"Không biết những bài thơ được phú đêm nay, bài nào là hay nhất?" Nhiễm Nhan giương giọng hỏi.
Trên mặt sông, sau khi mọi người thương lượng một lúc lâu, lại đi dò hỏi ý kiến của mấy vị đại nho đang xem náo nhiệt, rốt cuộc xác định được khôi thủ, Trương Phỉ xung phong nhận việc, cao giọng đọc:
"Kim nhật vân biền độ Thước kiều,
Ứng phi mạch mạch dữ thiều thiều,
Giai nhân kinh hỉ khai trang kính
Nguyệt hạ xuyên châm bái cửu tiêu"
Bộ dáng đắc ý, phảng phất như đầu thơ này là hắn làm.
Bài thơ này là thơ vịnh Thất Tịch. Nói thật, nếu không nhờ nguyên chủ có chút tu dưỡng văn chương, Nhiễm Nhan rất khó hiểu tình cảm trong đó. Khi còn học chuyên tu pháp y, bởi vì muốn đọc được "Tẩy oan tập lục" của Tống Từ, Nhiễm Nhan cũng từng nghiêm túc học qua cổ văn một thời gian, nhưng để có thể nghe và hiểu toàn bộ tình cảm biểu đạt trong thơ từ, thì nàng chưa đạt được tới cấp bậc đó.
Nhiễm Nhan ở trong lòng yên lặng đếm đếm mấy bài thơ mình còn nhớ rõ, cuối cùng thở dài, có thể nhớ hoàn chỉnh, cũng chỉ có hơn 10 bài, cái gì mà "Cày đồng đang buổi ban trưa", "đôi chim hoàng oanh đậu trên cành liễu xanh" gì gì đó, một chút cũng không dính dáng đến Thất Tịch.
Lấy tính tình của Nhiễm Nhan, nếu nàng tin tưởng mấy chuyện linh hồn xuyên không này, khẳng định sẽ ngâm nga đến thuộc lòng toàn bộ thơ của Lý Bạch, lo trước khỏi hoạ.
Nghĩ đến Lý Bạch, Nhiễm Nhan suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Ta ngâm một đầu thơ, nếu là chư vị không thể làm ra thơ có ý cảnh cao hơn, thì thỉnh thả cho ta rời đi."
Khẩu khí thật lớn! Trên sông mọi người kinh ngạc, hòa hoãn lại thì lại cảm thấy khinh thường, các nương tử dù có chút tài học, cũng không thể cao hơn đám lang quân bọn họ suốt ngày vùi đầu đọc sách đi.
"Nương tử không được để Nhiễm Thập Lang làm thay." Trương Phỉ lập tức mở miệng nói.
Nhiễm Vân Sinh tuy rằng chưa từng nhập Châu học, cũng chưa từng khảo qua công danh, nhưng mọi người đều biết, hắn tu dưỡng văn học không thấp, chỉ là xuất thân thương nhân, không thể tham gia khoa cử nhập sĩ thôi.
"Được." Nhiễm Nhan đồng ý.
Trên sông Bình Giang một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy, mặc kệ là lang quân trẻ hay là nhân vật đại nho nổi tiếng, đều dừng động tác lại nghiêng tai lắng nghe. Mà trên thuyền của Tề thị, một đám quý nữ đứng dọc theo rào chắn, Tề Lục nương nhìn chằm chằm thuyền kia của Nhiễm Nhan, trong thần sắc lạnh băng mang theo một chút phức tạp.
Tề Dục Tú bĩu môi: "Nhiễm Thập Thất Nương mạnh miệng như vậy, chắc là có định liệu trước, chẳng lẽ hôm nay đã có dự mưu đoạt vị trí của Lục tỷ"
Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy qua tư thái thong dong của Nhiễm Nhan khi đối mặt với thi thể ở Ân phủ, Tề Dục Tú đối với nàng bớt đi vài phần bài xích, nhưng cũng chưa đến mức thích.
Tề Lục nương mím môi không nói, mày đẹp hơi nhăn lại.
Nhiễm Mỹ Ngọc lại bĩu môi, Nhiễm Nhan có mấy cân mấy lượng, nàng biết rõ ràng, nếu không dựa vào Thập ca, nàng có thể làm ra thơ gì hay? Nghĩ đến Nhiễm Vân Sinh, trong lòng Nhiễm Mỹ Ngọc cũng nghẹn một trận, vốn dĩ Thập ca đối với nàng cũng rất tốt, nhưng bây giờ lại bị Nhiễm Nhan đoạt đi, nàng còn đang ước gì Nhiễm Nhan xấu mặt trước toàn bộ người ở Tô Châu.
Mỗi người ôm một tâm tư, từ trong khoang thuyền chậm rãi truyền ra thanh âm bình lặng của Nhiễm Nhan,
"Triệu khách man hồ anh,
Ngô câu sương tuyết minh.
Ngân yên chiếu bạch mã,
Táp đạp như lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh."
Trên mặt sông một mảnh ồ lên, thơ Nhiễm Thập Thất Nương ngâm vậy mà không phải "Thất Tịch thơ", mà là "thích khách thơ", hơn nữa ngôn từ lại lộ ra sự dũng mãnh không kềm chế được, đem một cái thích khách mai danh ẩn tích miêu tả đến tiêu sái cao thượng như thế.
Thanh âm lạnh băng đạm mạc của Nhiễm Nhan cũng không lớn, theo gió sông lạnh lẽo phiêu tán, nhuần nhuyễn mà nhuộm đẫm cảm giác lấy mạng người chỉ bằng một cái nhấc tay.
Người bị Tô Phục ám sát cũng không biết là người nào, nhưng khi vụ ám sát xảy ra trên thuyền chỉ có chút rối loạn rồi bọn họ đều bất động thanh sắc mà rời đi, cho nên những người ở đây căn bản không biết đêm nay có thích khách xuất hiện.
Nhiễm Nhan biết vậy nên mới dám yên tâm mà ngâm bài thơ này.
Đang lúc mọi người cho rằng bài thơ này đã được ngâm xong, lại nghe Nhiễm Nhan ngâm tiếp:
"Nhàn quá Tín Lăng ẩm,
Thoát kiếm tất tiền hoành.
Tương cứu đạm Chu Hợi,
Trì thương khuyên Hầu doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc,
Ngũ nhạc đảo vi khinh.
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu,
Ý khí tố nghê sinh."
"Cứu Triệu huy kim chùy,
Hàm Đan tiên chấn kinh.
Thiên thu nhị tráng sĩ,
Tuyên hách Đại Lương Thành.
Túng tử hiệp cốt hương,
Bất tàm thế thượng anh.
Thùy năng thư các hạ,
Bạch đầu Thái Huyền Kinh."
Hai đoạn thơ sau, là câu chuyện xưa về Tín Lăng quân, Hầu Doanh và Chu Hợi. Hiệp khách có thể kết bạn với minh chủ, minh chủ mượn vũ dũng mưu lược của hiệp khách tạo nên thành tựu sự nghiệp, hiệp khách cũng công thành danh toại, mặc dù cuối cùng không thành công, nhưng vẫn lưu danh thiên cổ.
Mọi người chấn động với sự dũng cảm tiêu sái của bài thơ này, nhưng cũng thở phào, té ra không phải ca tụng thích khách, mà là hiệp khách.
Những năm Trinh Quán thiên hạ vẫn còn rất tôn sùng vũ lực, huống hồ nam nhi nào trong lòng không có một cái mộng làm hiệp khách? Bài thơ này hào khí sang sảng, chí khí ngút trời, hung hăng mà chấn động đáy lòng mỗi người.
Trên mặt sông thật lâu không có thanh âm.
Những bậc đại nho kia nghe xong bài thơ này, cũng chinh lăng mất một lúc, hào hùng khẳng khái như vậy, mấy lang quân cũng thấy xấu hổ a.
"Bài 'Hiệp khách hành' này, có đủ cho ta rời đi hay không?" Nhiễm Nhan có chút mất kiên nhẫn.
Có đôi khi không phải ngươi không muốn đua đòi thì ngươi có thể đứng ngoài cuộc, đây là thế sự, Nhiễm Nhan trong bụng tính toán có cần phải tìm cái thời cơ nào đó trước mặt mọi người mà giải phẫu thi thể một lần, như vậy thì về sau người ở Tô Châu mỗi lần nhắc tới Nhiễm Thập Thất nương, sẽ sợ đến tránh không kịp, mấy chuyện tranh đua nhàm chán này, thật sự nàng không thấy vui vẻ gì.
Hơn nữa, Nhiễm Nhan trong bụng mực nước chỉ có vài giọt, bản thân nàng rõ ràng, có thể hóa giải lần này, vậy lần sau, lần sau nữa, cùng với vô số lần sau nữa thì sao?
Mọi người đương nhiên không quá nguyện ý để nàng rời đi, nhưng mọi người ở đây, bao gồm các bậc đại nho, trong chốc lát mấy ai có thể làm ra một bài qua được "Hiệp khách hành"?
Bởi vậy, mặc kệ có nguyện ý hay không, cũng đều phải dời thuyền ra.
Thuyền ở trong nước từ từ mà đi, trong khoang thuyền Nhiễm Vân Sinh ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, nói: "A Nhan bài thơ này, khẳng khái tiêu sái, chí hướng cao xa, đến cả mấy bậc đại nho cũng không so được"
Nhiễm Nhan cười nhẹ, "Bài thơ này là ta nghe được, ta đọc qua thư mấy năm, Thập ca lại không phải không biết, làm sao có thể làm ra được thơ tầm này"
Nhiễm Vân Sinh hiểu rõ gật gật đầu, lại vì nàng lo lắng nói: "Bài thơ này là người phương nào làm? Nếu bị người khác biết được ngươi đạo thơ thì không tốt cho thanh danh của ngươi...ngươi nếu biết người kia là ai, không bằng..."
"Lấy tiền mua hả?" Nhiễm Nhan tiếp lời.
Nhiễm Vân Sinh hiển nhiên cũng chưa từng làm loại chuyện này, nghe Nhiễm Nhan nói trắng ra như vậy, tức khắc mặt đỏ lên.
"Ngươi cũng nói, bài thơ này khẳng khái tiêu sái, người làm thơ tất nhiên cũng là người hào sảng, phẩm cách cao thượng, làm sao có thể vì tiền tài mà khom lưng?" Nhiễm Nhan cũng biết Nhiễm Vân Sinh là quan tâm nàng, trong lòng ấm áp, mở miệng trấn an: "Thập ca chớ có lo lắng, ta biết người này lâu rồi, bảo đảm sẽ không bị bại lộ."
Nhiễm Vân Sinh thấy nàng chắc chắn như thế, lúc này mới yên lòng, thăm dò thử ngoài cửa sổ, trên sông Bình Giang khôi phục ầm ĩ, phảng phất như còn ồn hơn trước.
"Thập ca, chúng ta về đi." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Việc đã đến nước này, lại còn đi dạo, chỉ sợ sẽ gặp thêm nhiều chuyện phiền phức.
Nhiễm Vân Sinh cũng tán đồng, vì thế gọi người chèo thuyền đem thuyền đậu lại một chỗ bờ sông vắng vẻ, cùng Nhiễm Nhan nắm tay xuống thuyền, một đường tản bộ ngắm trăng, rất nhanh đã nhìn thấy chợ.
"Có mệt hay không? Muốn Thập ca cõng ngươi không?" Nhiễm Vân Sinh thấy chóp mũi Nhiễm Nhan mồ hôi trong suốt, nhịn không được hỏi.
"Ta đã lớn như vậy, còn bắt ca ca cõng, quá không ra thể thống gì." Nhiễm Nhan học giọng điệu của Hình Nương, nghiêm mặt nói.
Nhiễm Vân Sinh bị vẻ mặt này của nàng chọc cười, nụ cười như trăng sáng, ánh sáng chiếu xuống trên bờ đê tăm tối, Nhiễm Vân Sinh cười nhưng trong lòng lại buồn buồn. Chung quy đều trưởng thành a! Rốt cuộc vô pháp thân mật khắng khít như khi còn nhỏ.
Hai người an tĩnh mà đi ở trên đê, càng đi càng gần không khí ồn ào náo động của khu chợ đêm, bỗng nhiên, nghe thấy một thanh âm sột sột soạt soạt gần đó.
Nhiễm Vân Sinh khựng lại, bắt lấy cổ tay Nhiễm Nhan, nhìn nhanh về hướng thanh âm phát ra, đang định bước nhanh hơn, thì từ phía sau rừng liễu lại truyền ra thanh âm của một nữ tử, "Tứ Lang...ngươi biết không..."
Thanh âm dịu dàng kia mang nhàn nhạt oán thù lại như ẩn như hiện nhu tình, "Ngươi có biết hay không...tại phiến sông này, đã chìm xuống một nữ tử."
Nhiễm Nhan túm chặt Nhiễm Vân Sinh, ra hiệu cho hắn im lặng, nhẹ tay nhẹ chân mà đi tới chỗ thanh âm phát ra.
Hai người trốn ở sau một gốc liễu thô to, Nhiễm Nhan hơi ló đầu ra, từ khe hở giữa những thân cây nhìn thấy một nam tử mặc hoa phục nằm trong bụi cỏ bên cạnh đê, thấy không rõ mặt, gió sông thổi tới, mùi rượu nồng nặc phiêu tán trong không khí, chắc là uống say.
Mà nàng kia, một bộ áo váy sa la màu vàng cam, đai lưng phiêu phiêu, cúi người vươn tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nam tử, mặt mày nhu thuận, môi mũi xinh xắn, mang theo ý cười nhàn nhạt, như vui vẻ, như thống hận, nàng đưa lưng về phía ánh trắng, dáng vẻ hiện ra vài phần âm trầm.
Là Ân Miểu Miểu! Thời điểm Nhiễm Nhan nghe thấy thanh âm, thì đã nhận ra nàng.
Mới vừa rồi Ân Miểu Miểu gọi một câu "Tứ Lang", chẳng lẽ nam tử say rượu kia là Tần Tứ lang?!
"Tứ Lang." Ân Miểu Miểu thở dài một tiếng, lẳng lặng vuốt ve Tần Mộ Sinh trong chốc lát, rồi đột nhiên kéo hắn lên, cố hết sức mà đi về phía bờ sông.
Cách bờ sông gần một trượng, nên Ân Miểu Miểu sau một lúc lâu mới túm được Tần Mộ Sinh thân cao thể tráng tới bên mép nước.
Dưới ánh trăng, cái trán trắng nõn của nàng mướt mồ hôi, tóc mai hơi tán loạn, tóc rơi ra bị gió thổi qua, dán trên mặt nàng, khuôn mặt với lúm đồng tiền như hoa, luôn luôn dịu dàng của nàng giờ đây lộ ra vẻ thê lương tuyệt vọng, khóc cười đan xen, ẩn ẩn điên cuồng, "Tần Tứ lang, Tần Mộ Sinh! Hôm nay là ngày giỗ của nàng, chúng ta cùng nhau chết đi, cùng đi tìm nàng đi."
"Ta sống không nổi nữa..." Ân Miểu Miểu nói, mắt mờ sương, nước mắt đổ rào rào xuống gò má.
Nhiễm Vân Sinh thoáng động tay, nhìn Nhiễm Nhan dò hỏi, Nhiễm Nhan lắc đầu.
Hai người đứng ở chỗ cũ tiếp tục nghe.
"Nương tử!" một thiếu nữ mặc áo váy hồng nhạt, búi song kế vội vã chạy tới, thấy Ân Miểu Miểu khóc như hoa lê dính hạt mưa, vội vàng nói: "Nương tử bình tĩnh một chút, chuyện quá khứ, thì để nó qua đi, nương tử nên buông xuống."
Thị tỳ kia vừa ôn nhu an ủi, vừa nhanh nhẹn giúp Ân Miểu Miểu sửa sang lại trang dung.
"Nương tử, đi nhanh đi, bên kia người đã tề tựu, nên ném châm để cầu Chức Nữ cho kĩ năng khéo tay thêu thùa." Thị tỳ liếc mắt nhìn Tần Tứ lang đang say như chết trên mặt đất một cái, kéo Ân Miểu Miểu.
Ân Miểu Miểu mím chặt môi, nhìn Tần Mộ Sinh một cái thật sâu, mới xoay người đi.
"A Nhan" Tần Mộ Sinh đột nhiên bắt lấy cổ chân nàng, mang theo men say cầu xin nói: "A Nhan, đừng đi..."
Ân Miểu Miểu quay phắt lại, run giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Nương tử, đừng để ý hắn, mau đi thôi." Thị tỳ ngồi xổm xuống, dùng sức bẻ tay Tần Mộ Sinh ra.
Tần Mộ Sinh lớn tiếng kêu la, "A Nhan! A Nhan! Đừng từ hôn, ta về sau sẽ không trêu hoa ghẹo cỏ nữa!"
Nhiễm Vân Sinh không khỏi cúi đầu nhìn Nhiễm Nhan, nhưng tất nhiên hắn không thể thấy trên mặt nàng có chút gì là động dung, đôi mắt trầm tĩnh kia, lẳng lặng nhìn chằm chằm ba người bên bờ sông, phảng phất như "A Nhan" trong miệng Tần Mộ Sinh kia không phải là nàng.
*Lời editor: Lão thật sự không thông nổi mấy bàithơ, cổ văn sao? IQ ko đủ, chỉ để nguyên Hán Việt cho có vần có điệu. Có điều lão yêu cái đoạn "hitman phú" chết đi được...à mà Tô Tô vừa được nắm tay vừa được tặng thơ, TiêuTiêu nên để tay lên ngực diện bích tư quá đi!