Đại Hiệp Hồn

Chương 120: Đạo là vô tình lại hữu tình (7)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Hắn miễn cưỡng trở mình một cái, như cố gắng trừ đi mê hoặc, bất giác tự lên tiếng nói: "Vẫn là đến phương nam thăm dò một chuyến, xem xem Phương Tử Ngọc có quan hệ với huyết án hay không." Nói thì nói như thế, trong tâm vẫn day dứt không thôi.
Hành vi của Phương Tử Ngọc khiến người khó hiểu, tựa hồ có oán hận chất nặng như núi với người Hoa gia, lại giống như đối với Hoa gia chiếu cố chu toàn, rốt cục đây là đạo lý gì?
Hơn nữa, ba chữ Xá Nữ Giáo, ý nghĩa như tên, rõ ràng là một tà giáo dựa vào nữ sắc, đầu độc nam nhân, Cổ Yên kia biết rõ Hoa gia bọn họ hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không cho phép tà giáo thế này xuất hiện trên giang hồ, nhưng Cổ Yên lại nói ra không hề cố kỵ, vì tôn chỉ của các nàng là tự tin quang minh chính đại? Hay là nghĩ rằng Hoa gia bọn họ không thể làm gì các nàng đây?
Trong dòng suy nghĩ, hắn dường như chấn động, mạnh mẽ xoay người trừng to mắt một cái, thì thào tự nói: "Có ý tứ gì? Trước mắt chí ít có hai nhóm người muốn gây chuyện bất lợi với Hoa gia các ngươi..."
Những lời này là Cổ Yên nói, giờ phút này hắn bỗng nhiên nhớ lại, mà ngoài thành Lạc Dương, những lời vị thiếu nữ áo đen đã nói, cũng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí, hắn nhớ rõ thiếu nữ áo đen kia đã từng nói: "... Chốn giang hồ sẽ nổi lên đại biến, Tư Mã Trường Thanh kia chỉ là người ở đầu sóng ngọn gió, cùng lắm chỉ là chịu chết thay người..."
Nàng cũng có nói: "Lệnh tôn đại nhân hùng bá võ lâm, uy danh đại thịnh, giống như mặt trời ban trưa, nhưng chính vì như thế, kẻ thù cũng là số một thiên hạ..."
Những lời này chảy xuôi trong tâm trí, hắn chợt cảm thấy chuyện có thể tin, tâm tình càng thêm trầm trọng, càng thêm phần khó ngủ nữa rồi. Hắn vốn là thiếu niên không buồn không lo, bất kỳ chuyện gì cũng không quá để ý.
Giờ phút này, gánh nặng ngàn cân đặt ở trên vai, hắn cũng trở thành tâm sự nặng nề, phải biết, mặc dù hắn tính tình rộng rãi, ý thức trách nhiệm lại cực kỳ sâu sắc.
Bởi đó, chuyện cũ như gió nổi mây phun, Vưu thị kia, Hắc Miêu kia, Tiết nương xấu xí kia, Nguyễn Hồng Ngọc kiều diễm, sư huynh Tiêu Thù của Nguyễn Hồng Ngọc, Cừu Hoa chạm mặt trước sau, một đám người dần xuất hiện trong tâm trí hắn, không thể ngừng được.
Gà gáy canh năm, trời sáng quá nhanh, hắn còn đang suy nghĩ, nghĩ về nữ tử tiến đến thăm dò kia, nàng kia và Cổ Yên có quan hệ gì không? Nếu không có quan hệ, vậy có lai lịch gì? Mục đích vì gì? Suy nghĩ vạn hướng, lại không thể tìm ra một đầu mối hữu ích nào, không ra được một kết luận nào, hắn bất đắc dĩ, ngồi dậy xếp bằng ngay ngắn, vận công hành khí, hành công chu thiên, mới dần dần nhập định.
Sau khi nhập định, tâm linh thanh minh, không biết qua bao lâu, hắn chợt cảm thấy có người đi vào phòng, hai mắt mở to, chỉ thấy Thái Xương Nghĩa cẩn thận bước khẽ, đang đứng ở cửa phòng lén lút quan sát phía ngoài. Trong lòng Hoa Vân Long khẽ giật mình, Thái Xương Nghĩa xoay người, dựng thẳng lên ngón trỏ tay phải, để trước môi làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, sau đó nói nhỏ: "Lão đệ, đi theo ta."
Hoa Vân Long càng thêm phần ngạc nhiên, cũng nói nhỏ: "Có việc gì thế?"
Thái Xương Nghĩa nhắc nhở: "Không có việc gì, ngươi rửa mặt trước đi, phải khẽ, phải nhanh, ta chờ ngươi."
Hoa Vân Long thầm nghĩ kỳ lạ, bất giác nhíu mày, vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa hỏi: "Mấy người Chiêu Nam huynh đã dậy rồi sao?"
Thái Xương Nghĩa nhẹ giọng nói: "Đừng đánh động bọn họ, chúng ta lặng lẽ trốn đi."
Hoa Vân Long ngạc nhiên nói: "Trốn? Vì sao a?"
Thái Xương Nghĩa mặt mang ý cười, nói: "Đi chơi, ta dẫn ngươi đi du lãm danh thắng cổ tích."
Hoa Vân Long chần chờ nói: "Việc này..."
Thái Xương Nghĩa vội la lên: "Nhanh nha, chờ bọn hắn dậy hết rồi, chúng ta sẽ không đi được."
Lời nói hơi ngừng, quay đầu lại nói tiếp: "Ngươi không biết đâu, danh thắng cổ tích của Kim Lăng không thể tính bằng số, nào là Thanh Lương Sơn, Sư Tử Sơn, Chung Sơn, Bắc Cực các, chùa Kê Minh, đài Vũ Hoa, thác Yến Tử... Về phần hồ Mạc Sầu và hồ Huyền Vũ, đó là không cần nói a."
Hoa Vân Long nghi hoặc nói: "Cho dù là đi chơi, cũng không thể lặng lẽ mà đi thế a, dù sao cũng phải..."
Thái Xương Nghĩa ngắt lời nói ra: "Dù sao cũng phải thế nào? Nói cho Dư bá phụ, vậy chắc chắn là đi không được, chờ bọn họ dậy rồi, nhất định là suy nghĩ nha, cân nhắc nha, nói tới chuyện của Cổ Yên kia, đầu đều phình lớn ra. Ta thấy ngươi hợp ý, lặng lẽ mang ngươi đi chơi, tránh khỏi chuyện bị bọn hắn cuốn lấy, ngươi có đi hay không? Không đi không làm phiền, ta đi một mình."
Hoa Vân Long bản tính đã ham chơi, lại nghe Thái Xương Nghĩa ăn chơi tinh tường như lòng bàn tay, kể ra rất nhiều chỗ vui chơi thú vị, tâm tư sớm đã lung lay, bây giờ lại nghe Thái Xương Nghĩa nói như vậy, càng cảm thấy không thể chối từ một mảnh thịnh tình của hắn, nhưng bởi vì đang nhờ Dư gia, phụ tử Dư gia lòng dạ thân thiện, bản thân mình lại không lo chính sự, lặng lẽ chuồn đi chơi, cảm thấy thật không thỏa đáng.
Thái Xương Nghĩa thấy hắn muốn nói lại thôi, bộ dạng đắn đo đi ở, lại vội vàng nói tiếp: "Cơ hội lập tức sẽ tiêu tan, ban ngày chúng ta đi chơi, buổi tối chúng ta lại đi Di Tâm Viện một chuyến, điều tra lần nữa, cũng hỏi thăm tăm tích hướng đi của tên họ Cừu kia, như vậy chơi thì chơi, làm việc thì làm việc, không phải được rồi sao?"
Hoa Vân Long ngẫm lại càng thấy có lý, hơi trầm ngâm, nói: "Vậy thì... Dù sao cũng phải lưu lại mấy chữ..."
Thái Xương Nghĩa mặt mày hớn hở, liên tục phất tay, nói: "Ngươi đi rửa mặt, giấy chữ để ta ghi, nhanh."
Đi đến bên cạnh bàn, mài mực chấm bút, vung tay múa bút. Chỉ thấy trên tờ giấy viết: "Đệ và Vân Long đi du lãm, tối sẽ về." Chữ ký càng đơn giản, chỉ có một chữ "Nghĩa". Quay đầu đặt bút xuống, chỉ thấy Hoa Vân Long mặt mày mỉm cười, đã chuẩn bị xong xuôi, đứng chờ ở sau lưng.
Thái Xương Nghĩa giơ ngón cái lên, nói: "Đi theo ta."
Thân thể chuyển động, lặng lẽ mở cửa phòng, lén lút đi ra ngoài. Lúc này mặt trời vừa mới nhô lên, đã có mấy hạ nhân Dư gia vẩy nước quét nhà nấu bếp, hai người bọn hắn tránh trái trốn phải, yên lặng đến sát tường viện, dò xét thấy bốn phía không người, liền tung người nhảy qua tường viện, nhanh chân chạy đi.
Chạy đi hai ba dặm, mắt thấy đã đến gần cửa lớn nội thành, Hoa Vân Long mới hỏi: "Xương Nghĩa huynh, chúng ta vào nội thành sao?"
Thái Xương Nghĩa nói: "Ân! Trước tiên tiến vào nội thành, Thanh Lương Sơn, chùa Kê Minh, Bắc Cực các đều ở trong thành."
Hoa Vân Long lại hỏi: "Chúng ta đi đâu trước đây?"
Thái Xương Nghĩa như đã tính trước, nói: "Đi Thanh Lương Sơn, chùa Kê Minh kia nằm ở trên đó, chúng ta tới Kê Minh Tự lấp đầy bụng trước, sau đó lại đến đài Vũ Hoa nhặt đá cuội."
Hoa Vân Long không biết "đến đài Vũ Hoa nhặt đá cuội" là có ý gì, cũng không biết vì sao phải "tới chùa Kê Minh lấp đầy bụng", nhưng thấy Thái Xương Nghĩa đi nhanh không nghỉ, hắn cũng chẳng muốn hỏi lại gì, chỉ là nhắm mắt theo đuôi, theo sát mà đi. Hai người bọn hắn chạy đi như bay, chỉ trong giây lát đến thành tây.

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.