Đại Hiệp Hồn

Chương 122: Đạo là vô tình lại hữu tình (9)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Hóa ra trên một cái bàn khác, một thiếu niên thân mặc nho y mang bội kiếm đang ngồi, bên cạnh là một nữ nhân đang tuổi trổ hoa, mặt mang lụa đen. Ở nơi đó còn có một đầu Hắc Miêu mắt tròn lập lòe đang đùa giỡn. Nhìn thấy Hắc Miêu kia, Thái Xương Nghĩa cũng bất giác khẽ giật mình. Vừa vặn lúc này, thiếu niên kia buông xuống bát đũa, ngẩng đầu lên, rõ ràng chính là đồng môn sư huynh của Nguyễn Hồng Ngọc, Tiêu Thù.
Thái Xương Nghĩa không nhận biết Tiêu Thù, nhưng đã từng nghe Hoa Vân Long kể về đầu Hắc Miêu kia. Chỉ thấy Tiêu Thù kia ngưng tụ ánh mắt, bỗng nhiên đứng dậy, cười âm hiểm nói: "Hoa tiểu tử, chúng ta đã lâu không gặp a."
Lời này vừa ra, nữ nhân mặt mang lụa đen kia đột nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó thân thể run lên. Cho dù nàng mang lụa đen che mặt, thậm chí chưa hề mang theo đầu Hắc Miêu kia, Hoa Vân Long cũng có thể liếc mắt nhận ra thân phận của nàng, nàng chính là Vưu thị tự xưng thê thiếp của Tư Mã Trường Thanh, một mực "thủ hộ" linh đường, kẻ hiềm nghi là hung thủ nhất đang ở ngay trước mắt, cũng khó trách Hoa Vân Long muốn phát lạnh a. Chỉ thấy Vưu thị kia khẽ đưa tay kéo ống tay áo của Tiêu Thù, nhỏ giọng nói ra: "Không nên sinh sự, chúng ta đi."
Thái Xương Nghĩa cũng là người thông minh, đột nhiên trầm giọng nói: "Đi? Chạy đi đâu?"
Chỉ nghe Hoa Vân Long chậm rãi nói ra: "Để cho bọn hắn đi, Phật môn thánh địa, không thể nhiễm huyết tinh."
Thái Xương Nghĩa nhíu chặt mày rậm, nói: "Làm sao lại? Chẳng phải nàng là..."
Hoa Vân Long khẽ gật đầu một cái, tiếp lời nói: "Đúng vậy, nàng chính là Vưu thị, chắc chắn không sai."
Tiêu Thù kia lạnh giọng hừ một tiếng, nói: "Hoa Vân Long, bản công tử chờ ngươi ở Chung Sơn, ngươi dám đến hay không?"
Hoa Vân Long quét ngang ánh mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Một lời đã định, lúc giờ mẹo tại hạ nhất định sẽ đến." Lời nói khẽ ngừng, ngưng mắt nhìn Vưu thị mà nói: "Lần này mong phu nhân làm chủ, tại hạ có chuyện cần phải thỉnh giáo phu nhân, hi vọng phu nhân không nên lỡ hẹn."
Vưu thị ngập ngừng nói: "Tiện thiếp... Tiện thiếp tuân mệnh."
Hoa Vân Long mỉm cười, đứng dậy nói: "Xương Nghĩa huynh, chúng ta đi a." Vung ra cước bộ, nhẹ nhàng bước đi ra cửa.
Thái Xương Nghĩa một mặt ngây ngốc, đi đến sườn núi, cuối cùng cũng nhịn không được, bèn lên tiếng hỏi: "Lão đệ, ngươi thật sự tin tưởng Vưu thị kia sẽ giữ lời đúng hẹn?"
Hoa Vân Long thản nhiên nói: "Mặc dù nàng đúng là một manh mối hữu ích, nhưng chỉ có vai diễn quần chúng, nàng có đi hay không, đều là chuyện râu ria."
Thái Xương Nghĩa kinh ngạc nói: "Vậy... Vậy cần gì phải hẹn nàng?"
Hoa Vân Long mỉm cười, nói: "Nếu nàng không dám đi, chứng tỏ nàng có tật giật mình, nhất định là nàng có quan hệ với huyết án, mặc dù không có phát hiện khác, cũng có thể toàn lực truy bắt nàng, sẽ có một ngày tra ra manh mối mọi chuyện."
Thái Xương Nghĩa nghi hoặc hỏi tiếp: "Nếu nàng đi thì sao?"
Hoa Vân Long bình thản nói: "Từ tình hình ngày đó mà phán đoán, Vưu thị này có quan hệ với huyết án, dựa theo dự liệu của ta, nếu nàng tiến đến, tự nhiên sẽ mời người khác giúp đỡ, hợp lực đối phó ta, đó chính là chuyện ta cầu cũng không được rồi."
Thái Xương Nghĩa đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp theo cười ha ha nói: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, ha ha, không thể ngờ được ngươi..."
Hoa Vân Long nhẹ nhàng vỗ một chưởng trên đầu vai hắn, cười nói: "Nói nhiều tất sẽ nói hớ, đã hiểu là tốt rồi, chúng ta đi nhanh một chút."
Ngay sau đó, hai người bọn hắn sóng vai mà đi, vội vàng đi xuống Thanh Lương Sơn. Lúc này, ở chỗ sâu trong chùa, vị lão hòa thượng gầy trơ cả xương kia bước ra, nhìn qua bóng lưng Hoa Vân Long trên đường, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó vén lên vạt áo cà sa xám ngắt, cũng chậm rãi đi xuống dưới núi.
Chung Sơn ở phía đông bắc của Kim Lăng, lượn quanh thành mà đi, lộ trình không thể ít hơn năm mươi dặm. Hai người Hoa, Thái dù gấp vẫn ung dung, từ cửa Thủy Tây đi ra khỏi thành, trước tiên đến đài Vũ Hoa đi dạo một vòng, sau đó lại một đường chạy đi, giống như gió cuốn điện giật, chạy như bay về phía Chung Sơn.
Đến chân núi, đã là đầu giờ mẹo, nhìn lên núi cao, chỉ nhìn thấy sương khói mờ mịt, thế núi hùng vĩ, đúng hợp với tên Tử Kim Sơn. Thái Xương Nghĩa cũng khẽ giật mình, thở một ngụm nói: "Một tòa Chung Sơn lớn như vậy, vừa rồi đã quên hỏi địa điểm chính xác, bây giờ đám người kia rốt cục ở nơi nào?"
Hoa Vân Long nghĩ một chút rồi nói: "Cũng may thời gian vẫn còn sớm, chúng ta leo lên một ngọn núi trước, khi có người đến, cũng có thể nhìn không sót gì."
Đây là kế sách duy nhất có thể làm được trong lúc này, Thái Xương Nghĩa tự nhiên không có lời nào để nói, hai người một lần nữa triển khai bước chân, chạy về phía ngọn núi.
Chỉ trong giây lát, đã gần đến đỉnh núi, chợt nghe một âm thanh phụ nhân khàn giọng quát lên: "Đứng lại, nếu ngươi lại tiến lên phía trước một bước, ta chém đứt chân chó của ngươi."
Hoa Vân Long đột nhiên rùng mình, nói: "Là Tiết nương? Nàng làm sao lại..."
Nghi hoặc vừa nổi lên, chợt nghe thanh âm một nam tử khinh cuồng cười lạnh một tiếng, nói: "Bọ ngựa đá xe, ha ha, bà nương xấu xí nhà ngươi quả thật không biết tốt xấu, dám..."
Lời còn chưa ngừng, Hoa Vân Long đã xoay người quát khẽ một tiếng: "Nhanh, là Cừu Hoa." Trong lời nói, thân thể đã phóng lên cao, lao nhanh về phía đỉnh núi.
Hai người bọn hắn tới gần đỉnh núi, chỉ thấy đó là một bãi cỏ cao thấp không bằng phẳng, phạm vi ước chừng mười trượng trở xuống, hai mặt đông tây đều là rừng rậm, phía đông bắc có một mảnh sườn đồi, chẳng biết có bao nhiêu thâm cốc, lúc này, ngoại trừ một mặt sườn đồi không người canh gác, ba mặt còn lại, mười sáu tên đại hán trang phục áo bào tím đang vây chặt xung quanh, ở giữa bãi cỏ, một vị thiếu nữ áo đen tuổi khoảng mười sáu, tay cầm đoản kiếm, đang trợn mắt nhìn.
Tiết nương ngăn ở trước người nàng, trên gương mặt xấu xí, hai mắt như bốc lửa, da mặt run rẩy không thôi, hai tay đen sì như mực, hiển nhiên là đã vận hết công lực, chuẩn bị xuất thủ. Nhưng ánh mắt Cừu Hoa kia chỉ mang dâm tà, lại như không nhìn thấy, sắc mặt vẫn y nguyên âm hiểm, mặt cười dâm đãng, từng bước một ép về phía trước, mặt khác, một vị thiếu niên khoảng hai mươi tuổi một thân cẩm y đang đứng ở bên cạnh, xem ra cũng chung một đường với Cừu Hoa kia. Một trận chiến này, hẳn là do Cừu Hoa động dâm niệm, muốn ra tay với thiếu nữ áo đen rồi.
Thái Xương Nghĩa vốn là một tên tính tình nóng nảy, vừa đưa mắt nhìn, chợt cảm thấy phẫn nộ sôi trào, bất ngờ trầm giọng quát một tiếng: "Dừng lại, khi dễ nữ tử lương thiện, ngươi có phải nam tử hảo hán không hả?" Một tiếng trầm giọng quát này, đan điền phát khí, âm thanh chấn động cả màng nhĩ, Cừu Hoa kia đột nhiên cả kinh, bất giác ngừng lại bước chân, xoay người nhìn lại.
Thiếu nữ áo đen bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Vân Long, vui mừng bật thốt lên một tiếng: "Hoa công tử."
Lúc này, Cừu Hoa kia đã nhìn thấy Hoa Vân Long, chỉ thấy hắn cau lại lông mày, âm hiểm cười nói: "Chúng ta thật có duyên a, ha ha, ngươi xảo trá mạo danh Bạch Kỳ, lại động tay động chân trên người bản công tử, cướp đi cô nương kỹ viện kia, cũng không sợ bôi nhọ thanh danh của Hoa gia các ngươi?"

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.