Tần Mộ Sinh tự biết nói lỡ, sắc mặt khẽ biến, ấp úng không chịu trả lời.
Nhiễm Nhan thấy dáng vẻ này của hắn, cũng không tính toán hỏi nữa, "Chuyện từ hôn đừng có tới hỏi ta nữa, ta không biết, cũng không để tâm."
"A Nhan" Tần Mộ Sinh sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn dung mạo tú mỹ lạnh lùng của Nhiễm Nhan, lòng ẩn ẩn đau, "Ta là thật sự thích ngươi, trước kia ta gây ra không ít chuyện hỗn trướng, về sau sẽ không như vậy nữa, A Nhan, đừng từ hôn!"
Nhiễm Nhan tin tưởng lời hắn nói giờ này khắc này là thật lòng, có một loại người, thời điểm chân thành thì vạn phần chân thành, nhưng ngươi không biết hắn giây tiếp theo có thể lập tức thay đổi tâm ý hay không, có lẽ hắn cuối cùng sẽ gặp được người có thể nắm trụ tim hắn, nhưng cũng giống như chuyện "sói tới rồi", không biết lần nào là thật lần nào là giả, Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ không vì một chút tình cảm như vậy mà đánh bạc tương lai của mình, cũng không tính giác ngộ cứu vớt cuộc đời thanh niên bất lương nào.
Tần Mộ Sinh thấy Nhiễm Nhan không hề để ý đến hắn, tưởng là do chuyện hắn với Ân Miểu Miểu, vội la lên: "Ân Miểu Miểu cho rằng muội muội nàng thấ.t thâ.n với ta, nhưng ta thật sự chưa từng động qua Ân Vãn Vãn! Ta thề!"
Nhiễm Nhan đồng tử đột nhiên co rụt lại, lạnh buốt nói: "Ngươi biết A Vãn là chết như thế nào sao?"
Tần Mộ Sinh làm gì có tâm tình thảo luận những việc này, thuận miệng đáp: "Không phải là nhiễm bệnh hiểm nghèo sao? A Nhan..."
Nhiễm Vân Sinh nhìn thấy Nhiễm Nhan tựa hồ lộ ra một tia không kiên nhẫn, liền ngắt lời hắn: "Tần Tứ lang, ta không muốn động thủ, chuyện hôn sự nếu đã chấm dứt, chứng tỏ các ngươi không có duyên phận, nếu ngươi lại lì lợm la liếm, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi."
"Ngươi!" Tần Mộ Sinh sắc mặt xanh mét, hắn đối mỹ nữ có kiên nhẫn, cũng không có nghĩa là đối với bất luận kẻ nào đều có kiên nhẫn, lập tức chụp lấy Nhiễm Nhan, muốn kéo nàng ra ngoài, "Ngươi cùng ta đi cầu xin Nhiễm bá phụ, hắn tất nhiên sẽ thay đổi chủ ý"
Nhiễm Vân Sinh biến sắc, quát lạnh một tiếng, "Ngăn hắn lại!!"
Bốn đại hán đứng ở cửa lắc mình chặn lại đường ra, Tần Mộ Sinh đột nhiên tung ra một quyền trúng vào bụng người đứng gần nhất, những người này không nghĩ tới cái tên ăn chơi trác táng nhìn như gối thêu hoa này lại thực sự ra đòn, phòng bị sơ hở, đại hán bị đánh trúng bụng kia, bị bức cho lùi lại hai bước, phần lưng rắn chắc đụng lên cửa, phát ra tiếng vang lớn.
Ba người còn lại tức khắc muốn xông tới, nhưng ngại Nhiễm Nhan còn ở bên người Tần Mộ Sinh, không dám xuống tay, sợ không cẩn thận giơ tay đấm lại quơ trúng phải khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc của Nhiễm Nhan, trong chốc lát lại không làm gì được hắn.
Nhiễm Nhan bữa sáng ăn ít, khi khám bệnh cạo gió cho Thôi lão phu nhân đã tiêu hao rất nhiều thể lực, trong bụng trống trơn mà còn bị người lôi tới kéo lui, cảm giác thật sự khó chịu, lập tức dồn sức trở tay chụp một cái, tay còn lại tóm lấy cánh tay hắn, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, tay phải Tần Mộ Sinh đột nhiên như bị chặt đứt, lắc lư treo ở trên người hắn, cơn đau kịch liệt làm Tần Mộ Sinh theo phản xạ mà buông tay, mấy đại hán nhân cơ hội gắt gao đè lại hắn.
Nhiễm Nhan lui về sau mấy bước, mắt lạnh mà nhìn tình huống hỗn loạn dần dần bình ổn lại. Đợi cho sau khi mọi người đứng vứng, mới mang vẻ mặt như sương lạnh mà đi tới, cầm cánh tay Tần Mộ Sinh lên, thoáng sờ sờ vài cái, rồi đột ngột đẩy lên.
Mấy người trong phòng đều trợn mắt mà nhìn Nhiễm Nhan sắc mặt bất biến, tiếng xương cốt cọ xát khiếp người cứ "Răng rắc" "Răng rắc" mà vang lên, làm bọn họ cảm thấy cánh tay mình phát đau, thầm nghĩ, thật nhìn không ra một cái kiều kiều nhược nhược tiểu nương tử, lại có võ công, tâm địa cũng đủ tàn nhẫn, một cái cánh tay nói vặn xuống liền vặn xuống, nói gắn lên liền gắn lên, mí mắt cũng không chớp một cái.
Trên thực tế, Nhiễm Nhan với chút công phu này căn bản không phải là đối thủ của Tần Mộ Sinh, chẳng qua Tần Mộ Sinh cho rằng mình đang túm một con cừu con, hoàn toàn không có đề phòng, mới có thể bị Nhiễm Nhan dễ dàng đem cánh tay hắn vặn trật khớp.
Trên cánh tay phải truyền đến cơn đau kịch liệt, ẩn ẩn truyền thẳng vào trong lòng, Tần Mộ Sinh đáy mắt lộ ra một tia thất bại cùng tuyệt vọng, hắn nhìn Nhiễm Nhan, nàng vẫn như ngày thường, đôi mắt đen kịt sâu hun hút, mang chút lạnh lẽo, không giống như những quý nữ khác với biểu tình trêu chọc hay khinh miệt, chính bởi vì như vậy, mới làm hắn đột nhiên cảm thấy chính mình đáng khinh.
"Mặc kệ ngươi tin hay không, người hãm hại ta nhất định là Ân Miểu Miểu, người muốn giết thị tỳ của ngươi hơn phân nửa cũng là nàng." Tần Mộ Sinh vịn khung cửa chậm rãi đứng lên.
Tần Mộ Sinh là con vợ cả của Tần thượng tá, nếu hắn không chủ động gây chuyện, mấy hộ vệ cũng không thể làm gì hắn, chỉ là đứng ở xung quanh đề phòng.
"Ta sẽ không từ bỏ." Tần Mộ Sinh ném xuống những lời này, xoay người ra khỏi nhã gian.
Nhiễm Vân Sinh nhíu mày, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nhiễm Nhan, "Định hôn ước khi nào vậy?"
Nhiễm Nhan duỗi tay rót cho mình một chén nước, bưng lên nhấp một ngụm mới nói: "Ước chừng là nửa tháng trước đi, A gia đại khái cho rằng ta bệnh nguy kịch, không sống được bao lâu, vì thế định ra cọc hôn nhân này."
Dừng một chút, Nhiễm Nhan thấy sắc mặt Nhiễm Vân Sinh không vui, ngược lại an ủi: "Ta nếu thật là bệnh nguy kịch, gả qua đó cũng không sao, dù sao cũng không sống được mấy ngày, nhưng nếu lành bệnh, ta nếu không muốn thì không ai có thể ép ta, Cao thị cũng vậy. Thập ca, ta sẽ bảo hộ chính mình, đừng lo."
Nhiễm Vân Sinh rũ mắt, che khuất đi con ngươi như nước hồ thu, khẽ 'ừ' một tiếng, nhìn không ra thần sắc. Tâm tình có vẻ hòa hoãn, mới quay đầu sai gã sai vặt đi nói cho tửu lầu đổi một bàn đồ ăn tới.
Bởi vì bị Tần Tứ lang quấy nhiễu, khi Nhiễm Vân Sinh dùng cơm vẫn luôn có chút thất thần, ăn cũng rất ít. Bất quá mấy chuyện này đối với Nhiễm Nhan lại không đau không ngứa, căn bản ảnh hưởng không lớn.
Cơm xong, hai người ở nhã gian nghỉ ngơi một chút rồi đi dạo ra chợ đông.
Nhiễm Vân Sinh thấy những gì Nhiễm Nhan mặc hay mang trên người đều là những thứ quá bình thường, đến cả vài món trang sức cũng không có, liền dẫn nàng đi mua sắm khắp nơi, phàm là đồ gì mà Nhiễm Nhan nhìn hơi lâu một chút, thậm chí chỉ cần nhìn thấy, không bàn giá cả, toàn bộ đều đóng gói mang đi.
Tiêu tiền như nước, hơn nữa Nhiễm Vân Sinh dung sắc rực rỡ, bộ dạng lúc cười rộ lên có thể làm ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm, bởi vậy hai người đi đên đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Dạo hết một vòng, phía sau đã nhiều thêm hai chiếc xe ngựa, may mà Nhiễm Nhan cũng không phải người thấy cái gì cũng đều mới lạ, nếu không Nhiễm Vân Sinh thật sự có thể đem toàn bộ chợ đông dọn sạch sẽ.
Nhiễm Vân Sinh là người rất cẩn thận, thấy Nhiễm Nhan có vẻ mệt mỏi, trên trời cũng bắt đầu kéo mây dày đặc, có vẻ sắp mưa, liền gọi xe ngựa tới chuẩn bị đưa nàng về.
Hẻm nhỏ ở Tô Châu phần lớn xe ngựa không thể đi qua, chỉ có thể sau khi đi ra từ chợ đông nương theo đường cái lớn đi thẳng ra khỏi cửa thành đông, sau đó lại đi vòng bên ngoài để đến thôn trang ở thành nam.
Lên xe ngựa, Nhiễm Nhan dựa vào cửa sổ, nhìn xuyên qua mành thưởng thức cảnh trí bên ngoài.
Rặng mây đỏ của hoàng hôn đã che kín chân trời, ánh sáng màu da cam bao phủ toàn bộ thành Tô Châu, trên tường trắng ngói sẫm cũng ánh lên màu sắc ấm áp, trong không khí có chút ẩm ướt quá mức, cùng với nhiệt độ cực cao còn tàn lưu từ buổi ban trưa, làm người cảm thấy như đang ở trong lồng hấp, quần áo trên người dính sát vào da, rất là khó chịu.
Hơi nước bốc hơi trong không khí dần dần hóa thành sương mù, trên nền đá xanh cũng phảng phất như đang tích ra nước, chim én tốp năm tốp ba, thấp thấp mà bay xẹt qua con đường nhỏ.
Theo mây đen dần bao phủ lên ráng chiều màu đỏ, sương mù cũng theo đó mà dày lên, trong sương mù mờ mịt những dinh thự lầu các hai tầng xây bằng gạch và gỗ như ẩn như hiện, mái cong đỉnh nhọn, cánh cửa sổ khắc hoa, tường thấp, mái ngói hồ điệp*, nơi chốn tràn ngập ý vị Giang Nam nồng đậm.
Xe ngựa vừa ra khỏi chợ đông không lâu, mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách rơi, giọt mưa, rất nhỏ rất mịn, giống như những sợi tơ dài mảnh đang tuôn xuống, lả tả lả tả, lặng yên không một tiếng động mà dệt thành một cái lưới lớn với những mắt lưới nhỏ li ti, giữa những bức tường trắng ngói sẫm như giăng kín một tầng lụa mỏng, tựa như tranh thuỷ mặc, trường phái thủy mặc Giang Nam.
Nhiễm Nhan đẩy mành che ra nhìn nhìn, đánh mất ý tưởng đi bái phỏng Lưu Thứ Sử.
Nàng vốn định thỉnh cầu tự mình nghiệm thử thi thể thị tỳ Ân phủ, nhưng vì trời mưa, sắc trời sẽ mau tối hơn so với ngày thường, nếu trời mưa lớn, đường ruộng nhỏ sẽ càng khó đi hơn, hơn nữa nàng cũng không muốn cho nhiều người biết chuyện mình biết nghiệm thi, Nhiễm Vân Sinh đang ở bên cạnh, cũng không tiện đi. Bèn quyết định giờ cứ về thôn trang nhìn xem Vãn Lục khôi phục ra sao, ngày mai khi ra ngoài chẩn bệnh, lại đi bái phỏng Lưu Thứ Sử.
"Thập ca, sắc trời đã tối, lại mưa, ngươi hay là về phủ trước đi, phái mấy hộ vệ đưa ta về là được." Nhiễm Nhan nói.
Nhiễm Vân Sinh trầm ngâm một chút, từ thành đông đến thành nam đường không tính xa, hơn nữa trị an cũng không tệ, cũng không có đạo tặc, lúc này trời chưa tối hẳn, đến khi trở về thì lại không dễ đi như vậy, liền nói: "Vậy cũng được, vừa lúc ta tối nay còn có chút việc, ngươi về đến thôn trang thì lệnh những người này trở về bẩm báo lại cho ta."
"Được." Nhiễm Nhan đáp ứng.
Nhiễm Vân Sinh gõ gõ thành xe, yêu cầu xa phu dừng xe ngựa lại bên đường, sau khi nhảy xuống xe ngựa, từ bên ngoài vén màn trúc lên nói với Nhiễm Nhan: "Ta vừa trở về, có rất nhiều việc cần hoàn thành, mấy ngày kế tiếp có thể sẽ rất bận, chờ rảnh rỗi ta lại đi tìm ngươi."
"Ân." Nhiễm Nhan gật đầu.
Mành vừa mới buông, lại bị vén ra, lộ ra nụ cười sáng sủa của Nhiễm Vân Sinh, "Thất Tịch trên sông Bình Giang vô cùng náo nhiệt, đến lúc đó Thập ca mang ngươi tới đó tìm một như ý lang quân đi!"
Dứt lời, còn nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với nàng. Trong màn mưa tinh tế, nụ cười khuynh thành của hắn tựa như một đóa hoa Phù Tang minh diễm, bị những giọt mưa Giang Nam tưới đẫm ôn nhu, nhiệt tình cùng ôn nhuận dung hợp hoàn hảo, làm người không rời được mắt.
Màn trúc hạ xuống, xe ngựa lại đi tiếp.
Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, dựa vào thành xe lẳng lặng mà nghĩ mọi chuyện, đem toàn bộ chuyện phát sinh mấy ngày nay từng chuyện từng chuyện xâu chuỗi lại.
Đầu tiên là Hàn Sơn con trai của Huyện thừa huyện Tấn Lăng bị độc chết ở kỹ quán, rồi đến thi thể thị tỳ của Ân Miểu Miểu vô cớ mà nằm ở Ngọc Lan cư, xem tình hình thi thể, rõ ràng không phải chết vào ngày hôm đó, ngay sau đó là có người muốn giết Vãn Lục diệt khẩu, ở giữa còn có cái chết của Dương phán tư.
Cái chết của Dương phán tư...xem biểu hiện quan tâm thái quá của Lưu Thứ sử, Nhiễm Nhan suy đoán hắn có khả năng đã biết hung thủ là người nào, mà hung thủ cũng có khả năng tạo thành uy hiếp nhất định đối với hắn, nếu không đường đường một Thứ sử sao đến mức nghiệm thi còn phải lén lút như vậy, không dám sử dụng ngỗ tác thâm niên, ngược lại vì giấu tai mắt người khác mà đi thỉnh nàng một tiểu nương tử không biết trình độ ra sao.
Mà trong cái chết của Hàn Sơn cùng thị tỳ kia rõ ràng là có người cố ý nhằm vào Tần Mộ Sinh, biểu hiện của Lưu Thứ sử cũng phù hợp với hành động Thứ sử một Châu nên có, cho nên đây hẳn là hai án kiện không liên quan.
Như vậy Hàn Sơn chết, thị tỳ chết, Vãn Lục bị thương, giữa ba người có quan hệ gì không?
Tần Mộ Sinh hoài nghi việc này là Ân Miểu Miểu làm, có khả năng này sao?
Nhiễm Nhan không thể quang minh chính đại mà đi điều tra chuyện Ân phủ, cho nên trước mắt tạm thời chỉ có thể căn cứ những manh mối đã có để phân tích, nếu hung thủ là Ân Miểu Miểu, trước tiên không đề cập tới thủ pháp và thời gian gây án, đầu tiên phải xác định nàng có đủ động cơ giết người hay không, muốn biết điểm này, chỉ sợ phải biết rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra những chuyện gì với Ân Vãn Vãn, nàng là chết như thế nào.
Nhiễm Nhan đang nghĩ đến nhập thần, xe ngựa đang chạy bỗng nhiên khựng lại, ngừng ở bên đường.
Nhiễm Nhan ổn định thân mình, gõ gõ thành xe, bên ngoài truyền đến thanh âm xa phu, "Nương tử, đối diện có xe ngựa chạy lại đây, hình như kẹt đường."
Con đường đi từ thành đông qua thành nam khá hẹp, xe ngựa bình thường chạy cẩn thận một chút có thể khó khăn mà lách qua được, chỉ là xe ngựa Nhiễm Nhan đang ngồi rất lớn, nghĩ xe ngựa từ đối diện chạy tới cũng vậy, cho nên mới bị kẹt lại.
*Lời editor: làm mấy đoạn tả kiến trúc này mà toát mồ hôi, còn mệt hơn đọc cảnh H, vận dụng hết tất cả các kỹ năng lẫn đồ phụ trợ...nghĩ cái gì đó hả?...là từ điển, từ điển đó, cả baidu nữa, nhưng vẫn cảm thấy dịch có chút bậy, chắc phải đi một chuyến Giang Nam (thời nhà Đường thì càng tốt) mới tả được mấy cái nhà này – hổm giờ leo mệt mỏi mới tới được cái chân núi, đi kiếm đồ ăn mừng chương thứ 50 đây...
....
...Tiêu Tiêu ơi về ăn cơm! Chạy đâu rồi? có ai thấy không? Có ai từ đầu truyện tới giờ thấy Tiêu Tiêu không? Tô Tô đến áo cũng lột rồi mà Tiêu Tiêu cái vạt áo cũng chưa thấy nữa...
Nói chứ chương tới là nhất kiến (mà vẫn chưa) khuynh tâm nha *vẫy khăn*