Ở trong thùng xe, Vãn Lục tinh thần phấn chấn mà kể hết về Ca Lam cho Nhiễm Nhan nghe.
Nhiễm Nhan càng nghe càng cảm thấy đây là một nữ tử ghê gớm, thông tuệ, trầm ổn, không ngừng dùng mọi thủ đoạn để đối phó với Cao thị, đôi khi có chút âm ngoan đê tiện, nhưng thời điểm nên chừa đường lui, liền lưu một đường, thời điểm nên bỏ đá xuống giếng, tuyệt đối sẽ không có chút nào do dự, rất khó tin tưởng đây là một nữ hài chưa tới mười tuổi.
"Nghe Hình Nương nói, Ngọc Nương mang một viên thất khiếu linh lung tâm*, có lẽ Ca Lam giống nàng." Vãn Lục cảm khái nói.
*trái tim bảy lỗ, đại khái là người vô cùng khéo léo tinh tế thông minh nhạy cảm plus plus
Nhiễm Nhan cười nhẹ, người giống như Ca Lam mới thích hợp sinh tồn bên trong đại tộc nhà cao cửa rộng, mà bất luận là nguyên chủ Nhiễm Nhan, hay là nàng hiện tại, đều không thích hợp phiền lòng những chuyện đấu đá nơi đại trạch đó. Cũng không phải là không thể đấu, ngược lại, nếu thật sự phải đấu, Cao thị cũng chưa chắc là đối thủ của Nhiễm Nhan. Đối với nàng mà nói, có cái gì khó đâu? Nếu một pháp y muốn giết người, có quá nhiều biện pháp không làm người phát giác ra.
Chỉ là nàng kiếp trước trôi qua quá nghiêm túc, trừ bỏ công tác cũng chỉ có công tác, đến đời này, ngỗ tác đã chú định là không thể thành sự nghiệp của nàng, cho nên phải nhẹ nhàng tùy ý mà sống mới được.
Nếu những người ở Nhiễm phủ đó đều thành thật một chút, thì nước giếng không phạm nước sông, nhưng nếu thật sự trêu chọc đến Nhiễm Nhan, nàng cũng không ngại dùng đôi tay chuyên mổ tử thi này đi mổ mấy cái người sống.
Xe ngựa dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, bên ngoài trời đã tối đen, đèn góc trên xe ngựa chỉ có thể chiếu sáng không đến một trượng xung quanh, Nhiễm Nhan nhìn nhìn, cỏ hoang đong đưa, có vẻ vô cùng thanh lãnh yên tĩnh.
"Nương tử, tới rồi." Hình Nương ở ngoài xe nói
Vãn Lục đỡ Nhiễm Nhan xuống xe, đứng ở chân núi hoang vắng.
Vãn Lục đánh giá bốn phía một lần, ngẩn người, rồi chỉ bất đắc dĩ mà thở dài, nàng rất hiểu bản thân, ngoại trừ tấm lòng trung thành ra, ngoại trừ gan lớn có khí phách ra, nàng cái gì cũng đều không thể làm, cũng vĩnh viễn không thể giống như Ca Lam mà phòng ngừa chu đáo mọi chuyện vì nương tử.
Nhiễm Nhan biết Vãn Lục cảm thán cái gì, vỗ vỗ tay nàng, nói: "Nơi này thanh tĩnh, rất thích hợp tránh né bớt đầu sóng ngọn gió, có gì mà than thở! Lại nói, Thập ca cũng sẽ không để ta chịu khổ."
"Nương tử nói đúng." Vãn Lục gật gật đầu. Mặc dù đám người ở Nhiễm thị lạnh nhạt vô tình, ít nhất còn có Thập Lang là đối tốt với nương tử.
Chân núi sương phủ mờ mịt, càng đi lên cao, sương mù càng dày đặc, Nhiễm Nhan ngửa đầu nhìn hồi lâu, cũng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối trong sương mù, tiêu điều không thể tả.
"A di đà phật." Một tiếng phật hiệu từ trên núi truyền đến.
Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, theo thanh âm nhìn qua. Ba nữ ni mặc truy y* tay áo rộng ra đón, người đi đầu tuổi hơi lớn, ước chừng trên dưới 30 tuổi, dáng người cao gầy, cổ cao, mặt trái xoan thon gầy, dưới sự phụ trợ của bộ truy y, mặt mày có vẻ cực kỳ đạm mạc. Phía sau nàng là hai nữ ni tuổi còn nhỏ, người nhỏ nhất nhìn như mới mười hai mười ba tuổi, tâm tính còn chưa định, mang một đôi mắt tò mò mà đánh giá đoàn người của Nhiễm Nhan.
*y phục của các ni cô
"Bần ni Tịnh Huệ." Nữ ni đi đầu đi đến trước mặt Nhiễm Nhan, chắp tay trước ngực, hơi khom người nói.
"Con là Nhiễm thị Thập Thất Nương Nhiễm Nhan, gặp qua Tịnh Huệ sư thái." Nhiễm Nhan cũng lấy Phật lễ chào hỏi.
Tịnh Huệ hơi rũ đôi mắt, nói: "Không dám nhận." Nói xong lại cùng Hình Nương và Vãn Lục chào hỏi, rồi sau đó dẫn đoàn người lên núi. May mà đường trên sườn núi cũng không quá khó đi, đường khá nhỏ nhưng bằng phẳng, xe ngựa tuy không thể đi, nhưng khuân vác còn có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Ảnh Mai am dựng ở trên lưng chừng núi cách chân núi đi lên chừng hơn 50 mét, ở một khoảng đất dôi ra, tính toàn bộ các viện cũng bất quá là non nửa mẫu đất, am dựa lưng vào vách núi chênh vênh, tả hữu hai mặt là rừng cây, ra vào chỉ có một cửa chính có thể đi.
Ở gần cửa chính có một mảnh rừng trúc cực lớn, trúc mọc san sát, vươn thẳng lên trời cao, phảng phất như một cái bình phong tự nhiên, ngăn cách Ảnh Mai am khỏi ngoại giới.
Ánh trăng đã mờ đi, tiếng gió lại nổi lên. Gió đêm phất qua rừng trúc, phát ra tiếng sàn sạt nhỏ vụn, cùng với hương trúc thoang thoảng phả vào mặt, Nhiễm Nhan lập tức thấy thích nơi này.
Buổi tối nhìn còn đẹp như vậy, ban ngày sẽ càng đẹp mắt.
"Nhiễm thí chủ, bần ni đã sai người dọn dẹp một cái tiểu viện ở trong am, cung Nhiễm thí chủ lễ Phật, Ảnh Mai am hương khói không thịnh, có chút đơn sơ, mong rằng Nhiễm thí chủ có thể đảm đương một chút." Ngữ khí của Tịnh Huệ nhẹ mà bình thản, làm người cảm thấy thư thái.
"Nếu là lễ Phật, thì phải thành tâm, huống hồ ta rất thích nơi này." Nhiễm Nhan nói.
Khóe mắt Tịnh Huệ như có như không mà quét qua mặt Nhiễm Nhan, trong lòng lại đối với lời nàng nói không cho là đúng, trước kia cũng không phải không có quý nữ lại đây lễ Phật, chưa từng có người nào có thể ở lại quá ba ngày.
Tịnh Huệ một đường không nói gì mà đưa đám người Nhiễm Nhan đến tiểu viện đã được thu thập tốt, nói sáng sớm ngày mai đi bái kiến am chủ cũng được.
Cái viện Nhiễm Nhan được phát cho này có bốn gian phòng, nhà chính là gian nhà gỗ bên hành lang, bên cạnh có căn phòng trúc được dựng khá đơn giản, hai gian sương phòng, một gian phòng bếp nhỏ giản dị, thoạt nhìn nơi này là nơi thường dùng để tiếp đãi khách hành hương.
Hình Nương cùng Vãn Lục lập tức bắt đầu đốt đèn dọn đồ, trải giường, còn Nhiễm Nhan lại ăn không ngồi rồi mà lắc lư chung quanh, đánh giá hoàn cảnh.
Nhiễm Nhan nói là muốn tĩnh tâm lễ Phật, cho nên ngoại trừ Hình Nương cùng Vãn Lục, thì chỉ có Tiểu Mãn được chọn ra từ đám phó tì Cao thị đưa tới, những người còn lại toàn bộ đều lưu tại thôn trang.
Nhóm khuân vác đem đồ vật đặt hết vào trong phòng xong, liền rời khỏi Ảnh Mai am, tiểu viện vừa mới chen chúc ồn ào lập tức trở nên thanh tĩnh mà trống trải.
Qua loa dọn dẹp một chút, mọi người liền mang theo một thân mỏi mệt đi ngủ.
Nhiễm Nhan bởi vì mới vừa rồi ở trong xe có ngủ một lát, giờ nằm ở trên giường không có chút nào buồn ngủ, bèn ở trong phòng thắp huân hương đuổi muỗi Vãn Lục mang đến, mở cửa sổ, trải tịch bên dưới cửa sổ, rồi xếp bằng ngồi xuống luyện tập hít thở. Không khí vùng núi thấm vào ruột gan, ánh trăng như nước đổ lên người Nhiễm Nhan, phiếm lên bàng bạc, nếu lúc này có người nhìn thấy, sợ là có thể ngộ nhận thành Nguyệt Cung tiên tử.
Ngồi trong chốc lát, Nhiễm Nhan cảm thấy hơi lạnh lẽo, liền đứng dậy định đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên ngửi được mùi thịt nướng.
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, nơi này là am ni cô, như thế nào sẽ có mùi thịt nướng?
Nhiễm Nhan bữa tối chỉ ăn một ít điểm tâm, ngửi trong chốc lát, cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền đứng dậy phủ thêm áo lụa, theo mùi hương tìm tới chỗ người nửa đêm ăn vụng kia.
Ánh trăng trong trẻo, cảnh vật bốn phía đều vô cùng rõ ràng. Tiểu viện của Nhiễm Nhan ở phía nam của Ảnh Mai am, đi tiếp về hướng nam thì tất cả đều là rừng cây, Nhiễm Nhan dừng bước trước cánh rừng, cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, mặt trước cánh rừng có vài khoảnh vườn cau, mặt sau cánh rừng cũng không phải là cây cối hoang dã bình thường mà là cây ăn quả, bên trên kết mấy chùm quả lớn lớn bé bé, bị bóng lá che đậy, Nhiễm Nhan nhất thời cũng nhận không ra là quả gì, nhưng nơi này hẳn là rừng cây ăn quả của Ảnh Mai am.
Nhiễm Nhan kéo kín áo lụa trên người, nâng bước đi vào trong rừng cây ăn quả.
Rừng cây ăn quả này rất lớn, lớn hơn dự kiến của Nhiễm Nhan, đi mất một lúc lâu, mùi thịt càng ngày càng nồng, đáng tiếc là tìm không thấy người ăn vụng kia, Nhiễm Nhan thầm nghĩ, ni cô này nhất định là thường xuyên ăn vụng, nếu không sao có thể giấu được đến kín mít như vậy.
Nhiễm Nhan quay đầu lại nhìn nhìn con đường đã đi qua, cảm thấy không thể lại đi tiếp về phía trước, tới đây thôi, hơn nửa đêm, đi quá xa lại có chút không an toàn.
Nghĩ nghĩ, nàng than một tiếng, rồi xoay người quay về.
Mới bước được vài bước, phía sau chợt ập tới một trận gió lạnh, một thứ lạnh băng lặng yên không một tiếng động mà gác ở trên cổ nàng.
Nhiễm Nhan hơi kinh hãi, còn chưa kịp nhúc nhích, liền nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo đến thấu xương, mang theo dày đặc sát ý, "Không ai nói cho ngươi là không được tiến vào cánh rừng này sao?"
"Không có." Nhiễm Nhan áp xuống thấp thỏm trong lòng, bình đạm nói: "Ta tối nay vừa tới đây mà, nghe thấy mùi thịt, liền tìm lại đây."
"Nhiễm Thập Thất Nương." Thanh âm lạnh băng kia đã nói ra thân phận của hắn, đồng thời cũng thu hồi kiếm gác ở trên cổ nàng.
Nhiễm Nhan xoay người lại, nhìn thấy một nam nhân mặc toàn màu đen, thân hình cao lớn, trang phục đen dán sát thân thể đem hình thể hoàn mỹ của hắn phác hoạ ra toàn bộ, vai rộng eo thon, làn da trắng nõn ở dưới ánh trăng phiếm lên hào quang lạnh lẽo âm u, hốc mắt rất sâu, mũi cao thẳng, lập thể tựa người phương Tây, lông mi dài phủ xuống che lại ánh mắt hắn.
Người này lẳng lặng đứng cách nàng nửa trượng, tóc đen rối tung, tuấn nhan oánh bạch, giống như yêu tinh dưới trăng, đẹp đến làm người hít thở không thông.
"Đến đây đi." Tô Phục tùy ý mà đem trường kiếm cắm vào trong đất, xoay người bước đi.
Nhiễm Nhan hơi chần chừ, nghĩ thầm, nếu giờ mình quay về, hắn có thể phát hỏa mà giết quách mình luôn hay không, cân nhắc một chút, Nhiễm Nhan lựa chọn đi theo hắn.
Bước chân Tô Phục nhìn như thong thả, chỉ là vài bước liền đem Nhiễm Nhan ném rất xa đằng sau.
Ở trong rừng quẹo hai cái, trước mắt xuất hiện một mảnh rừng trúc chắn ngang, theo đường nhỏ lát đá xanh giữa rừng trúc đi vào trong không đến hai trượng, trước mắt liền rộng mở thông suốt.
Một cái trúc viện, hai gian phòng không lớn lắm, chung quanh còn có rất nhiều phòng trúc thấp bé, thường hay truyền đến thanh âm "tất tất tác tác" hoặc "Cạc cạc".
Nhiễm Nhan nghi hoặc mà nhìn bóng lưng Tô Phục, một sát thủ máu lạnh như vậy, thế nhưng ẩn cư ở chỗ này dưỡng gà vịt? Còn nghe nói hắn là trưởng tử con vợ lẽ Tô gia, một cái thế gia chi tử, tại sao lại trở thành một sát thủ giết người không chớp mắt?
Qua hết rừng trúc, liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, khoảng sân trước cửa có một dòng suối nhỏ, sóng nước lấp lánh dưới ánh trăng, trên dòng suối có một cái cầu trúc nhỏ nhỏ gác qua.
Chung quanh tràn ngập mùi thịt nồng đậm, nhìn phía trước đã có thể thấy đống lửa đang cháy.
Nhiễm Nhan âm thầm kinh hãi, nơi này cách chỗ nàng đứng vừa rồi ít nhất cũng đến trăm mét, hắn vậy mà có thể phát hiện ra nàng
"Ngồi." Tô Phục quỳ ngồi lên chiếu trải ở bên đống lửa, gỡ xuống cái chân dê vừa được nướng chín trên lửa, trong tay không biết khi nào lòi ra một cái chủy thủ, đem thịt trên chân dê nhanh chóng mà cắt thành từng mảnh từng mảnh, đặt ở trên cái bàn lớn trước mặt.
Bỗng nhiên động tác tay khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, tựa hồ cảm thấy nàng có chút ăn không ngồi rồi, lại giống như làm ảo thuật, một cái chủy thủ lại mọc ra trong bàn tay trái, được ném qua cho Nhiễm Nhan, "Cắt miếng khác đi."
Nhiễm Nhan sửng sốt, trong lòng âm thầm buồn bực, mình hình như cùng hắn cũng không thân lắm a! Bất quá là xông lầm vào một cái cánh rừng mà thôi, sự tình sao lại phát triển đến nước này?
Nhiễm Nhan vừa nghĩ, vừa nghe lời mà xé xuống một cái chân dê nướng khác, duỗi tay lấy cái sọt đế bằng ở bên cạnh kéo lại, rồi thủ pháp lưu loát mà giải phẫu cái chân dê này, đầu tiên là đem xương chân dê nguyên cây rút ra, rồi sau đó theo vân da cắt thành những miếng dày mỏng bằng nhau.
Dưới ánh trăng một mảnh yên tĩnh, từ đống lửa ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng lách tách, hai cái người bèo nước gặp nhau, từng người hết sức chuyên chú mà cắt phần chân dê của từng người, trong không khí tràn ngập một loại hương vị kỳ lạ.
(Cạn) lời editor: cái tên chương nghe thần tiên vl...nhưng...