sự không cách nào trở về đối mặt với gia phụ."
Thiếu nữ áo đen lạnh lùng cười một tiếng rồi nói tiếp: "Tốt a, tiểu nữ tử trợ giúp ngươi một tay."
Lời nói vừa dứt, nàng đã xoay người chạy ra phía bên ngoài linh đường.
Hoa Vân Long một bụng đầy sự nghi ngờ, nhưng hắn biết rõ vị thiếu nữ áo đen này cho dù không phải đồng bọn của hung thủ, cũng sẽ là một người biết được nội tình án mạng này, hắn cũng triển khai cước bộ, chạy nhanh theo sau. Hai người ra khỏi thành, chạy vội ước chừng được nửa canh giờ, đến được một chỗ đồng hoang bụi cỏ mọc rậm rạp. Bỗng nhiên, giữa đám cỏ dại đồng hoang, xuất hiện một căn nhà tranh nằm trơ trọi ở đó. Nhà tranh đơn độc giữa đồng hoang, thấp thoáng trong những bụi cỏ cao cao, bốn phía không có đường, cảnh sắc vô cùng thê lương, càng bao phủ lên nơi đây một bầu không khí bí hiểm.
Thiếu nữ áo đen tiến thẳng đến trước cửa căn nhà tranh, duỗi tay gõ cửa rồi gọi lớn: "Tiết nương, mở cửa."
Ở trong nhà tranh, ánh đèn lóe lên, một thanh âm khàn khàn vang lên hỏi vọng ra bên ngoài: "Là tiểu thư đấy sao?"
Thiếu nữ áo đen lạnh lùng nói: "Đương nhiên là ta."
"Tiết nương" trong nhà tranh yên lặng một chốc lát, chợt nghe được thanh âm khàn khàn kia hỏi tiếp: "Còn một người khác nữa, đó là ai?"
Thiếu nữ áo đen tức giận quát lên: "Kêu ngươi mở cửa ra thì cứ làm, việc gì mà hỏi nhiều như thế."
Hoa Vân Long sớm đã nghe được vài thứ, người ở trong căn nhà đang lúc nói chuyện đã tiến tới đứng ở phía sau cánh cửa, nhưng cửa gỗ kia vẫn y nguyên đóng thật chặt, chậm chạp không thấy mở ra. Thiếu nữ áo đen tựa hồ đã giận không thể kìm được nữa, lạnh giọng hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi muốn chết sao?"
Bàn tay ngọc giơ lên, đánh ra một chưởng thật mãnh liệt.
Chỉ nghe "Yaa" một tiếng, cánh cửa nhà gỗ đã bị chưởng lực đánh mở ra. Ánh đèn chớp sáng chớp tối, tuy ánh sáng chập chờn nhưng cũng đủ thấy được bên trong căn nhà tranh, mở cửa đi vào, liền thấy được một cái bàn gỗ cũ nát và hai cái ghế trúc, bày biện vô cùng đơn sơ. Nhà tranh không có bóng người, thiếu nữ áo đen kia tức giận trùng trùng chạy vòng bốn phía căn nhà mà kêu lớn: "Tiết nương, ngươi đâu rồi..."
Hoa Vân Long tiếp lời nói ra: "Cô nương không cần tìm nữa, Tiết nương ở bên này."
Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh vang lên, âm thanh kia lên tiếng: "Đúng vậy, lão thân ở đây, tai mắt của các hạ cũng xem như tinh tường."
Âm thanh vừa phát ra thì phía sau cánh cửa cũng bất chợt nhảy ra một thân ảnh, ngăn cản tầm mắt quan sát vài vị trí trong căn nhà của Hoa Vân Long.
Hoa Vân Long ngưng mắt mà nhìn, không ngờ ánh mắt vừa chạm tới gương mặt Tiết nương, cơ thể liền bất tri bất giác mà chấn động lên, một cỗ hơi khí mát lạnh không rõ ngọn nguồn lan thẳng đến trước ngực, đủ khiến cho một người phải rùng mình vì "lạnh". Phản ứng như vậy cũng không phải là vì Hoa Vân Long nhận biết Tiết nương hay gì đó tương tự, mà thực tế, Tiết nương kia nhìn qua liền biết nàng không quá bốn mươi tuổi, mái đầu tóc xanh, da thịt trơn bóng trắng noãn mịn màng như ngọc, thế nhưng gương mặt của nàng lại chồng chất chi chít vết thương, hơn mười vết sẹo vẫn còn đỏ tươi màu máu, như khe rãnh, giăng thành lưới che kín hai gò má, da thịt lật mở lộ ra bên ngoài, nhìn qua liền cảm thấy khủng khiếp cực kỳ. Giờ phút này, Tiết nương đứng đối diện với Hoa Vân Long, ánh mắt tràn ngập sắc thái nghi ngờ không rõ đầu đuôi nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu nữ áo đen nghe vậy liền quay trở vào căn nhà gỗ, cao giọng tức khí quát lên: "Tiết nương, ngươi thật sự muốn chết hay sao? Còn chưa chịu lui xuống dưới dâng trà lên đây?"
Tiết nương kia cũng chưa chịu quay trở vào bên trong, mà ngơ ngác nhìn Hoa Vân Long suốt một hồi lâu, sau đó mới lặng lẽ chuyển bước, đi về phía phòng bếp ở phía sau.
Hoa Vân Long ổn định lại tâm thần, âm thầm lưu ý Tiết nương đang bước đi, nhìn thấy hai chân của nàng chạm trên mặt đất, lại không giống với cách người thường bước đi, nhưng cũng chả giống bộ dáng thi triển khinh công, chỉ nhẹ nhàng chạm trên mặt đất, phiêu nhiên mà lướt nhẹ, tựa hồ không có trọng lượng. Tuy rằng Hoa Vân Long tài cao gan lớn, nhưng lúc này, ở nơi đây, hắn bỗng có chút lo lắng đề phòng, âm thầm vuốt đi mồ hôi lạnh sau gáy. Thiếu nữ áo đen đã tiến lại gần phất tay thủ thế, lạnh lùng nói ra: "Mời Hoa công tử ngồi."
Hoa Vân Long sắp xếp suy nghĩ trong lòng, vững chắc tinh thần mà ngồi xuống, cười hì hì nói ra: "Mời ngồi, cô nương cũng ngồi xuống nói chuyện a."
Hai người chia nhau ngồi lên hai cái ghế trúc, chỉ nghe thiếu nữ áo đen nghiêm nghị nói: "Hoa công tử đã từng nghe qua câu chuyện "nhất bang, nhất giáo, nhất hội" hay chưa?"
Hoa Vân Long âm thầm nhíu mày rồi đáp lời: "Đó đã là chuyện của hơn chục năm trước rồi."
Thiếu nữ áo đen chỉ lạnh lùng nói tiếp: "Nghe nói năm đó có một "Thần Kỳ Bang", một "Phong Vân Hội", và một "Thông Thiên Giáo", ba thế lực tạo thành thế chân vạc, chia nhau làm bá chủ một phương. Công tử xuất thân là võ lâm thế gia, đối với những chuyện cũ như thế này, có lẽ là rõ ràng mười phần rồi a?"
Hoa Vân Long mỉm cười rồi mới nói: "Phong Vân Hội và Thông Thiên Giáo sớm đã bị tiêu diệt, Thần Kỳ Bang cũng đã bị tan rã. Chuyện xưa từ hơn hai mươi năm trước, vì sao cô nương bỗng nhiên nhắc lại, không lẽ có quan hệ đến án mạng Tư Mã gia?"

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.