Hai thị tỳ của Nhiễm Vân Sinh nhìn thấy Nhiễm Vận, vội vàng khom người hành lễ, "Gặp qua Nhị Thập nương."
"Nhĩ Đông, Thiển Tuyết, a huynh đâu?" Nhiễm Vận nhìn thấy thị tỳ của Nhiễm Vân Sinh, vội hỏi.
"Thập Lang có việc gấp phải đi ra ngoài, Nhị Thập nương tìm hắn gấp như vậy, là có chuyện quan trọng sao?" một thị tỳ mặc váy hoa màu vàng cam lên tiếng đáp.
Thân mình Nhiễm Nhan đang dựa vào ghế cong thoáng xê dịch, nàng lúc này mới cẩn thận đánh giá hai thị tỳ của Nhiễm Vân Sinh. Hai nữ tử trang điểm rất thuần tịnh, diện mạo cũng chỉ là trung đẳng, nhìn không có chút gì bắt mắt, nhìn trang phục các nàng mặc sẽ không ai nghĩ đây là thị tỳ bên người của con vợ cả nhà giàu số một Tô Châu, nhưng cử chỉ của hai người tự nhiên hào phóng, Tiểu Mãn so ra còn không phóng khoáng bằng.
"Có việc gấp? Có việc gì gấp? Đi nơi nào?" Nhiễm Vận vội vàng truy vấn.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dạng nàng ta, giống như thực sự có chuyện quan trọng, liền mở miệng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Nhiễm Vận lúc này mới đem ánh mắt quay lại trên người Nhiễm Nhan, trong lòng vốn không muốn cùng nàng lãng phí miệng lưỡi, nhưng nhìn khí chất của nàng cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, tâm niệm vừa chuyển, đáp: "Còn không phải cái Tề gia kia, ta sáng nay vừa mới đến phủ, liền thấy gia chủ Tề gia bái phỏng A gia, còn có tộc lão ở đó, ta liền núp ở phía sau đường nghe, Tề gia lại là muốn cùng nhà chúng ta kết thân. Người bọn họ vừa ý chính là A huynh của ta, ta không muốn A huynh cưới nữ nhân Tề gia."
Nhiễm Vận chán ghét Tề Lục nương, ghét luôn toàn bộ nương tử Tề gia.
"Tề gia chuẩn bị dùng nương tử nào liên hôn?" khẳng định không có khả năng là Tề Lục nương, đó là người đội tên tuổi Tô Châu đệ nhất mỹ nhân, phỏng chừng bọn họ sẽ không nỡ dùng để liên hôn với một thương nhân.
Nhiễm Vận có chút kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Nhiễm Nhan, nàng chưa từng phát hiện thì ra vị Thập Thất tỷ này lại đẹp như vậy, cùng hình tượng luôn sợ hãi nhu nhược trong trí nhớ vô cùng đối lập.
"Cũng không biết tính toán lấy nữ nhân lung tung rối loạn nào đưa cho A huynh ta nữa." Nhiễm Vận thở phì phì mà ngồi xuống hành lang, oán hận nói: "Cũng không biết sao, a gia vậy mà không lập tức cự tuyệt."
Nhiễm Nhan trong lòng hơi nghẹn, Nhiễm thị chưa phản đối, chỉ sợ cũng là bởi vì gần đây thanh danh bọn họ vì nàng mà bị hao tổn, cho nên muốn thông qua phương thức liên hôn để tiến thêm một bước củng cố địa vị gia tộc.
"Ngươi thật là Nhiễm Thập Thất Nương?" Nhiễm Vận thấy đôi mắt âm u của Nhiễm Nhan, không khỏi hỏi.
"Ngươi cảm thấy sao?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà đem vấn đề đẩy trở về.
Hai bên trầm mặc một lát, cổng trúc của viện phát ra một tiếng kẽo kẹt, là Hình Nương vác sọt đồ ăn đi vào, thấy Nhiễm Vận, đầu tiên là nao nao, hai giây sau kinh ngạc nói: "Là Nhị Thập nương?"
"Hình Nương." Nhiễm Vận đứng dậy hành lễ. Hình Nương là lão nhân bên người Trịnh phu nhân, nàng hành lễ cũng là phải phép.
Hình Nương vội vàng buông sọt, chạy lại nâng nhẹ Nhiễm Vận, "Mau đứng lên, lão nô sao dám nhận đại lễ như vậy của Nhị Thập nương, đây là chiết sát lão nô."
Nhiễm Vận đối đãi với Hình Nương khá khách khí, ngọt ngào cười nói: "Trước kia khi ta ở Tô Châu, còn may mà có ngài chiếu cố, mẹ cũng thường xuyên nói trước kia ít nhiều gì ngài cũng giáo dưỡng ta một đoạn thời gian, từ Huỳnh Dương Trịnh thị ra, không phải người bình thường có thể so."
"Đâu có, Tam phu nhân quá khen, Nhị Thập nương sợ là không nhận ra nương tử nhà ta đi" Hình Nương dẫn nàng cởi giày, quỳ ngồi trên hành lang, cảm thán nói: "Nương tử vì bệnh mà ở thôn trang thành nam tu dưỡng hai năm, người cũng trở nên ít lời."
"Thành nam?" Nhiễm Vận lập tức minh bạch, Nhiễm thị ở Giang Nam và Hoài Nam có không ít thôn trang, trong đó không thiếu những thôn trang tinh xảo, nhưng thôn trang ở thành nam kia không dựa núi cũng không gần sông, lại ở vùng nông thôn, nếu không phải bởi vì nơi đó còn trồng một vườn mẫu đơn, chỉ sợ đã sớm hoang phế, dưỡng bệnh lại ra tới đó dưỡng sao?
"Hèn chi..." Nhiễm Vận liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, vừa mới dưỡng tốt lên lại bị ném tới cái mảnh đất hoang vu này, A huynh từ nhỏ luôn tốt với nàng, cũng khó trách lại quan tâm nàng như thế.
Thiếu nữ cảm xúc biến hóa thực mau, hỉ ác cũng chỉ ở trong một ý nghĩ, Nhiễm Nhan nhìn ánh mắt dần dần biến hóa của nàng, mỉm cười nói: "Chuyện Thập ca ngươi cũng không cần sốt ruột, ta tin tưởng tam thúc cũng sẽ không để người khác tính toán, gia nghiệp hắn tạo ra là sau này cho Thập ca kế thừa, phu nhân tương lai của Thập ca chính là đương gia phu nhân, cũng không phải ai cũng được."
Còn về phần Tề Lục nương, nếu nàng chết tâm thì tốt, nếu lại dám chơi thủ đoạn gì, Nhiễm Nhan tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Chỉ có điều nàng vẫn không nghĩ ra dân phong Đường triều tuy đã cởi mở hơn, nam nhân có quyền lợi đi tìm hoa hỏi liễu, nữ nhân cũng có quyền lợi yêu đương vụng trộm, có mấy phụ nhân còn công khai dưỡng trai lơ bên ngoài, nhưng loại tình huống này ở phía nam lại biểu hiện không quá rõ ràng, thậm chí có vài gia tộc còn như Ân thị, lễ giáo nghiêm ngặt, Tề Lục nương xuất phát từ suy nghĩ gì mà nói ra yêu cầu này với Nhiễm Vân Sinh?
"Ngươi nói cũng đúng, là ta quá sốt ruột." Nhiễm Vận khẽ thở dài một tiếng.
Quan hệ của hai người vốn dĩ không quá thân mật, mặc dù hiện tại trong lòng Nhiễm Vận có cái nhìn mới về Nhiễm Nhan, nhưng Nhiễm Nhan hơi ít nói, huống hồ tuổi tâm lý giữa các nàng chênh lệch khá xa, căn bản không có gì để nói. Nhiễm Vận ngồi trong chốc lát, cùng Hình Nương nói mấy câu, liền đứng dậy cáo từ.
Nhiễm Nhan để cho hai thị tỳ của Nhiễm Vân Sinh trở về Nhiễm phủ cùng nàng ta, ở chỗ này buồn tẻ nhạt nhẽo, Nhĩ Đông và Thiển Tuyết tuy rằng chưa có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, nhưng lúc đi theo Nhiễm Vận, lại rất sảng khoái.
Hình Nương đem giỏ tre xách lên hành lang, vừa lấy đồ ăn xếp qua một bên vừa nói, "Nương tử, lão nô mới vừa rồi ở dưới chân núi có gặp Tang tiên sinh."
Nhiễm Nhan vừa mới cầm sách lên, nghe thấy lời này không khỏi nhướng mày, "Hắn tới đây làm cái gì?"
"Lão nô hỏi, nghe nói là lại đây bái phỏng các vị đại sư của chùa Vân Tòng." Hình Nương nói.
Nhiễm Nhan gật đầu, Tang Thần từ nhỏ lớn lên trong chùa, nhớ lại sư phụ hắn có pháp hiệu là Hoài Tĩnh, nói vậy chắc cũng có chút quan hệ với hòa thượng trong chùa Vân Tòng đi.
Chuyện này, Nhiễm Nhan nghe xong rồi cho qua, không hề để trong lòng.
Ở chỗ này chờ tin tức cứu người, Nhiễm Nhan không thể bình tâm tĩnh khí, đọc sách một lúc, liền mang theo Tiểu Mãn đi dạo trên núi, muốn coi coi có thể hái vài loại dược thảo hay không.
Trên núi cả trăm loại cỏ cây mọc thành cụm, đúng là có không ít dược liệu, đến trước buổi trưa đã sắp đầy sọt.
"Nương tử..." Tiểu Mãn kinh nghi bất định mà nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Ngài có cảm thấy giống như vẫn luôn có người đang nhìn trộm hay không?"
Loại cảm giác bị nhìn trộm này lúc ẩn lúc hiện, Nhiễm Nhan cũng đã nhận ra, vẫn luôn bí mật lưu ý, không nghĩ tới Tiểu Mãn cũng đã nhận ra, nàng vừa dứt lời, Nhiễm Nhan liền thấy bụi cây phía sau bên trái hơi hơi đong đưa.
"Nương tử!" dưới chân núi bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nam tử trong trẻo.
Nhiễm Nhan bước chân theo bản năng mà khựng lại, liền thấy một bộ truy y nhanh nhẹn lủi ra khỏi lùm cây, Nhiễm Nhan xách lên làn váy nâng bước định đuổi theo, thanh âm phía dưới kia lại như gọi hồn, "Nương tử, nương tử"
Nhìn lại thì bộ truy y kia sớm đã không thấy tung tích, Nhiễm Nhan tức muốn hộc máu mà nắm lên một túm thảo dược, ném xuống phía dưới, "Kêu cái gì mà kêu!!"
Tiểu Mãn kinh ngạc mà nhìn xuống sườn núi, một lang quân thanh tuấn mặc một bộ áo vải màu xám, trên đầu dính mấy cây thảo dược, ủy khuất mà nhìn Nhiễm Nhan. Cái bộ dạng này, không phải con thỏ ngu ngốc Tang Thần kia thì còn có thể là ai.
Nhiễm Nhan ngẩng đầu xoa xoa thái dương, áp xuống một bụng tức giận, hòa hoãn thanh âm, mới hỏi: "Ngươi sao lại chạy tới đây?"
Tang Thần nghe Nhiễm Nhan hỏi chuyện, tức khắc vui vô cùng, "Nương tử, thật xảo a! Tại hạ tới đây ngắm cảnh, không nghĩ tới sẽ cùng nương tử không hẹn mà gặp."
Nhiễm Nhan nhìn quanh bốn phía, nhàn nhạt nói: "Nơi này hoang sơn dã lĩnh, ngươi ngắm cái gì cảnh, coi chừng gặp phải bọn cướp giết người phanh thây."