Đại Hiệp Hồn

Chương 24: Hai mẫu thân, đích tôn nhi tử, ba người cùng nhau phóng túng (10)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Dịch: Tệ Bạc
Biên: Lạc, Infinity

Hoa Vân Long hô một tiếng “Tuân Lệnh,” vươn cánh tay đem Tần Uyển Phượng ôm lấy, dời bước nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Rất nhanh, ngọc thể óng ánh hơn cả mỡ dê của Tần Uyển Phượng toàn bộ phơi bày ở trước mặt hắn. Một đôi nhũ hồng phấn như hai ngọn núi nhô lên cao cao, phía dươi cái eo nhỏ nhắn là đùi ngọc thon dài, một lùm âm mao đen nhánh, trong nhục huyệt đỏ tươi như lửa có d*m thủy cuồn cuộn tuôn ra, hai miếng mép âm vật lớn càng như cái miệng nhỏ nhắn của hài nhi tham ăn không ngừng rung động.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Vân Long nằm ở trên mép bộ ngực sữa của Tần Uyển Phượng mà cọ xát lấy, chậm rãi dùng tay tách hai cái đùi ngọc của nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trêu chọc trên mặt âm hộ nơi d*m thủy đang tuôn chảy. Lúc này tình dục chi hỏa của Tần Uyển Phượng đã đạt đến đỉnh điểm, lại còn bị hắn khiêu khích, không mất bao lâu, nàng đã bị khiến cho thở không ra hơi mà mãnh liệt hô hấp, lấy dâm thanh phóng đãng năn nỉ: “Ư… Long nhi… Hảo… Hảo Long nhi… Nương… Nương chịu không được nữa… Ư… Thật là khổ sở… Đừng đùa nương… Nhanh… A… Nương cầu ngươi…”
Nghe thấy âm thanh rên rỉ của Tần Uyển Phượng, Hoa Vân Long đắc ý cười cười, nâng bàn tay dính đầy tao thủy (dâm dịch) lên, tựa như hổ đói phốc dê đặt ở trên người nàng, sau đó môi hắn nhắm ngay miệng nhỏ của nàng điên cuồng hôn một hồi, từ cái cổ tới đôi vai, bộ ngực sữa, đến trên đầu v* thì thuận tiện mút lấy.
“Long nhi… Nương… Nương muốn ngươi… A…” Tần Uyển Phượng nhịn không được mà hàm hồ thúc giục không nên lời.
Hoa Vân Long thấy nàng đã phóng túng đến trình độ như vậy, không dám khiêu khích thêm nữa, sợ Tần Uyển Phượng cầm giữ không được mà thân thể tiết trước, chẳng phải sẽ bị trò khôi hài này làm tổn thương? Hắn vội vàng đứng dậy, ngồi xổm giữa hai chân mở rộng ra chữ bát (八) của di nương, mang đại bảo bối của hắn ra, dùng quy đầu cọ xát mép âm đ*o ướt đẫm nhơ nhớp của nàng mấy lần. Tần Uyển Phượng vốn đã khẩn trương đến cực điểm, lại chịu đựng hắn cọ xát như giày vò nàng, càng là ngăn không được toàn thân run rẩy nhức mỏi, khổ sở đến cơ hồ khóc thành tiếng, âm thanh pha lẫn tủi thân muốn rơi lệ của nàng kêu lên: “Hảo Long nhi… Cứu nương a… Đừng có lại… A…”
Hoa Vân Long thấy thần sắc dâm đãng phóng túng thấu xương của nàng, rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, mãnh liệt đem bờ mông hung hăng xông lên, chỉ nghe “tư” một tiếng. Đồng thời, Tần Uyển Phượng cũng “Ai Nha” một tiếng, một cây bảo bối thật dài chui vào đến tận gốc, quy đầu đội thẳng lên trên hoa tâm của nàng. Đâm cho Tần Uyển Phượng một hồi run rẩy, dốc sức liều mạng đem mông lớn giơ lên, trong miệng phóng đãng lên tiếng rên rỉ. Hoa Vân Long nghịch ngợm dùng quy đầu điểm vài cái lên trên hoa tâm của Tần Uyển Phượng, sau đó mãnh liệt rút ra, khiến nàng gấp đến độ đưa tay dùng sức ôm lấy hắn, đáng thương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn ngọ nguậy nói không ra lời, khóe mắt tràn lệ, từng giọt một chảy xuống.
“Hảo di nương, ngươi đừng khóc, Long nhi sẽ không trêu chọc ngươi nữa.” Hoa Vân Long cũng không dám giỡn nữa, lại đem bảo bối đưa vào cửa động, nằm rạp người trên thân thể Tần Uyển Phượng, chăm chú mãnh liệt đưa đẩy. Tần Uyển Phượng cũng lắc lư ngọc đồn, thượng nghênh hạ đĩnh, phối hợp lấy động tác của hắn, d*m thủy phóng túng như sông nước vỡ đê, không ngừng mãnh liệt chảy ra, từ khe đít chảy tới trên tấm trải giường.
“Ai nha… Sướng… Sướng chết… Hảo Long nhi… Ngươi… Ngươi thực biết chơi… Nương bị ngươi… Chọc vào quá… Thật tốt quá… A… Ai nha… Ư…” Nàng dâm đãng phóng túng kêu lên, tiếng vang ướt át của d*m thủy cũng càng ngày càng lớn.
“Nương… Ngươi… d*m thủy của ngươi… Thật nhiều…”
“A… Ư… Đều là ngươi… Chọc cho nương… Phát phóng túng… Ư…”
“Nương, ngươi sướng không?”
Tần Uyển Phượng trở nên cực kỳ lẳng lơ, luôn miệng nói: “Sướng… Sướng… Nương bị ngươi chọc vào sướng chết…” Lúc này, Tần Uyển Phượng mắt hạnh hơi đóng, dáng vẻ phóng đãng càng thêm chồng chất, nhất là bờ mông mập kia đang dốc sức liều mạng mà lắc lư, vô cùng dụ người.
“Nương… Ngươi lớn lên thật đẹp…”
“A… Đừng… Chớ ăn đậu hũ… Của nương… Nương… Lúc này… Nhất định rất khó coi… Chết rồi… Ư…” Đột nhiên, Tần Uyển Phượng dùng động tác kịch liệt mà khắp nơi phối hợp lấy hành động của Hoa Vân Long, hai tay ôm thật chặt bờ mông Hoa Vân Long, mông lớn nâng cao, âm thanh rên rỉ trong miệng càng gia tăng.
“Ai nha… Long nhi… Nhanh lên… Dùng sức mà thọc… Nương muốn chết rồi… Ư…”
“Nương, ngươi muốn ra?”
“Ân… Nhanh… Nương… Muốn xong… Nha… Nhanh… Nhanh…”
Động tác tiếp theo của Hoa Vân Long cũng nhanh hơn, lúc sâu lúc cạn, lại lật lại quấy, nghiêng rút xuyên thẳng, đem Tần Uyển Phượng làm đến cả cái giường loạn chuyển, dục tiên dục tử. Thân thể nàng mãnh liệt run rẩy một hồi, hàm răng cắn chặt đến phát ra tiếng “chi chi”, một cổ nhiệt lưu từ miệng tử cung phun ra, thế nhưng mà Hoa Vân Long vẫn y nguyên không ngừng đâm chọc vào. Tần Uyển Phượng ở dưới thân hắn mảnh mai vô lực rên hừ hừ, đầu đầy tóc lộn xộn tán loạn trên gối, đầu càng không ngừng tả hữu lắc lư, tư thái vô cùng chật vật. Qua không lâu, nàng giống như lại bị động tác của Hoa Vân Long khơi dậy hỏa diễm dục tính, phì đồn eo thon phối hợp lấy nhịp đút vào, lại lần nữa vặn vẹo nâng lên.
“Nương, ngươi lại phóng đãng.”
“Ân… Ư… Long nhi… Đều do ngươi làm ta hư hỏng… A… Ư…”
Làm trọn vẹn một canh giờ, Tần Uyển Phượng không biết chảy ra bao nhiêu lãng thủy (nghĩa đen sì là: nước l-n lẳng lơ), đã qua hơn bốn lần đại tiết thân. Đột nhiên, Hoa Vân Long cảm thấy chỗ lưng một hồi nhức mỏi, toàn thân khoái cảm dâng đầy, dốc sức liều mạng dốc sức liều mạng hung ác mãnh liệt chọc vào, quy đầu nhiều lần cắm vào hoa tâm, một cỗ tinh dịch đậm đặc nóng bỏng bắn thẳng đến trong miệng tử cung nàng. Xốp giòn, tê dại, chua chát, ngứa ngáy, nóng hổi – ngũ vị đều đủ, khiến cho Tần Uyển Phượng như phát cuồng, một hồi gấp gáp uốn éo, thân thể cũng đi theo hắn tiết ra lần thứ năm.
“Di nương, lúc ngươi phóng túng ưỡn lên nhìn rất đẹp mắt, hì hì.”
“Phi, tiểu bại hoại muốn ăn đòn, nương đều bị ngươi hại chết rồi.”
“Làm hại ngươi muốn sống chết đến lăn loạn đầy giường.”
“Phi, ngươi còn nói tiếp nương không để ý tới ngươi nữa.” Tần Uyển Phượng cố ý nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, giả bộ như tức giận, tư thái muôn phần kiều mị, tâm nhãn Hoa Vân Long nhìn thấy mà yêu thích đến độ kéo nàng đến mà ôm thật chặt vào trong ngực. Tần Uyển Phượng cũng thuận thế mà mềm mại đáng yêu rúc vào trên bộ ngực rắn chắc của hắn, nhớ lại lúc vui vẻ giao hoan.
Đột nhiên, Hoa Vân Long xùy cười ra tiếng, Tần Uyển Phượng không khỏi kỳ quái hỏi: “Ngươi lại cười cái gì a?”
“Di nương, ngươi vừa rồi tiết thân mấy lần vậy?”
“Không biết, nhớ không rõ rồi.” Như loại sự tình này, ngươi nói nàng làm sao có thể mở miệng nói ra đây? Thế nhưng mà Hoa Vân Long cứ mãi bám lấy nàng, nếu không phải nàng nói ra thì hắn sẽ không buông tha nàng.
“Được rồi, tiểu tổ tông, nương ra năm lần, đước chưa?”
“A… trách không được toàn bộ trên tấm trải giường đều là thấm ướt d*m thủy của ngươi.” Tần Uyển Phượng vừa quay đầu nhìn, mặt không khỏi ửng đỏ, thực không nghĩ tới hôm nay sẽ phóng túng thành cái bộ dạng này. Vì sợ d*m thủy thấm xuyên qua ga giường, dính ướt mặt giường, nàng bề bộn bò dậy cầm lấy tấm khăn lông lớn trên đầu giường, quỳ gối trước mặt Hoa Vân Long cẩn thận lau sạch lấy. Mông đít tròn trịa mập mạp trắng như tuyết vừa vặn vểnh lên trước mặt Hoa Vân Long, cho hắn nhìn rõ rành rành. Hoa Vân Long thầm nghĩ: không thể phủ nhận, phì đồn của di nương hoàn mỹ nhất là chỗ mình đã tiếp xúc qua ở chính giữa kia.
“Di nương, cái mông của ngươi thật là đẹp quá.”
“A… Ngươi ưa thích thì nhìn cho tốt, dù sao thì cái gì của ta cũng đều cho ngươi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.