"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị."
Nhiễm Nhan cũng không nhớ đã đọc qua những câu này ở đâu, chỉ là trong tích tắt ngước mắt lên nhìn thấy hắn, những câu kia ở đâu đó sâu thẳm trong ký ức nàng bất chợt bùng lên.
Một bộ trường bào lăng la tay dài màu tím sẫm, cổ áo viền hoa văn hình tròn màu nhạt, viền ở góc tay áo chỗ cánh tay giao với thân áo lại là hoa văn lớn hình tròn màu hoàng kim, đai lưng bạch ngọc, một thân quần áo đẹp đẽ quý giá này, hết sức vừa người, ôm lấy thân hình hắn làm lộ ra phần vai rộng, eo hẹp.
Dưới ánh đèn lay động mà nhu hòa, một khuôn mặt có vẻ phá lệ lập thể, mày kiếm khẽ nhếch, đôi mắt thâm thúy như bóng đêm phảng phất lập loè ánh sao sáng ngời, bên dưới sống mũi tuấn tú, đôi môi trơn mượt hơi cong lên, lễ phép mà gật nhẹ đầu với Nhiễm Nhan.
Một chữ "diễm" dùng trên người hắn có lẽ không hợp lắm, nhưng mấy chữ "độc tuyệt" và "thế vô kỳ nhị" thì hắn dư sức đảm đương.
Ánh mắt Nhiễm Nhan lại dừng trên hoa phục màu tím của hắn, mọi người đều biết, thời Đường có quy định nghiêm khắc đối với màu sắc trang phục của nam tử, chỉ có vương tôn công khanh, quan viên cấp tam phẩm trở lên mới có thể mặc màu tím, những người còn lại nếu tùy tiện mặc quần áo màu tím là đi quá giới hạn, sẽ bị trị tội.
Bọn họ nói muốn kịp vào thành trước khi đóng cửa cấm đi lại, nhưng người hiểu rõ đều biết, cái gọi là 'cấm đi lại ban đêm' bất quá là nhằm vào bá tánh bình thường, người như hắn, chỉ cần hiển lộ thân phận, đương nhiên sẽ không bị nhốt ở ngoài thành. Hắn đây là không muốn bại lộ thân phận, hay là vì cái gì khác? Nhiễm Nhan trong lòng bắt đầu âm thầm đề phòng.
"Tại hạ họ Tiêu." Hắn nói. Giọng nói vẫn cứ rung động lòng người.
Nhiễm Nhan hơi khom người, "Gặp qua Tiêu lang quân." Trong lòng lại nghĩ, Tô Châu cũng không có nhà giàu nào họ Tiêu, cũng không có vương tôn công khanh, cũng không có đại quan tam phẩm.
Hai người bên này im lặng đối diện nhau, mà bên cạnh Hình Nương và Thư nương thì giống như khói lửa ngập trời, Thư nương tính tình hỏa bạo như vậy mà lại không xù lên, Nhiễm Nhan tò mò nhìn qua các nàng, chỉ thấy Hình Nương vành mắt ửng đỏ, tràn ngập u oán mà nhìn chằm chằm Thư nương, khăn trong tay vặn vẹo, hiển nhiên là đang cực lực nhẫn nại.
Thư nương tức giận lại không đúng, không tức giận thì lại nghẹn muốn chết, thở phì phì mà hất mặt qua phía khác, đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền.
"Hình Nương, đi an bài chỗ ở đi." Nhiễm Nhan vội ngăn lại chiến tranh không thấy khói thuốc súng giữa hai người.
Hình Nương thu hồi ánh mắt, ứng tiếng, rồi theo hành lang đi qua viện bên cạnh. Viện tử trong thôn trang hoàn toàn không nhiều, chỉ có bốn cái tiểu viện, còn lại đều là vườn hoa lớn, đồng ruộng, phòng đơn...viện khác cũng đã lâu không có ai ở, đầu tháng và giữa tháng hàng tháng đều được quét dọn một lần, hiện tại vừa lúc là cuối tháng Sáu đầu tháng Bảy, trong viện hẳn là sạch sẽ, cũng không cần tốn nhiều công.
Để người đứng trên hành lang cũng không phải đạo đãi khách, Nhiễm Nhan nói: "Trong thôn trang ngày thường không có bao nhiêu người tới ở, có lẽ là cần phải dọn dẹp một chút, Tiêu lang quân không bằng theo ta đi trà thất ngồi chờ một lát."
"Được." Tiêu lang quân cười nhẹ, bộ dáng nghiêm túc trầm ổn bỗng sinh động hẳn lên, thoạt nhìn cũng không phải là một nam nhân lạnh nhạt.
Nhiễm Nhan xoay người dẫn Tiêu lang quân cùng Thư nương đi vào trà thất.
Gian trắc viện này là viện gần nhất có thể đi thông qua viện của Nhiễm Nhan, chỉ cách hai khung cửa, viện của Nhiễm Nhan khá nhỏ, không có phòng dư thừa, cho nên nàng xưa nay toàn là đem chai lọ vại bình chất đống trong cái trà thất này. Mà cả cái viện này, cũng chỉ có một chỗ như vậy có thể dùng để đãi khách.
Đôi mắt sáng ngời của Tiêu lang quân hiện lên một tia nghi hoặc, nương tử trước mắt này thoạt nhìn là một quý nữ, nhưng cả chuyện đốt đèn, dọn dẹp đồ vật đều làm rất thuận tay, nếu không phải thường xuyên làm, căn bản không thể làm lưu loát được như vậy.
Cả phòng thoang thoảng dược hương, trên cái bàn con gần cửa sổ chất một đống chai lọ vại bình kích cỡ khác nhau, đồ vật dùng để nghiệm thi nằm trong một cái rương nhỏ, được đặt ở góc tường.
Vừa mới ngồi xuống, liền có hai thị tỳ bưng nước sữa đặc cùng nước ô mai tiến vào, đây là hai loại đồ uống thường dùng trong mùa hạ, nước sữa đặc là nước gạn lại trong quá trình làm pho mát từ sữa dê hay sữa bò, có vị hơi chua, giải khát rất tốt, nhưng người phía nam bình thường không quen uống nước có mùi này.
Thị tỳ mang hai loại khác nhau mỗi loại một ly đều đặt ở trước mặt mỗi người, Thư nương không hề nghĩ ngợi chọn ngay ly nước sữa.
"Ngươi biết y thuật?" Tiêu lang quân phảng phất không có hứng thú với đồ uống, thu hồi ánh mắt đặt trên đống chai lọ vại bình, nhìn qua Nhiễm Nhan.
Gương mặt tuấn lãng mang theo ý cười, làm người có cảm giác được tôn trọng nhưng không dám kênh kiệu, cả người mặt lạnh như Nhiễm Nhan cũng không làm lơ được, đành phải nói: "Hiểu sơ."
Nhiễm Nhan thái độ không tính là nhiệt tình, cũng không quá lãnh đạm, hơn nữa nàng vẫn luôn mang mịch li, Thư nương lại cảm thấy như vậy là đang vũ nhục lang quân nhà bọn họ, sắc mặt bất thiện mà nhìn chằm chằm về hướng nàng.
Ánh mắt quá sắc bén làm Nhiễm Nhan cảm thấy nếu nàng giây tiếp theo có hành động gì mà không hợp ý họ, chỉ sợ sẽ bị phóng dao vào mặt, bất quá Nhiễm Nhan cũng không thèm để bụng, bởi vì tính tình Thư nương hiện tại có quy củ hơn so với ban ngày rất nhiều, hiển nhiên chỉ cần có Tiêu lang quân ở đây, nàng không dám lỗ mãng.
"Nhiễm Thập Thất Nương, tại hạ muốn cùng ngươi đơn độc nói vài câu." Tiêu lang quân bỗng nhiên nói.
Nhiễm Nhan nhíu mày, tức khắc có cảm giác bị lừa. Từ lúc vào phủ bọn họ vẫn luôn ngồi trên xe, không có khả năng nhìn thấy bảng hiệu của thôn trang, người này đã biết nơi này là thôn trang Nhiễm thị, còn biết nàng là Nhiễm Thập Thất Nương, có phải hay không ngay từ lúc đầu đã tính kế tốt? Chuyện kẹt xe trên đường ruộng cũng nằm trong kế hoạch của hắn?
Thanh âm của hắn mang áp lực uy nghiêm, thị tỳ trong phòng đứng im re như ve sầu mùa đông, khi Thư nương cho các nàng cùng nhau lui ra, không một thị tỳ nào hỏi qua ý kiến Nhiễm Nhan một chút, cứ lẳng lặng mà đi theo Thư nương ra ngoài.
Một người khách lại hoàn toàn nắm giữ quyền lãnh đạo trong nhà mình, chuyện này làm cho trong lòng Nhiễm Nhan càng thêm không vui, thanh âm cũng lạnh đi vài phần, "Ngươi trả lời ta trước, chuyện kẹt xe trên đường ruộng, là ngươi cố ý?"
Trên mặt Tiêu lang quân bỗng tràn ra ý cười, thoáng chốc cả căn phòng trở nên rực rỡ, "Ta nếu trả lời là 'đúng vậy', có phải ngươi lập tức đuổi ta ra cửa?"
Nhiễm Nhan không lên tiếng, xem như cam chịu.
Tiêu lang quân tiếp tục nói: "Chỉ tiếc là không phải. Ngày ấy ở trong rừng rậm, ngươi đã nghe qua giọng của ta, không phải sao? Khi chúng ta tương phùng trên đường ruộng, ngươi có nhận ra giọng ta không?"
Nhiễm Nhan lẳng lặng nhìn chằm chằm biểu tình của hắn, trên gương mặt tuấn dật phi phàm, không có nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa. Nếu nàng có thể nhận ra giọng của hắn, thì hắn cũng có khả năng nhận ra nàng.
Chẳng qua, Nhiễm Nhan biết giọng của nàng cũng không có gì đặc biệt, không mềm mại, cũng không thô lỗ, có nhiều người có giọng nói tương tự như của nàng, không phải là loại giọng có độ nổi tiếng cao.
"Ngươi nói là trùng hợp?" Nhiễm Nhan tỏ thái độ hoài nghi.
"Không, ta là đặc biệt tới đây bái phỏng ngươi." Tiêu lang quân ngồi thẳng lên, trịnh trọng mà vái chào Nhiễm Nhan "Tại hạ Tiêu Tụng."
Lửa giận trong bụng Nhiễm Nhan thoáng tiêu đi một chút, nếu đúng là như thế, hắn có thể là đến bái phỏng, nhưng không gặp, khi vội vã quay vào thành vừa lúc kẹt lại cùng một chỗ với nàng, thông qua giọng nói nhận ra thân phận, vì thế thuận nước đẩy thuyền mà diễn, rồi sau đó danh chính ngôn thuận được cho "ở nhờ" một đêm.
Thật là giảo hoạt, Nhiễm Nhan nói thầm.
"Tại hạ phụng mệnh đến đây điều tra vụ án của Dương phán tư, tại hạ muốn tìm hiểu vài chuyện, còn thỉnh nương tử đúng sự thật mà trình bày." Tiêu Tụng nghiêm mặt, khí thế khiếp người tự nhiên mà toát ra.
Nhiễm Nhan chậm rãi nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"
Đôi mắt sáng như sao của Tiêu Tụng lóe lên, nhìn không ra thần sắc, "Nương tử có biết người nọ thân phận?"
Nhớ tới cặp mắt đen nhánh không thấy đáy kia, trong ánh mắt mang theo một loại thê lương mà thế nhân không thể hiểu được, không biết vì loại thê lương này làm nàng xúc động, hay là nàng không muốn dính vào mấy chuyện này, Nhiễm Nhan lựa chọn dấu diếm, "Không biết."
"Có ai nói qua với ngươi chưa? Lúc nói dối, ngữ khí phải chắc chắn" Tiêu Tụng vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đang xạo.
Nhiễm Nhan đích xác rất ít khi nói dối, vậy mà lần hiếm hoi này còn bị người một câu chọc ra, không khỏi có cảm giác xấu hổ buồn bực, lạnh lùng nói : "Ngươi nếu biết là ta nói dối, thì có nghĩa là ta không muốn trả lời ngươi, nếu có thể nhìn thấu việc nói dối, sao không nghĩ sâu thêm một tầng nữa, con người của ta một khi đã hạ quyết tâm, tuyệt sẽ không thay đổi."
Tiêu Tụng nhướng mày, đáy mắt hiện lên ý cười, hắn định bức cho nàng nói ra, lại lâm thời thay đổi chủ ý, trực tiếp bỏ qua đề tài này, "Ngươi nếu biết y thuật, hẳn là biết được sát thủ kia bị thương chỗ nào, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
Ngày ấy đánh nhau trong bóng đêm, hắn chỉ biết người nọ đã bị ám khí bắn trúng, lại không biết đến tột cùng có bắn tới chỗ yếu hại hay không.
"Bị thương tâm mạch." Nhiễm Nhan đúng sự thật trả lời, chẳng qua, mặc dù thương tổn tới tâm mạch, cũng không nhất định có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn. Nhiễm Nhan từng đem dược bình hắn dùng xong rồi vứt bỏ về nghiên cứu thành phần bột phấn trong đó, đến bây giờ cũng chỉ phân biệt ra được bảy tám loại dược liệu, có thể thấy Tô Phục pha chế thảo dược vô cùng lợi hại, cũng hiểu sâu y lý, ít nhất phương diện y thuật hắn tuyệt đối mạnh hơn nàng.
Tiêu Tụng như suy tư gì đó mà nhìn nàng một cái, không tiếp tục truy vấn, hắn biết tin tức mình có thể hỏi được, sợ là chỉ có bấy nhiêu.
Ngoài cửa lúc này truyền đến thanh âm chỉ trích của Hình Nương, "Các ngươi sao có thể để nương tử nhà ta đơn độc cùng lang quân nhà ngươi ở cùng nhau, như vậy còn ra thể thống gì?"
Giọng nói run rẩy, cho thấy nàng khẳng định đã muốn rơi lệ.
Thư nương táo bạo mà quát một tiếng, "Có cái gì mà phải đại kinh tiểu quái, quý nữ ở Trường An không biết bao nhiêu người muốn đơn độc ở chung với lang quân chúng ta, bọn họ còn không có cơ hội đâu."
"Ngươi xem ngươi cũng là xuất thân nhà giàu, sao lại không có thể thống như vậy, ngươi để cho ta vào!" Hình Nương tức giận muốn xông vào bên trong.
Nhiễm Nhan quay đầu liếc Tiêu Tụng một cái từ trên xuống dưới, thanh âm bình bình nói: "Được ngươi ưu ái như vậy, tiểu nữ thật là cảm giác vinh hạnh sâu sắc."
Lời thì nói vậy, nhưng Tiêu Tụng không nhìn ra nàng cảm thấy vinh hạnh ở đâu, ngược lại âm điệu này chỉ làm cho người khác cảm thấy nàng đang tức giận.
"Thư nương, không được vô lễ." Tiêu Tụng lên tiếng.
Thư nương nghe thấy, cũng không tiếp tục ngăn cản. Hình Nương bước nhanh vào, thấy Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng quỳ ngồi mặt đối mặt, mới nhẹ nhàng thở ra, trước đó Hình Nương chỉ lo bực bội với Thư nương, đến lúc này, mới có thời gian cẩn thận đánh giá Tiêu Tụng, vừa nhìn thấy, trong lòng tức khắc có chút hối hận là mình đã lỗ mãng mà vọt vào quấy rầy.
Hình Nương cũng coi như biết người, Tiêu Tụng tuổi còn trẻ nhưng khí độ ung dung trầm ổn kia, chỉ ở vị trí cao lâu năm mới có thể hình thành, với khí độ đó, gương mặt anh tuấn kia chỉ như dệt hoa trên gấm. Còn có bào phục màu tím sẫm trên người hắn cũng nói rõ thân phận của hắn.
"Tiêu lang quân, lão nô đã đem viện tử dọn dẹp thỏa đáng, ngài hiện tại muốn đi nghỉ ngơi, hay là muốn cùng nương tử nhà ta nói chuyện thêm một chút?" Hình Nương hoàn toàn không có dùng thái độ vừa dùng khi đối đãi Thư nương, lúc này trên mặt cười hiền từ, ngữ khí nhu hòa mà hỏi Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan há miệng thở dốc, biểu hiện này cũng quá lộ liễu đi, Nhiễm Nhan bất đắc dĩ mà túm nàng đứng dậy nói: "Tiêu lang quân sáng sớm mai còn phải lên đường, nên sớm nghỉ ngơi, chúng ta không quấy rầy nữa."