Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 56: Tự mình hại mình




Miễn phí nghiệm thi, trợ giúp phá án, còn phải ba ba mà đi tặng lễ, đây là cái đạo lý gì?



Nhiễm Nhan trong lòng không sảng khoái, nhưng cũng không còn cách nào, cũng may Lưu Phẩm Nhượng là một tứ phẩm Thứ sử, có địa vị trong thành Tô Châu, khó được hắn để mắt một cái tiểu nương tử như nàng, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ vừa nhắc tới nghiệm thi giải phẫu liền bị coi như có bệnh tâm thần mà ném ra đại môn phủ nha, Lưu Phẩm Nhượng ít ra vẫn tin tưởng nàng.


Sau khi chẩn xong hai người bệnh, Nhiễm Nhan liền đến tiệm y phục mua một bộ hồ phục nam trang viên lãnh tay bó để thay, cho dễ nghiệm thi.
"Nương tử, chúng ta đây là muốn đi đâu?" Thiệu Minh nhìn Nhiễm Nhan một thân trang phục như vậy, khó hiểu hỏi.
"Ngươi muốn học y thuật không?" Nhiễm Nhan không đáp mà hỏi lại. Mặc kệ là làm ngỗ tác hay là y sinh, Nhiễm Nhan đều cần một hai trợ thủ, cho dù chỉ giúp những việc lặt vặt, cũng có thể giảm bớt không ít gánh nặng.
Thiệu Minh ánh mắt sáng lên, vội đáp: "Muốn."
"Vậy lát nữa đừng nói gì hết, nhìn cho kỹ." Nhiễm Nhan nghĩ bụng cũng muốn thử xem Thiệu Minh can đảm và tiềm lực ra sao, nếu hắn cũng giống như con thỏ Tang Thần kia, mặc kệ là trung thành cỡ nào, có tiềm lực cỡ nào, cũng đều uổng phí.
Chuyện nghiệm thi giải phẫu này, nói đến cùng cũng không có gì quá xấu hổ, Nhiễm Nhan cũng không sợ người khác biết.
Hai người ngồi trên xe ngựa, trước giờ Mùi đã tới đình thi quán của phủ nha.
Thời tiết không tốt lắm, âm âm u u, phảng phất đều có khả năng mưa bất cứ lúc nào, dương liễu bên sườn đê nhẹ nhàng đong đưa ở trong gió nhẹ, trước cửa đình thi quán hầu như không có người đi đường, mặc dù thỉnh thoảng có một hai người qua lại, cũng chỉ cúi đầu, bước đi vội vàng.


Trong ngõ nhỏ bên trái đậu hai chiếc xe ngựa, Nhiễm Nhan đoán Lưu Thứ sử có khả năng đã tới, liền đi tới đại môn của đình thi quán, còn chưa kịp há mồm hỏi, nha dịch đã hỏi nói: "Là ngỗ tác tới nghiệm thi?"
"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nói.
Thiệu Minh đi theo phía sau trong lòng kinh nghi, hắn vốn tưởng rằng tiếp theo vẫn là tới hộ nhân gia nào đó chẩn bệnh cho ngưới ta, không nghĩ tới lại tới đình thi quán của phủ nha, nương tử thế nhưng lại thành ngỗ tác? Còn chưa kịp nghĩ lại, Nhiễm Nhan đã từ cửa hông đi vào trong, Thiệu Minh cũng vội xách cái rương theo vào.
Trong đình thi quán thoảng thoảng khí vị hủ thi đặc trưng, bầu trời u ám nặng nề, oi bức mà ẩm ướt, làm lòng người cảm thấy bất an, Thiệu Minh lúc này mới cảm thấy có chút sợ hãi, vừa không ngừng bước theo sau Nhiễm Nhan, vừa cảnh giác mà đánh giá bốn phía.
Nha dịch dẫn hai người đến trước cửa một gian nhà xác, "Chính là nơi này." Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi trở về.
Thiệu Minh nhìn bộ dáng như bị ma đuổi kia của hắn, đáy lòng càng phát run.
Nhiễm Nhan xuyên qua tạo sa mịch li liếc mắt nhìn hắn, "Nếu sợ hãi, ngươi có thể ra chỗ đại môn chờ."
Thiệu Minh nuốt nuốt nước miếng, hắn rất là muốn đi ra chỗ đại môn mà chờ, nhưng trong lòng cũng biết, Nhiễm Nhan muốn khảo nghiệm hắn, bèn căng da đầu nói: "Ta không sợ."
Nhiễm Nhan nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, liền đẩy cửa phòng ra. Một hơi thở âm lãnh ập vào mặt, Thiệu Minh run một cái, đầu rút vào càng thêm lợi hại.


Ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan, trong phòng vậy mà không chỉ có một hai người, ngoại trừ Lưu Thứ sử mặc quan phục màu đỏ ra, còn có một thanh niên mặc quan phục lụa đỏ, bốn người khác mặc quan phục xanh lá nhạt, một tráng hán khoanh tay đứng ở một bên, một lão nhân thân mình co rụt, là người Nhiễm Nhan đã gặp qua một lần, Phong Tam Tuần.
Nhiễm Nhan trợn mắt, nhìn chằm chằm thanh niên mặc quan phục lụa đỏ kia, tự nhiên muốn lui ra. Đồng thời cũng có chút nghi hoặc, hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lúc thì đồ tím, lúc thì đồ đỏ, đến tột cùng là quan mấy phẩm?



Bộ dạng Tiêu Tụng hiện tại lại không giống với bộ dạng lười biếng tối hôm qua, một thân quan phục viên lãnh đỏ sẫm, khăn quấn đầu màu đen, lụa mỏng hoa văn tròn nhỏ, đai lưng thảo kim câu, khí vũ hiên ngang, uy thế khiếp người, trong cả gian phòng tràn ngập cảm giác áp bách. Nhiễm Nhan nghĩ thầm, lúc nghiệm thi mang tới một người như vậy để đuổi quỷ thì đúng là không tệ.
Nghĩ vậy, trong lòng Nhiễm Nhan nhẹ nhàng một chút, cúi chào mọi người, rồi ra hiệu Thiệu Minh thả cái rương xuống.
"Thập Thất Nương, đồ vật đều đã chuẩn bị hết cho ngươi." Lưu Phẩm Nhượng cười ha hả bước lại đón, tự mình đem cái rương tới trước mặt nàng.
Hắn một câu "Thập Thất Nương" vừa ra khỏi miệng, Nhiễm Nhan rõ ràng cảm giác được một ánh mắt hư hư thực thực quét lại, nhìn đến da đầu nàng tê dại, không biết sao lại có chút cảm giác chột dạ.



"Đa tạ Lưu Thứ Sử." Chuyện tới giờ này, cũng chỉ phải cắn răng mà tiếp tục.
Mở cái rương ra, Nhiễm Nhan trước tiên lấy khẩu trang ra mang lên, sau đó mới gỡ mịch li xuống, mang bao tay vào. Tuy biết là làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì nhiều, căn bản giấu không được nam nhân kia, nhưng nàng cứ theo bản năng mà làm xong hết thảy. Nhiễm Nhan sửa sang bao tay, trong lòng âm thầm buồn bực, vì cái gì phải sợ hắn biết chứ?



Không nghĩ ra, liền không thèm nghĩ. Nhiễm Nhan một câu dư thừa cũng không có, lập tức bước nhanh về phía thi thể.
Lần này thi thể được đặt trên một cái mộc đài, độ cao vừa vặn khi đứng chỉ cần hơi khom lưng là đến, Đường triều rất ít có bàn cao như vậy, vừa nhìn liền biết là đồ đặc chế, Nhiễm Nhan âm thầm mắng Lưu Thứ sử một câu: Cáo già chết tiệt!
Giở tấm vải trắng lên, một nữ thi khuôn mặt đáng sợ liền hiện ra trước mặt mọi người. Thi thể này còn mới, đúng như lời Lưu Thứ sử nói, bộ mặt bị rạch đến da tróc thịt bong huyết nhục mơ hồ, vừa nhìn thì thấy có ít nhất mười một mười hai nhát, vết thương chủ yếu phân bố ở hai má và cằm, trên trán chỉ dính vết máu, lại không có thương tổn.
Mặt người chết sưng to xanh tím, Nhiễm Nhan duỗi tay vạch mí mắt thi thể ra, phát hiện xuất huyết dưới kết mô mắt như dự kiến.
Phương thức tư duy phân tích của pháp y đối với tử vong là theo giả thuyết bị giết trước, sau đó là giả thuyết tự sát, theo nhân tố bên ngoài trước, rồi mới xét đến nguyên nhân bên trong, kiểm tra thương tổn trước, rồi mới kiểm tra bệnh tật. Thấy thi thể bị hủy dung tàn nhẫn mà chết như vậy của Thúy Mi, Nhiễm Nhan nhất định sẽ từ góc độ giết người kiểm nghiệm trước, mà nhân tố bên ngoài là tổn thương cũng quá rõ ràng.



Nhưng sau một loạt kiểm tra, căn cứ theo sắp xếp của vết thương và phương hướng vết đao, Nhiễm Nhan cho ra một cái kết quả làm người rất khó hiểu, những vết thương trên mặt của Thúy Mi, là do chính người chết tạo thành.



Phần cổ cũng chỉ có một vết siết ở dưới cổ họng, vết siết đằng sau đầu có hình chữ bát mà không tương giao*, đây là biểu hiện của thắt cổ tự vẫn, mà không có ai siết chết nàng rồi mới giả thành thắt cổ tự vẫn.


*giống dấu sắc và dấu huyền có khoảng cách chính giữa, không phải châu đầu lại như dấu mũ ^^



Vì muốn chứng thực kết quả này, Nhiễm Nhan nhanh chóng cởi bỏ quần áo thi thể, cởi đến không còn một mảnh.



Thúy Mi chết bất quá mới một đêm, thân thể còn bảo tồn hoàn hảo, làn da trắng nõn tinh tế, bộ ngực nhô lên mượt mà đầy đặn, hai chân thẳng tắp mà thon dài, nếu như không nhìn tới mặt, thân thể mạn diệu như vậy, rất khó không làm người khác suy nghĩ bậy bạ, ở đây đều là nam nhân, đều là lần đầu cùng người khác tụ tập quan sát thân thể một nữ nhân, không khỏi đều có chút xấu hổ.
Lưu Phẩm Nhượng ho khan hai tiếng, dư quang liếc hướng Tiêu Tụng, thấy hắn sắc mặt bất biến, cũng không kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm động tác của Nhiễm Nhan, không khỏi cảm thán, trách không được tuổi còn trẻ đã có thể ở địa vị cao, phần định lực lù lù bất động này, đến cả lão già hắn cũng khó có được.
Nhiễm Nhan vừa tinh tế kiểm tra toàn bộ thi thể, vừa mở miệng nói: "Người chết trên mặt có tổng cộng mười ba vết thương, miệng vết thương chỉnh tề, không sưng nhiều, độ sâu cạn của vết thương không đồng nhất, được sắp xếp song song nhau. Phán đoán những vết thương này là bị rạch lên khi người chết còn sống, hơn nữa rất có khả năng là do chính nàng rạch."
"Sao có thể? Làm gì có ai lại đem mặt mình rạch thành như vậy?" Phong Tam Tuần lập tức mở miệng nghi vấn, phán đoán của hắn là giết người, nếu bị lật đổ dễ dàng, thanh danh của hắn ở thành Tô Châu có thể sẽ xuống dốc không phanh.


Lưu Phẩm Nhượng cũng luôn cho rằng Thúy Mi là chết do mưu sát, hắn có chút khó hiểu nói: "Đây là vì sao?"
"Đầu tiên, người chết ngoại trừ có thương tổn do dao rạch trên mặt, cùng vết siết ở cổ, chỗ khác trên thân thể không có vết thương rõ rệt. Nếu là bị người khác rạch, người chết vì sao không nhúc nhích mà tùy ý để cho người khác rạch lên mặt mình? Ít nhất, hung thủ sẽ gắt gao mà đè nàng xuống, tất nhiên dùng sức không nhỏ, sao một chút dấu vết cùng không có?" Nhiễm Nhan giải thích nói.
Phong Tam Tuần lạnh giọng phản bác, "Nếu hung thủ dùng chăn bao kín lấy nàng, làm cho tứ chi không thể động, cũng rất có khả năng tạo thành hiện tượng như vậy."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, "Đích xác có khả năng này, nhưng ta hoài nghi là nàng tự mình hại mình, còn vì một nguyên nhân khác, bởi vì người thì sẽ có cảm giác đau, vào lúc tự mình hạ đao, vì cảm thấy đau nên giảm lực đạo, cắt xuống thì mạnh, nhất đao lên thì nhẹ, như vậy vết đao sâu cạn không đồng nhất, nếu rạch nhiều vết thì vết thương sẽ nằm song song nhau. Ngươi xem những vết thương trên mặt Thúy Mi, hoàn toàn phù hợp điểm này."
"Đang êm đẹp, vì sao sẽ tự mình hại mình?" Phong Tam Tuần nhíu mày nói.
"Êm đẹp?" Nhiễm Nhan nhìn hắn, thanh âm không chút phập phồng: "Một người lâm vào trạng thái thống khổ cực độ thường thường có quan hệ với tình cảm, trạng thái tâm lý của người tự sát khi thực hiện hành vi tự sát, tự hại hay tự ngược không thể dùng tâm lý người bình thường mà suy nghĩ. Nói vậy ngài cũng nghiệm ra nàng đã có thai gần ba tháng, nàng là nhạc kỹ của Thải Tú quán, cũng không bán mình, vì sao bỗng nhiên mang thai? Còn nữa, hạ âm của nàng có ba chỗ có dấu hiệu của bệnh giang mai, hiển nhiên là đã nhiễm bệnh hoa liễu, chuyện này cũng vốn không nên xuất hiện, vì cái gì đều sẽ phát sinh trên người nàng? Đương nhiên, trước mắt cũng chỉ có một ít đặc điểm có thể chứng minh là nàng tự mình hại mình, tình hình cụ thể, phải chờ giải phẫu xong mới xác định được."



Phong Tam Tuần ngẩng người, hắn làm ngỗ tác đã vài thập niên, nhưng số lần giải phẫu thi thể rất ít, một là người nhà người chết không cho phép, hai là trừ phi có thương tổn nghiêm trọng, tỷ như vỡ gan gì đó, nếu không không dám bảo đảm sau khi giải phẫu là có thể phát hiện nguyên nhân chết. Ngỗ tác ở Đại Đường cơ bản đều là như thế. Một cái tiểu nương tử mặc dù biết giải phẫu, thì có thể nhìn ra cái gì sao? Phong Tam Tuần không tin, cho nên cũng liền im miệng, tĩnh xem kỳ biến.



Nếu là thắt cổ tự vẫn, Nhiễm Nhan sẽ từ vết treo ở phần cổ bắt đầu giải phẫu, ngay lúc nàng rạch ra phần da cổ người chết, khi tổ chức cơ thịt dưới da lộ ra, lập tức nhìn thấy trên tổ chức bên dưới làn da và cơ thịt có hiện tượng xuất huyết. Động tác trên tay Nhiễm Nhan không thể ngừng, lại không thể không mở miệng giải thích cho mấy người bình thường bên cạnh, nếu không chỉ có một mình nàng biết thì có tác dụng gì, "Chư vị nhìn xem, làn da và trong cơ thịt có xuất huyết, đây là biểu hiện thứ nhất của treo cổ chết."
Vừa nói, Nhiễm Nhan vừa dùng cái nhíp chỉ cho mọi người chỗ xuất huyết, sau đó lại cắt ra những bộ phận ngoái vết treo cổ, để cho bọn họ tiến hành so sánh.



Làm xong hết thảy những chuyện này, Nhiễm Nhan ngẩng đầu, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy, nàng nao nao, thấy Tiêu Tụng rất có hứng thú mà gật gật đầu. Mà Phong Tam Tuần thấy đao pháp thuần thục của Nhiễm Nhan thì trong lòng khiếp sợ, tuy rằng không muốn biểu hiện ra mặt, nhưng khi Nhiễm Nhan bắt đầu giải thích, trong lòng hắn có cảm giác mừng thầm vì được giảng giải, bởi vậy lắng nghe vô cùng nghiêm túc.



Những người còn lại thì xanh mặt, gắt gao ngậm miệng, để không thất thố mà nôn mửa, cả hộ vệ kia của Tiêu Tụng cũng có vẻ mặt không khỏe.
Có người nghe là được, Nhiễm Nhan tiếp tục cắt xuống sâu hơn, khi cắt đến gần xương lưỡi, nói: "Động mạch máu cổ vỡ nát, xương lưỡi đứt gãy, dưới niêm mạc yết hầu xuất hiện hiện tượng sung huyết và có huyết đốm."
Nhiễm Nhan vừa nói, vừa nhất nhất chỉ từng chỗ cho bọn họ xem, Nhiễm Nhan biết, dù những người còn lại không dám quan sát, ít nhất còn có Phong Tam Tuần và Tiêu Tụng.
Dao mổ tiếp tục đi xuống, róc ra cơ thịt đang bám vào xương, lộ ra phần xương trắng hếu, "Xương cổ gãy, khớp trật ra, cũng bị xuất huyết."
Kiểm nghiệm xong những thứ này, Nhiễm Nhan vẫn chưa ngừng lại, ngay sau đó liền bắt đầu giải phẫu phần ngực bụng, dao mổ trong tay nàng như có sinh mệnh, được khống chế cực tốt, cắt đến chỗ nào, cắt đến bao sâu, đều vô cùng tinh chuẩn, một dao đi xuống, làn da và lớp mỡ dưới da bị cắt ra, nhưng lại tuyệt đối không tổn thương đến nội tạng.
Ánh mắt Tiêu Tụng không thể không dời lên mặt Nhiễm Nhan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.