Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 87: Một đóa kỳ ba




Lẳng lặng đứng một hồi, Tô Phục nghiêng người qua, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rồi ném chén nước trong tay lên cái bàn gần cửa, sau khi nhìn nó vững vàng đáp lên mặt bàn, mới duỗi tay bắt đầu cởi đai lưng của mình.
Nhiễm Nhan nhìn ánh sáng, ánh trăng như nước, nhưng độ sáng cũng không tệ lắm, nàng tuy rằng càng muốn ở vào ban ngày mà nhìn, nhưng Tô Phục có thể thực hiện ước định là đã rất nể tình, vạn nhất đưa ra quá nhiều yêu cầu, làm hắn thẹn quá hóa giận, chuyện sẽ hết đẹp.


Áo ngoài màu xám đậm theo động tác tay hắn mà chảy xuống dưới, vướng lên cây hoa mào gà phía sau, rồi nhẹ nhàng uốn lượn đáp trên mặt đất. Tô Phục áo trên đã cởi bỏ, vạt áo tản ra, lộ ra lồng ngực to lớn.
Nhiễm Nhan không phải chỉ mới nhìn qua một lần, ở trong xe ngựa, rồi tối hôm qua tại phòng trúc ở trúc viện này, chỉ là mỗi lần đều nhìn thoáng qua, mà lần này, nàng chỉ cách hắn trong gang tấc.
Vai hắn rộng mà rắn chắc, phần cổ hầu kết rõ ràng, mạch máu hơi hơi nhô lên, xương quai xanh liền kề nhau, làn da trắng nõn tĩnh mỹ, nhưng có vẻ rất có sức bật, hai khối cơ bắp trước ngực hơi hơi phồng lên, rõ ràng nhưng không khoa trương, bởi vì da trắng, hai viên trước ngực nổi bật đến hồng nộn, dưới ánh trăng nhìn như trong suốt, bụng từng khối cơ bắp rõ ràng, không cuồn cuộn chuyên nghiệp như 'The Rock', mà là bên dưới vẻ ôn hòa lại có ẩn dấu sức mạnh.
Ánh mắt không kiêng nể gì của Nhiễm Nhan làm cơ bắp hơi nổi lên trên đôi tay rắn chắc của Tô Phục, cộng với gân xanh mạch máu ở phần cổ bắt đầu bạo khởi, bộ dáng như đang cực lực nhẫn nại.



"Còn muốn tiếp tục không?" thanh âm của Tô Phục vừa lạnh lùng vừa áp lực.
Nhiễm Nhan đang định gật đầu, lại nghe hắn nói tiếp: "Nhìn tiếp cũng có thể, bất quá sau khi nhìn xong, ngươi có hai con đường có thể lựa chọn, hoặc là làm phu nhân của ta, hoặc là chết."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không nhìn."
Cái này làm Nhiễm Nhan có chút khó xử, chỉ vì nhìn thân thể người ta một chút, mà hoặc là hy sinh nửa đời sau, hoặc là toi mạng, thấy kiểu gì cũng không quá có lợi, dù cho người nam nhân trước mắt này đúng là hoàn mỹ hiếm thấy, nhưng hắn chính là người liếm máu trên lưỡi đao mà sống! Nhiễm Nhan nhíu mày nói: "Ngươi đây là chơi xấu phải không?"
"Ngươi chỉ nói muốn nhìn thật kỹ, chưa từng nói không cho ta đề ra yêu cầu." Tô Phục không mặn không nhạt mà nói, đem quần áo mặc vào trở lại, "Ngươi nghĩ kỹ rồi nói."
Nhiễm Nhan hừ hừ, dù sao nàng cũng không cảm thấy Tô Phục có thể giống như một khối thi thể, nằm ở trên bàn giải phẫu để cho nàng soi, cho nên ngay từ đầu cũng không có tích cực, hiện tại đạt được kết quả này, không coi là quá thất vọng. Chẳng qua điều làm nàng buồn cười chính là Tô Phục lại giống như mấy trinh tiết liệt nam, bị nàng nhìn thấy thân thể thì nàng phải phụ trách, đối với nam nhân cổ đại mà nói, hắn thật là một đóa kỳ ba.



"Ta đi về đây." Nhiễm Nhan thong thả ung dung đi đến bên cạnh cái rương, khom người xách lên, khi đi đến cổng trúc, nghe thấy thanh âm lạnh lùng kia phát ra sau lưng: "Ngươi có đói bụng không?"
Nhiễm Nhan khựng lại, quay đầu lại nhìn hắn, khóe môi cong lên, thanh âm thanh lãnh phát ra: "Ta lao tâm cố sức mà lại ăn lỗ nặng như vậy, ngươi nếu mời ăn cơm, ta không đói bụng cũng phải đói."
Tô Phục gật gật đầu, đi đến chỗ lồng trúc, duỗi tay sờ soạng lôi một con gà ra, hàn quang trong tay chợt lóe, nhưng phanh lại, nghiêng đầu nhìn qua Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan nghiêng đầu ngó ngó vào lồng, bên trong có gà, vịt, ngỗng, liền nói: "Gà."
Vì thế đoản đao trong tay hắn liền không chút do dự phất qua cổ gà, nhưng kỳ lạ là không thấy huyết bắn ra.



Tô Phục nhanh chóng nhóm lên một đống lửa ở ngoài viện, tự mình đi đến bên dòng suối nhỏ rửa sạch con gà vừa mới giết, đây là chuyện hắn am hiểu nhất, Nhiễm Nhan nhìn động tác tay hắn, sạch sẽ nhanh nhẹn, cảm thấy tò mò, liền đứng dậy tới ngồi xổm bên bờ nước quan sát.
Nhìn sườn mặt lạnh lùng như điêu khắc của hắn, Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy, hắn có lẽ không bất cận nhân tình như ngoài mặt, chỉ là hắn cũng như nàng, làm một loại nghề nghiệp nghiêm túc lâu rồi, liền dần dần quên mất biến hóa biểu tình như thế nào. Nàng từ sau khi sống lại, bởi vì nhàn nhã hơn nên mới bắt đầu chậm rãi tan băng, cùng Thập ca, Hình Nương, Vãn Lục, còn có vị sư phụ hờ kia ở chung lâu rồi, nên cười nhiều hơn trước, gần đây cũng không còn thường xuyên mơ thấy chuyện trước kia.
Trải qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủn này, Tô Phục cho Nhiễm Nhan cảm giác là bề ngoài lạnh băng nghiêm túc, nội tâm thực ra chẳng qua là người bình thường kiên cường mà thôi.
"Có thể dạy ta võ công không?" Nhiễm Nhan bỗng nhiên nói.
Tô Phục rửa sạch sẽ hai con gà, cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, đứng dậy đi đến bên đống lửa, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu, "Ta chỉ biết giết người."
Hắn từ mười ba tuổi bắt đầu cũng chỉ biết giết người, tất cả võ công đều là chiêu chiêu lấy mạng, nếu gặp gỡ địch nhân cường hãn, cũng đều đấu đến ngọc nát đá tan, rất ít có chiêu thức gì để tự bảo vệ mình, mục đích của hắn chính là giết người, vô luận là phương pháp gì, phải trả giá những gì.
"Vậy dạy ta giết người đi." Nhiễm Nhan nói. Nếu bị buộc vào tuyệt cảnh, giết người kỳ thật cũng là một loại phương pháp tự bảo vệ mình rất tốt, nàng đời này cũng không nhất định sẽ dùng tới, nhưng học một hai chiêu luôn là lo trước khỏi hoạ.


Tô Phục ngồi xếp bằng ở bên đống lửa, trên cái giá xuyên hai con gà, hắn nheo mắt rắc gia vị lên gà, môi mỏng hơi mím lại, sau một lúc im lặng, chậm rãi phun ra một chữ, "Được."
Nhiễm Nhan có được đáp án, mới kị ngồi lên tịch ở đối diện hắn.
Đã tới cuối mùa hạ, dù cho ban ngày vẫn cực nóng, ban đêm lại bắt đầu lạnh hơn, hiện tại đại để đúng là thời điểm "Nửa đêm lạnh thấu", Tô Phục đem áo khoác ngoài trên người gỡ xuống, cách đống lửa duỗi tay đưa cho Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan cũng không chối từ, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
Không khí an tĩnh hài hòa, Nhiễm Nhan ở một bên thêm củi lửa, Tô Phục thỉnh thoảng lại lật gà nướng, không bao lâu sau mùi thơm bốc lên, Nhiễm Nhan biết còn phải đợi trong chốc lát, liền gợi chuyện, "Có thể tâm sự không?"
Tô Phục ừ một tiếng.
Nhiễm Nhan là ôm tâm thái bất chấp tất cả, dù sao cũng đã biết thân phận của hắn, cũng nhân duyên trùng hợp mà thấy hắn giết người, nhiêu đây cũng đã đủ bị giết người diệt khẩu, cho nên lại biết nhiều hơn một chút cũng không có gì quan ngại, "Tại sao lại giết những quan viên đó?"
Tô Phục ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhan một cái, hắn cho rằng nàng sẽ hỏi mình vì cái gì sẽ đi con đường sát thủ này, nhưng hiển nhiên hắn đã xem nhẹ trình độ sắc bén của vị nương tử này.
Trầm mặc trong chốc lát, Tô Phục đáp: "Không chỉ có quan viên, cũng có người khác. Chẳng qua quan viên triều đình muốn bài trừ dị kỷ, càng có thể hạ sát nhẫn tâm hơn mà thôi."
"Cho nên ngươi là một sát thủ tự do?" Nhiễm Nhan vừa cời lửa vừa hỏi.
"Một nửa, ta có thể tiếp nhận tất cả nhiệm vụ chủ nhân yêu cầu, chỉ là bất quá có người yêu cầu, ta cần thiết vẫn phải làm." Tô Phục lại nhanh chóng bổ sung một câu, "Ta lần này là có thể thoát ly ra."
Nhiễm Nhan không biết hắn nói những lời này có thâm ý gì, đối với quen biết ngắn ngủn của bọn họ, có thể đàm luận đến đề tài cơ mật như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, hơi thở của bọn họ quá tương tự, giống như đang một mình ở trong mênh mang biển người bỗng nhiên gặp được đồng loại, loại cảm giác kinh hỉ, an tâm, tín nhiệm này, chỉ có trải qua rồi mới hiểu được, thậm chí người luôn cẩn thận như bọn họ, cũng có thể mở lòng ở một trình độ nhất định.
"Ngươi không phải là mượn xác hoàn hồn đi?" Nhiễm Nhan co chân, đem cằm gác ở đầu gối, bỗng nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Tô Phục nao nao, "Mượn xác hoàn hồn?"
Nhiễm Nhan nhìn phản ứng của hắn liền biết không phải, hơi thở hợp nhau hay không, cùng chuyện trọng sinh hay xuyên qua cũng không có bất luận quan hệ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.