Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 205: Cơ hội tới




Gió bỗng nhiên nổi lên, cuốn lên lớp tuyết trên mặt đất, trộn lẫn vào những bông tuyết đang bay xuống từ trên không trung, tựa như bọt sóng, che hết tầm mắt.


Tô Phục nhẹ nhàng xếp dù lại, đứng cô độc trên gò đất.


Giữa trời đầy gió tuyết, vẫn có thế thấy Tiêu Tụng một thân quan phục màu đỏ, đang lưu loát chỉ huy cấp dưới đi tìm kiếm cái gì đó.


Mới vừa rồi, trong khoảnh khắc Tiêu Tụng đem áo choàng của hắn khoác lên người Nhiễm Nhan, cho dù cảm xúc của Tô Phục luôn không dao động lớn, nhưng cũng tinh tường cảm nhận được bản thân mình vừa cao hứng vừa bi ai.


Cao hứng cái gì? Mà bi ai cái gì? Tô Phục cũng không quá rõ ràng.


Nhiễm Nhan ở trong lòng hắn, chiếm một vị trí rất đặc biệt. Nàng ở phương diện nào đó cùng hắn rất giống nhau, lại là người duy nhất đáng giá để hắn tín nhiệm. Có lẽ, là cao hứng cho nàng, rốt cuộc đã có được một chốn về tốt đẹp, mà không cần cô độc lưu lạc trên đời như hắn, mà bi ai, là chốn về của nàng chung quy cùng hắn không có quan hệ.


Vành tai Tô Phục khẽ nhúc nhích, nghe thấy trong gió tuyết đang gào thét có tiếng bước chân vội vã đi về phía hắn, liền xoay người lại nhìn thoáng qua, rồi đứng yên chờ.


"Tô thái y, điện hạ thỉnh ngài đến tư viên nghị sự." Người tới đứng ở dưới gò đất chắp tay nói.


Cuồng phong đem thanh âm của hắn thổi tan đi, Tô Phục vẫn dễ dàng nghe ra ý trong lời nói, hơi gật đầu, từ trên gò bước xuống, thanh âm băng lạnh hòa vào cùng gió tuyết, "Dẫn đường."


Người nọ cung kính lên tiếng, chạy chậm ở phía trước dẫn đường.


............


Xe ngựa của Nhiễm phủ vừa mới dừng trước nội môn, Nhiễm Vận sợ bị mẫu thân tóm được, lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh như chớp nhảy khỏi xe mà chạy biến về viện của mình.


Trở lại Hòa Nhã cư, tắm rửa bằng nước ấm, Hình Nương đốt mấy chậu than ở trong phòng ngủ, Nhiễm Nhan làm ổ trên giường xong không khỏi thở ra. Nhìn chung, tâm tình nàng hôm nay rất tốt, tuy rằng lúc mới bắt đầu không như mong muốn, nhưng cuối cùng vẫn quen biết được không ít người, cho dù thân phận của những nương tử kia cũng không tính là cao, nhưng có một ít nhân mạch, vẫn tốt hơn là không có.


Huống hồ, trò ném tuyết hôm nay thật sự chơi đến vô cùng vui vẻ.


"Nương tử, giờ cũng coi như dàn xếp ổn, nha đầu Tiểu Mãn kia..." Hình Nương cho rằng Nhiễm Nhan đã quên mất, liền mở miệng nhắc nhở.


Nhiễm Nhan từ bên giường cầm lên một quyển y thư gần đây đang nghiên cứu, mở ra đến trang được đánh dấu, hỏi: "Nàng ta gần đây làm những gì?"


"Ở trong viện vẩy nước quét nhà." Hình Nương tức khắc minh bạch Nhiễm Nhan là đang thử Tiểu Mãn, nghĩ nghĩ lại nói: "Nàng ta vẫn luôn chưa từng rời viện, nhưng chuyện ở trên đường thì lão nô không biết được... nương tử lúc trước cố ý để nàng ta đi cùng với Thập Bát nương, có phải cũng là vì thử nàng ta hay không?"


Nhiễm Nhan gật đầu, "Ta lệnh cho nàng ta đi hầu hạ sư phụ, cũng thỉnh sư phụ hỗ trợ chú ý nhất cử nhất động của nàng ta, ngày mai khi ta đưa Huyễn Không đi Thanh Âm am, sẽ đi vấn an sư phụ."


Hình Nương gật đầu tán đồng, rồi sau đó chần chờ một chút, mới hỏi: "Nương tử, cái áo choàng kia là của Tiêu Thị lang đi."


"Ừm." Nhiễm Nhan lên tiếng, chợt nhớ tới mình rõ ràng đã dặn Vãn Lục đừng nói ra việc này, liền hỏi: "Ngươi như thế nào biết được?"


Hình Nương thở dài, thuận tay đem áo choàng trên trên bàn xốc lên, lộ ra hình thêu ở cổ áo, "Loại hoa văn thêu có đường kính một tất này, chỉ có mệnh quan triều đình từ tứ phẩm đến thất phẩm mới có thể dùng."


Nhiễm Nhan gật đầu, tiếp tục lật xem y thư.


Hình Nương thấy bộ dáng không để bụng của nàng, không khỏi nói: "Nương tử không muốn gả cho Tang tiên sinh, lão nô sẽ không vì thanh danh phú quý mà đi khuyên nương tử một câu nào, nhưng lão nô muốn khuyên nương tử, chớ nên đối với Tiêu Thị lang sinh tình, vạn nhất nương tử bởi vì vậy mà có chuyện gì, lão nô làm sao công đạo với phu nhân nơi chín suối?"


Nói xong, trong mắt Hình Nương đã ngấn lệ, phu nhân trước lúc lâm chung đã kéo tay nàng, chỉ kịp nói ra một câu "A Nhan..." liền tắt thở, phu nhân không lưu luyến gì Nhiễm gia, chỉ không yên lòng nữ nhi duy nhất này.


"Hình Nương, không bằng ngày nào đó đi hỏi thăm một chút, vị cao nhân nào giỏi xem mệnh lý, giúp ta nhìn xem đi." Nhiễm Nhan biết cùng Hình Nương nói đạo lý là nói mãi không thông, Hình Nương tin quỷ thần, một khi đã như vậy thì cũng chỉ có thể xuống tay từ nơi này, "Mỗi người đều có mệnh số của họ, nếu ta đời này chú định là phải gả cho Tiêu Tụng, bị hắn khắc chết, vậy cũng là chuyện không tránh khỏi."


"Phi phi phi!" Hình Nương giận dữ nhìn Nhiễm Nhan nói: "Nương tử những lời này cũng không thể nói bậy, trên đầu ba thước có thần minh, không thể hồ ngôn loạn ngữ."


Nhiễm Nhan cười nói sang chuyện khác, nhờ Hình Nương báo trước với quản gia một tiếng, ngày mai mượn phòng bếp một chút, làm vài món đồ ăn đưa qua cho sư phụ.


Chờ Hình Nương rời đi, Nhiễm Nhan liền bắt đầu cân nhắc xem có nên nghĩ biện pháp đi mượn sức Võ Tắc Thiên hay không, từ xưa đến nay gần vua như gần cọp, nếu là từ bây giờ đã đứng cùng một phía, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều tham dự, đếu cuối cùng không chừng sẽ phải nhận kết cục qua cầu rút ván.


Hơn nữa thời khắc gian nan nhất của Võ Tắc Thiên, là đoạn thời gian những năm cuối Trinh Quán đến năm Vĩnh Huy thứ Hai. Trinh Quán chi trị còn còn đến mười mấy năm, hiện tại đã đầu nhập vào nàng ta có phải hơi sớm một chút hay không? Nếu đã vậy, còn không bằng nghĩ biện pháp khiến cho Lý Thế Dân chú ý, trong mười mấy năm này vẫn còn có chút tương lai.


Suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện như vậy, trong lòng Nhiễm Nhan cũng đã có một hướng đi đại khái, định ngày mốt sẽ đi tìm Lưu Thanh Tùng bàn bạc một phương án cụ thể.


Sáng sớm hôm sau, tiếng hiểu cổ vừa mới vang lên, Nhiễm Nhan đã rời giường.


Sau khi rửa mặt chải đầu xong, liền đi tới phòng bếp.


Mấy nữ đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng, phòng bếp của Nhiễm phủ rất lớn, bởi vì tối hôm qua đã dặn trước, cho nên có một kệ bếp được để trống riêng ra cho Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan rửa tay trong bồn, rồi bắt đầu thuần thục xắt rau. Nàng vừa hạ đao, đã khiến cho nương tử quản sự chú ý, nhưng vì Nhiễm Nhan mang vẻ mặt người sống chớ gần, nàng ta không dám đi qua quấy rầy.


Thẳng đến khi mùi thơm của thịt Đông Pha trong nồi tràn ra, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm ngào ngạt mà không ngán, mấy nữ đầu bếp mới sôi nổi duỗi đầu nhìn xung quanh, nương tử quản sự cũng nhịn không được mò qua lôi kéo làm quen, "Nương tử thật đúng là hiền huệ, tay nghề nấu ăn này sợ là cả ngự trù trong cung cũng cam bái hạ phong đi!"


Nhiễm Nhan bớt thời giờ quay đầu liếc mắt nhìn nương tử quản sự một cái, ấn tượng từ ánh mắt đầu tiên là "béo", thân hình kia, dù có ba Nhiễm Nhan cột lại cũng không thắng nổi nàng ta, bởi vì mập mạp, ngũ quan thoạt nhìn cũng không quá rõ ràng, đặc biệt một đôi mắt đã trực tiếp bị thịt ép thành hai đường thẳng, nhưng làn da rất đẹp, cười rộ lên hai má có lúm đồng tiền rất sâu, nhìn lại khá thảo hỉ.


"Lát nữa ta sai người đem công thức chép xuống cho ngươi." Nhiễm Nhan nói xong, trong lòng hơi khựng lại, cảm thấy mình có phải đã quá trực tiếp hay không?


Nương tử quản sự kia lại không thèm để ý, vui mừng quá đỗi, cười đến không khép miệng được, "Nương tử thật thật là sảng khoái, tay nghề tuyệt diệu cỡ này cũng không giấu diếm, nô tỳ gọi là Phúc Đoàn, sau này nương tử nếu muốn dùng phòng bếp, chỉ cần nói cho nô tỳ một tiếng là được, không cần phải thông qua quản gia."


"Cảm ơn." Nhiễm Nhan cảm thấy tên "Phúc Đoàn" này thật sự quá hợp với nàng ta, liền mỉm cười với nàng ta, coi như tạo quan hệ hữu nghị.


Phúc Đoàn gắng sức mở to hai mắt, 'chậc' một tiếng nói: "Nương tử thật đúng là mỹ nhân, nô tỳ từ nhỏ đã sống ở Trường An, cũng gặp qua không ít nương tử của gia đình giàu có, nhưng thật sự là lần đầu tiên thấy một người lung linh như nương tử!"


Nhiễm Nhan cũng không tiếp lời, đối với suy nghĩ của Phúc Đoàn nàng cũng có thể đoán ra một hai phần. Cũng giống như đời sau, đi đâu cũng kêu "mỹ nữ", hỏi đường trên phố, nếu tình cờ gặp nữ tử trẻ tuổi, cũng gọi "Mỹ nữ, chỗ nào chỗ nào đi như thế nào ", người ta cũng vui vẻ trả lời, đây bất quá là một kiểu lịch sự, trong miệng nói như vậy, cũng không thấy được trong lòng có thật sự là nghĩ như vậy hay không.


Phúc Đoàn trong chốc lát đã đem Nhiễm Nhan khen đến trên trời không có, trên mặt đất khó tìm, giống như lang quân toàn Trường An cưới không được nàng, là tiếc nuối cả đời. Nhiễm Nhan chỉ nghe như gió thoảng bên tai, thỉnh thoảng xen mồm hỏi nàng một ít phong tục nhân tình của Trường An, vậy mà cũng nói được vài câu.


Nhiễm Nhan làm món thịt Đông Pha mà Ngô Tu Hòa yêu nhất, một món canh gà nấu sâm, một món lòng chiên xù, còn thêm vài món xào nhỏ, ngoài ra còn nấu cho Nhiễm Bình Dụ và La thị một nồi cháo gừng băm thịt heo.


Buổi sáng ăn gừng tươi, tốt hơn uống canh sâm. Vào mua đông ăn gừng tươi buổi sáng, là phương pháp dưỡng sinh rất tốt. Ở nhờ nhà người khác, Nhiễm Nhan luôn có chút băn khoăn, Nhiễm Bình Dụ cùng La thị cũng không thiếu gì tiền tài, nàng cũng chỉ có thể cảm tạ bằng những chuyện nhỏ như vậy.


Chuẩn bị xong hết thảy, Nhiễm Nhan lên xe ngựa ở nội môn.


Xe ngựa vừa ra đại môn, đang sắp quẹo ra cửa, đi về hướng nam, lại bị một chiếc xe ngựa vừa dừng ở cửa Nhiễm phủ chặn lại đường đi.


"Đừng nóng vội đừng nóng vội, chờ ta xuống xe." Bên ngoài truyền đến một thanh âm nam nhân đang gấp gáp.


Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, vén rèm lên, vừa kịp thấy thân ảnh gầy còm kia chuẩn bị đi gõ cửa Nhiễm phủ, liền lên tiếng gọi: "Lưu Thanh Tùng!"


Lưu Thanh Tùng xoay người, thấy Nhiễm Nhan, vui vẻ nói: "Ta đang muốn tìm ngươi!"


"Lên xe rồi nói sau." Nhiễm Nhan nói.


Lưu Thanh Tùng vội vàng leo lên xe ngựa của Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan lệnh cho xa phu tiếp tục đi về hướng thành nam, Lưu Thanh Tùng tràn trề hưng phấn nói: "Ngươi biết trị suyễn không?"


Nhiễm Nhan trầm mặc một lát, trong ánh mắt mong đợi của Lưu Thanh Tùng, chậm rãi lắc đầu nói: "Trị thì thật ra không biết, bất quá lại hiểu rất rõ biểu hiện của bệnh suyễn trên thi thể sau khi chết."


"Thật là thua ngươi luôn! Ta muốn biết mấy cái đó làm gì!" Lưu Thanh Tùng xì hơi như trái bóng cao su, thở dài, "Hôm qua ta nghe Cửu Lang nói, Tấn Dương tiểu công chúa bị bệnh, bệ hạ nguyên bản chuẩn bị hôm nay khởi hành đi Hoài Châu giờ cũng hủy bỏ, hiện tại đang gấp đến xoay vòng đó! Ta nghe Cửu Lang miêu tả bệnh trạng rất giống suyễn, hơn nữa Trưởng Tôn Hoàng Hậu là hoăng vì bệnh suyễn, khẳng định là di truyền a!"


Lưu Thanh Tùng dùng ánh mắt "ngươi biết mà" lăng lăng mà nhìn Nhiễm Nhan.


"Không cần nhìn ta như vậy, có nhìn nữa ta cũng không thể lập tức biết trị bệnh suyễn." Nhiễm Nhan cũng không đến mức không biết trị, đối với cơ chế phát bệnh suyễn, cách trị, cách điều dưỡng, nàng đều hiểu rất rõ, nhưng chữa bệnh mà lý luận suông cũng vô dụng, phải có kinh nghiệm lâm sàng phong phú mới đủ để xưng là biết trị!


Nhiễm Nhan biết Tấn Dương công chúa, nhũ danh của nàng là Hủy Tử, là công chúa mà Lý Thế Dân yêu thương nhất, từ khi Trưởng Tôn Hoàng Hậu qua đời, Lý Thế Dân liền đem Hủy Tử cùng với Lý Trị mang bên người tự mình giáo dưỡng, nghe nói cả thời điểm phê sổ con, cũng sẽ để Hủy Tử ngồi trên đùi.


Hủy Tử ngoan ngoãn lanh lợi, lớn một chút đã biết nhìn mặt đoán ý, rất biết dỗ người vui vẻ. Nhìn thấy phụ hoàng tức giận, biết xem xét thời thế mà nói vài câu giúp người bị mắng, chậm rãi tiêu bớt cơn giận của Thái Tông.


Văn võ cả triều có không ít người nhận qua ân huệ của tiểu công chúa, bởi vậy đều coi nàng như bảo bối mà cung phụng, rất được yêu thích.


Có thể nói, nếu có thể có được quyền lợi trị liệu cho Tấn Dương công chúa, muốn làm cái gì đều dễ hơn nhiều.


Con ngươi Nhiễm Nhan dần hiện ra ánh sáng xưa nay chưa từng có, trầm ngâm nói: "Cái này, cũng có thể biết."


Nàng tin tưởng sự thành là do người, Tấn Dương công chúa chết vào năm Trinh Quán thứ Mười tám, còn thời gian bảy năm, nếu trong khoảng thời gian này tập trung vào bệnh suyễn, ở trên phố trị liệu miễn phí cho những người có bệnh, tích lũy kinh nghiệm, cố gắng tranh thủ thời gian thì chắc chắn có thể thành. Hơn nữa, so với y sinh cổ đại, ưu thế của nàng chính là có hiểu biết nhiều hơn về bệnh này, còn biết rất nhiều dược vật và phương pháp điều dưỡng mà bọn họ còn chưa từng nghe đến.


Lời editor: Tô Tô à, sao lại nói 'chốn về' của A Nhan cùng cưng không có quan hệ? Người ta đã có thời gian đeo bám cưng ráo riết, ai kêu cưng chạy giỏi quá làm chi? Bây giờ than thân trách phận cái gì hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.