Đại Hiệp Hồn

Chương 107: Giai nhân sao đọa phong trần (8)




Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa

Bàn tay đưa vào trong áo, một thanh chủy thủ dài hơn một thước lóe lên hàn quang, lãnh khí bức người đã được cầm trong tay.
Dư Chiêu Nam thầm giật mình, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Danh hèn truyền lưu bên ngoài, ngươi có bao giờ nghe qua Dư mỗ làm việc gì mà bỏ dở nửa chừng..." Lời nói còn chưa dứt, Cổ Yên đã lạnh lùng tiếp lời: "Buôn chuyện ít nói lại đi, nếu thiếp thân không đánh lại người, ngươi cứ mang người đi..."
Chợt nghe Dật Phong huynh kêu lớn: "Chiêu Nam huynh, ta nhớ ra rồi, người này quá người Vân Trung Sơn Hoa đại hiệp..."
Dư Chiêu Nam chấn động, hoảng sợ xoay người nói: "Cái gì? Ngươi nói là Hoa đại hiệp?"
Dật Phong huynh vội vàng nói tiếp: "Không, là công tử của Hoa đại hiệp."
Dư Chiêu Nam chuyển động thân thể, uy thế bức người, âm thanh nghiêm nghị nói: "Ngươi mau nói, người nọ chính là Hoa công tử?"
Cổ Yên lãnh đạm đáp: "Thiếp thân đã nói qua, nếu ta không địch lại, người ngươi cứ mang đi, không cần hỏi nữa."
Dư Chiêu Nam thay đổi tâm niệm thật nhanh, cố gắng kiềm chế lửa giận, nói: "Hoa đại hiệp có ân đức muôn phương, Dư gia chúng ta thừa nhận ân đức tái tạo của hắn, con cháu của hắn, tại hạ không thể để cho bất cứ kẻ nào động đến, dù chỉ một sợi lông, ngươi chỉ là hạng nữ lưu, có độc ác hay không còn chưa rõ ràng, ta cũng không muốn động thủ cùng ngươi, ngươi đi đi."
Cổ Yên lạnh lùng cười nói: "Muốn đi? Lưu lại người rồi đi." Chủy thủ vung lên, "Xoẹt" một tiếng quét ngang tới. Một chiêu này nhìn thì quá chậm, kỳ thật nhanh đến cực đoan, chỉ thấy hàn mang thiểm điện, một cỗ kiếm khí vô cùng sắc bén bỗng nhiên tập kích tới sau lưng Dư Chiêu Nam.
Dư Chiêu Nam vừa mới xoay người, đột nhiên cảm giác được kiếm khí sắc bén, hắn cũng không quay đầu lại nữa, trước tiên lật tay chém ra một roi, dưới chân khẽ ngừng, vận sức vọt tới phía trước, lớn tiếng kêu lên: "Dật Phong huynh, chúng ta đi mau."
Thân pháp kia tựa như thiên mã hành không, nhanh đến cực điểm, một roi vừa chém ra, kình khí mãnh liệt, uy mãnh tuyệt luân. Kiếm khí do Cổ Yên chém ra bị ngăn cản trong chốc lát, hắn đã ngồi ổn định trên lưng ngựa, quất roi giục ngựa chạy như điên, tiến thẳng vào trong thành.
Bốn người còn lại cũng không chần chờ nữa, đều tự quất roi giục ngựa, đồng thanh quát lên, sau đó chạy đi. Năm người bọn hắn có kỵ thuật cao siêu, động tác quá nhanh, Vân nhi cùng Hách lão đa kia đã cảnh giác xuất chiêu ngăn cản, nhưng cũng chỉ tự mình bốc lên một đám bụi đất, đã không thể chặn được bọn hắn nữa rồi.
Nha đầu Vân Nhi vẫn còn chưa cam tâm, còn muốn tung người đuổi theo, chợt nghe Cổ Yên chán nản thở dài, nói: "Vân nhi, dừng lại, không thể ngờ được thân thủ của hắn cao cường đến như thế."
Vân nhi phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải từ bỏ sao?"
Cổ Yên nói: "Không từ bỏ thì còn muốn gì nữa? Lên xe đi thôi, chúng ta còn phải đề phòng hắn đến gây chuyện lần nữa." Trong tiếng thở dài, trèo lên trên xe ngựa, Hách lão đa vung roi giục ngựa, vội vàng chạy vào bên trong thành Kim Lăng.
Kim Lăng, còn gọi là Giang Ninh, chính là địa phương trù phú bậc nhất thời Nam Bắc triều. Kim Lăng hiện nay, so với trước kia còn phồn thịnh hơn mấy lần, danh thắng di tích cổ, đứng thứ nhất chính là địa danh Giang Nam. Bờ sông Tần Hoài, bên cạnh miếu Phu Tử, ban ngày, người thăm thú như dệt cửi, vào đêm, sênh ca văng vẳng, xa hoa trụy lạc, thâu đêm suốt sáng, quả nhiên là long xà hỗn tạp, tay ngọc lưu hương, trong lúc bước đi, đã khiến người chờ đợi lo lắng, cũng khiến người lưu luyến quên về.
Ở bên bờ sông Tần Hoài, chốn tiêu tiền bậc nhất này, có một tòa lầu các một mặt nhìn dòng sông một mặt đối diện phố phường náo nhiệt, cách miếu Phu Tử chưa tới một dặm.
Tòa lầu các này, tường đỏ ngói xanh, lầu cao sân rộng, ở mặt tiền giáp sông, ngừng ở đó mấy chiếc thuyền nhỏ tinh xảo, cảnh sắc như dệt như vẽ, trên cửa lớn rộng mở, trên cao có treo hai quả đèn rồng to lớn, lúc này đèn rồng kia vẫn đang phừng phừng nến đỏ, ánh nến chập chờn, chiếu rọi ba chữ vàng "Di Tâm Viện" được treo trên cửa lớn hoa mỹ này, rực rỡ lóa mắt, hào quang tỏa ra bốn phía.
Di Tâm Viện này đúng là thanh lâu số một số hai trong thành Kim Lăng, trong viện xuất ra trù sư (đầu bếp) nổi danh, có những chiếc thuyền hoa tú lệ, càng có vô số mỹ nữ tuyệt sắc, chuyên phục vụ cho những vị khách đến ăn uống ca hát vui đùa, dù là phú thương đại hào hay thường dân khốn khó, miễn là ở thành Kim Lăng, cứ nhắc tới Di Tâm Viện bên bờ sông Tần Hoài, chắc chắn không ai không biết chốn kỳ danh này.
Xe ngựa của Cổ Yên chạy vào trong thành, bảy chuyển tám chuyển, đi tới bờ sông Tần Hoài, tiến vào trong Di Tâm Viện. Nàng tự xưng kỹ nữ thành Kim Lăng, xem ra là thật không phải giả. Thế nhưng là, xe ngựa chạy vào trong viện, trong viện lập tức nổi lên một hồi bạo động bất an, thật lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, thế này lại là duyên cớ gì đây?
Bởi vì tường cao viện sâu, lúc này cũng không phải thời điểm khách khứa đông đảo, rốt cục là chuyện gì xảy ra, cũng không phải người ngoài có thể biết được. Cổ Yên như thế, Dư Chiêu Nam kia cũng đang trên đường vào thành, tâm tình thật đúng là cực kỳ khẩn trương.
Trên đường lớn, không dễ giục ngựa, một nhóm năm người bọn họ, cố gắng lựa chọn đường hẻm phố vắng mà đi, qua Cổ Lâu, vượt của Huyền Vũ, vẫn chạy như điên không ngừng, chạy thẳng về phía một tòa trang viên diện tích rộng lớn nằm bên hồ Huyền Vũ. Người còn chưa tới, Dư Chiêu Nam kia đã lớn giọng hô to: "Là ai đang trực ở đây? Mau đi mời lão thái gia."
Từ sau cửa viện đột nhiên xuất hiện một tên tráng hán, khom người đáp: "Bẩm công tử, Dư Mậu đang trực ở đây."
Dư Chiêu Nam từ phía xa vung tay lên, âm thanh vang vọng nói: "Mau, đi mời lão thái gia, nói rằng Hoa công tử Vân Trung Sơn đến."
Dư Mậu kia nao nao, nhanh chóng đáp một tiếng "Vâng", xoay người vội vã chạy đi.
Dư Chiêu Nam không chờ ngựa dừng vó. Chạy thẳng đến trước đại sảnh, mới tung người nhảy xuống yên ngựa. Một hồi chạy vội trên đường này, người người đổ mồ hôi như tắm, nhưng Dư Chiêu Nam lo lắng trong lòng, chẳng có tâm tư mà để ý tới mồ hôi xuôi theo mặt chảy xuống, sau khi xuống ngựa, xoay người vội hỏi: "Dật Phong huynh, Hoa công tử có biến hóa gì không?"
Vị Dật Phong huynh này cũng là thiếu niên tuổi đôi mươi, mắt như sao sáng, lưng hùm vai gấu, toàn thân toát ra anh khí, cực kỳ phóng khoáng tự nhiên, hai tay hắn ôm ngang Hoa Vân Long, cất bước leo lên bậc thang, nói: "Hoa công tử vẫn hôn mê như cũ, một hồi bôn ba này, cư nhiên vẫn luôn bất tỉnh."
Sau đó một vị thiếu niên mắt to mày rậm, khỏe khoắn tráng kiện lớn giọng nói: "Chẳng lẽ là bị nội thương, vì thế mới hôn mê bất tỉnh?"
Một vị thiếu niên khác thân hình cao to, hai mắt như mắt phượng tiếp lời nói: "Hoa công tử khí sắc vững vàng, không giống bộ dạng bị thương."
Bên cạnh còn một vị thiếu niên, mũi cao trán rộng, khuôn mặt chữ điền chất phác nói: "Hẳn là còn bị chế trụ một huyệt đạo khác, Dật Phong huynh, ngươi hãy đặt Hoa công tử xuống, lại cẩn thận kiểm tra một chút xem sao."
Mấy người bảy miệng tám lời, vây quanh Dật Phong huynh tiến vào đại sảnh, Dật Phong huynh đặt Hoa Vân Long nằm ngang trên một cái bàn vuông, nâng cánh tay phải lên, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, nói: "Theo tiểu đệ thấy được, sợ là Hoa công tử đã ăn phải một thứ dược vật..."

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.