Đại Hiệp Hồn

Chương 117: Đạo là vô tình lại hữu tình (4)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Khẽ ngừng một chút, lại lựa lời nói tiếp: “Trong lời nói cử chỉ của Cổ cô nương, tựa hồ thập phần tôn trọng đối với Hoa huynh, hơn nữa, chuyện có thể nói gần như cũng đã nói hết rồi. Thí dụ như, sư phụ nàng muốn sáng lập một Xá Nữ Giáo, việc này vốn thuộc dạng cơ mật, Cổ cô nương lại vì Hoa huynh ở đây mà nói thẳng không che giấu, từ đây có thể suy ra, cũng biết được nàng nói sư phụ nàng đã xa cách Kim Lăng, cũng là có thể tin, có điều, mỗi lúc đến điểm mấu chốt, Cổ cô nương lại ấp a ấp úng, không chịu nói thẳng, là có đạo lý gì? Huynh đệ ta thật khó có thể hiểu được."
Thái Xương Nghĩa cũng đột nhiên cao giọng kêu lên: "Có đạo lý, ta cũng nhớ ra rồi."
Hoa Vân Long nhướng mày, bối rối nói: "Ngươi nhớ ra cái gì?"
Thái Xương Nghĩa mặt mày hớn hở, nói: "Sư tôn của Cổ cô nương a, nàng lảng tránh ngươi không phải vì huyết án của Tư Mã đại hiệp."
Hoa Vân Long kinh ngạc giật mình, nói: "Ngươi có chứng cớ sao?"
Thái Xương Nghĩa nói: "Cần gì chứng cớ, có đạo lý còn không được sao? Ngươi ngẫm lại xem, nếu sư phụ nàng có quan hệ với huyết án của Tư Mã đại hiệp, Cổ cô nương việc gì phải nói ra lai lịch sư môn, đây chẳng phải là tự tìm phiền toái hay sao?" Mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng thật sự rất có đạo lý, hai mắt Hoa Vân Long nháy động, á khẩu không trả lời được nữa.
Chỉ thấy Cổ Yên nhoẻn miệng cười, nói: "Cảm ơn ngươi, Thái công tử, ngươi giúp tiện thiếp bênh vực lẽ phải."
Thái Xương Nghĩa làm người cực kỳ cương trực thẳng thắn, lắc lắc hai tay, nói: "Không được cám ơn ta, chỗ khó hiểu của ta, so với bọn hắn càng nhiều hơn."
Hoa Vân Long đã chìm trong trầm tư, mấy lời mà hai người Dư, Thái đã nói, cũng đã có một chút tác dụng.
Trong lòng Cổ Yên đã dễ chịu hơn nhiều, cười dịu dàng, nói: "Ngươi cứ hỏi thoải mái, nếu tiện thiếp biết được, nhất định không làm Thái công tử thất vọng."
Ánh mắt Thái Xương Nghĩa sáng ngời, nói: "Thật sự sao? Vậy ta hỏi ngươi, vì sao ngươi phải bắt Hoa lão đệ, đưa hắn đến Kim Lăng?"
Những lời này, hắn đã nín trong lòng thật lâu, hắn một mực hi vọng hai người Dư, Hoa có thể hỏi, nào biết được hết lần này tới lần khác hai người bọn hắn không chịu hỏi, bây giờ lại do chính hắn hỏi ra, hắn là một người tâm tư đơn giản, trong lòng vui sướng, căn bản là không cần phải nghĩ.
Ai ngờ, thần sắc Cổ Yên ngẩn ra, lúng túng một hồi lâu, lại không hề một nói ra lời. Thái Xương Nghĩa cảm thấy không cam lòng, ánh mắt quét ngang, lớn tiếng kêu lên: "Ngươi người này nói không giữ lời, câu này chỉ mới là câu hỏi đầu tiên, thế mà ngươi cũng không trả lời?"
Chỉ thấy trên mặt Cổ Yên hiện màu hồng, lắp bắp nói: "Tiện thiếp... Tiện thiếp..."
Chợt nghe Vân nhi cười hi hi nói: "Thái công tử, trong lòng sư tỷ của ta cực kỳ ngưỡng mộ Hoa công tử, ngươi việc gì phải ép buộc nàng trả lời đây a?"
Lời này vừa nói ra, Cổ Yên cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xấu hổ đỏ mặt không nói được gì, Thái Xương Nghĩa trừng to mắt, ngây ngốc tại chỗ.
Ngừng một chốc, chỉ nghe Hoa Vân Long hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu nha đầu hoa ngôn xảo ngữ, ngươi nghĩ Hoa mỗ sẽ tin mấy lời hoang đường của ngươi?"
Vân nhi gấp giọng nói: "Ai nói là chuyện hoang đường, không tin ngươi cứ hỏi sư tỷ của ta, hừ, mở miệng là mắng chửi người, thật sự oai phong lắm sao."
Hoa Vân Long đỏ mặt lên, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Ta xin hỏi, cái gọi là "càng nhiều người càng tốt", lời này chính là ngươi nói?"
Vân nhi trừng mắt, hai tay chống nạnh, bộ dáng hung hăng nói: "Là ta nói đấy, như thế nào?"
Cổ Yên vừa ngẩng mặt lên, gấp giọng nói: "Vân nhi ngươi bớt nói một câu đi."
Vân nhi nhăn mặt nhíu mày một cái, dọa nạt nói: "Hắn nói chuyện làm người tức giận quá đi."
Cổ Yên sâu thẳm thở dài một hơi, nói: "Dù sao sư phụ cũng đã ban xuống lệnh cấm, không cho phép chúng ta tới lui cùng người của Hoa gia, nói thêm nữa cũng là vô dụng, ngươi cần gì phải tức giận vì chuyện không đâu."
Lời nói khẽ ngừng, ánh mắt chuyển đến trên người Hoa Vân Long, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: "Hoa công tử, không phải là tiện thiếp không biết xấu hổ, chuyện cho tới bây giờ, tiện thiếp không nói, khó có thể dẹp bỏ nghi ngờ của ngươi. Ngươi ngẫm lại xem, dùng nhân phẩm của ngươi, danh vọng của Hoa gia các ngươi, thân là nữ tử, có mấy người có thể thản nhiên không thèm quan tâm? Tiện thiếp bắt công tử đưa đến Kim Lăng, thật sự là có một phần tư tâm, cũng may chuyện đã qua đi, cũng không cần che dấu thêm nữa."
Trong đôi mắt đẹp của nàng dâng lên một mảnh sương mù, ngừng lại một chút, tiếp theo lại như chực khóc, nói: "Về phần mấy lời Vân nhi đã nói, "càng nhiều người càng tốt", tiện thiếp không muốn giấu diếm ngươi, cũng không muốn giải thích nhiều hơn, tóm lại, gia sư cố ý sáng lập Xá Nữ Giáo, dạy dỗ rèn luyện không phải dễ dàng, chỉ bằng mấy nữ tử chúng ta, không thành được đại sự, một khi tỷ muội chúng ta gặp gỡ người có vị thế tài sản thích hợp, nếu là tâm đầu ý hợp, liền cố ý mời mọc thu nạp vào giáo, thu về để chính mình dùng, như thế mà thôi. Tiện thiếp đã nói đến thế, tin hay không, đó là do công tử rồi."
Mấy lời này, dù vẫn có chỗ giấu diếm, nhưng cũng có thể nói là thẳng thắn rồi, huống chi, trong đó còn có một chút gì đó vượt qua tình cảm nam nữ thông thường, Hoa Vân Long không phải người ngang ngược không nói đạo lý, lại càng không phải tâm địa sắt đá, vừa được tai nghe mắt thấy, bất giác đã ngơ ngẩn không nói được lời nào.
Cổ Yên kia tính tình cũng thật mạnh mẽ, rõ ràng là đỏ mắt chực khóc, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt mỹ lệ kia, nhưng nàng mạnh mẽ ức chế, không cho nó rơi xuống, giờ phút này bỗng xoay đầu nhìn ngang, nói với Thái Xương Nghĩa: "Thái công tử, còn có điều gì muốn hỏi không?"
Thái Xương Nghĩa đầu tiên là khẽ giật mình, chợt giật mình cao giọng nói: "Không có a." Miễn cưỡng quay đầu đi, không muốn nhìn bộ dáng đáng thương mà đáng yêu của Cổ Yên.
Cổ Yên buồn bả cười, nói: "Đã không hỏi gì nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu."
Bưng chén rượu lên, một hơi dốc cạn sạch, thừa cơ lau nhẹ đi nước mắt lưng tròng. Phong thái bực này, thật sự quá đỗi lay động nhân tâm, Dư Chiêu Nam yên lặng không nói gì, Hoa Vân Long lại càng là tâm thần rung động.
Vào thời khắc này, phía trên hành lang u tối đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm đi lại dồn dập. Cổ Yên nhíu chặt đôi lông mày kẻ đen, nghi hoặc hỏi: "Là Trần Nhị sao?"
Chỉ nghe một người dưới lầu đáp lại: "Đúng vậy, là Trần Nhị. Có hai vị khách nhân từ bên ngoài đến đây, khăng khăng đòi Yên cô nương tương bồi."
Cổ Yên lại càng thêm nhíu chặt mày, nói: "Ngươi không có nói lại sao, ta đang tiếp khách."
Trần Nhị nói: "Đã nói rồi, khách đến ngang ngược không nói đạo lý, nói rõ là nếu như cô nương không chịu đi tương bồi, bọn họ sẽ đánh nát Di Tâm Viện chúng ta."
Trong lòng Thái Xương Nghĩa vốn đang cực kỳ khó chịu, vừa nghe câu đó, lập tức giận dữ hét lên: "Nực cười, là kẻ nào dám đến giương oai? Nói cho bọn hắn biết phải thức thời một chút, bằng không ta sẽ xuống đó cắt đứt chân chó của bọn hắn."

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.