(revised 14/4/2020)
Chủ tớ hai người ở dưới hành lang phơi nắng một hồi, Hình Nương liền bưng thuốc từ tiểu viện bên cạnh tiến vào, nhìn thấy Nhiễm Nhan ngồi ở dưới hành lang, vội vàng đi tới, đem khay đặt trên lan can, kéo tay Nhiễm Nhan vui vẻ mà chảy nước mắt, "Nương tử tỉnh rồi a, tỉnh là tốt, để lão nô đi thỉnh Ngô thần y lại đây xem cho ngài một cái."
Nhiễm Nhan gật gật đầu. Nàng cũng biết bắt mạch, phối dược trong trung y, đặc biệt là am hiểu phối dược, nhưng bắt mạch lại không quá tinh thông, để cho người khác tới xác nhận một chút cũng tốt.
Hình Nương đi một hồi, liền dẫn về một lão nhân nhìn có vẻ lam lũ, mặc áo vải cũ màu nâu, trong tay nắm chặt một cái túi màu xám, râu tóc tuyết trắng, đầu bạc bù xù, trên đỉnh đầu là một búi tóc hỗn độn, bên trên cắm một cây mộc trâm, lắc lư theo bước đi, giày cũng cũ nát đến mức có thể rách ra bất cứ lúc nào.
Bộ dáng nghèo túng như vậy, nhìn không ra y thuật cao siêu.
Nhiễm Nhan sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa từ tàn lưu ký ức, lão nhân này là một giang hồ y linh mà mẹ kế nàng tùy tiện tìm tới cho có lệ với trưởng lão trong tộc và A Lang, tên là Ngô Tu Hòa.
Chỉ sợ mẹ kế nàng cũng không ngờ tới, linh y này xác thật cũng có chút bản lĩnh, đem Nhiễm Nhan từ bệnh tình nguy cấp mà kéo thêm hai năm, hơn nữa còn tự nguyện lưu tại trong thôn trang chữa bệnh cho Nhiễm Nhang. Mới đầu Nhiễm gia còn phát cho hắn một ít ngân lượng, giờ còn không trả tiền.
Các nàng đều gọi Ngô Tu Hòa là thần y, không phải bởi vì hắn y thuật thật sự cao siêu, chỉ là xuất phát từ ý nghĩ cảm kích.
"Ngô thần y." Nói như thế nào Ngô Tu Hòa cũng coi như là đồng nghiệp của Nhiễm Nhan, hơn nữa tâm địa cũng tốt, Nhiễm Nhan được Vãn Lục nâng đứng dậy nghênh đón.
Ngô Tu Hòa hừ hừ hai tiếng, nhìn nhìn hai mắt Nhiễm Nhan, thấy nàng sắc mặt xanh tái, ngày xưa một đôi mắt đẹp long lanh giờ lại lộ ra tử khí, không khỏi nhíu mày, duỗi tay nắm cổ tay nhỏ gầy của Nhiễm Nhan.
"Mạch tượng hữu lực, liên tục không bị đứt quãng, đã tốt hơn trước" Ngô Tu Hòa xoa chòm râu thưa thớt, chậm rãi nói.
Ngô Tu Hòa lại nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhiễm Nhan, ngạc nhiên nói: "Đã tốt lên rồi, mà sao sắc mặt này lại không giống vậy a..."
Cho dù Ngô Tu Hòa y thuật cao siêu, cũng sẽ không tưởng nổi, đây là bởi vì thân thể của Nhiễm Nhan nhưng linh hồn đã thay đổi, còn chưa hoàn toàn thích ứng, hơn nữa, Nhiễm Nhan kiếp trước có bộ dáng nửa chết nửa sống, tử khí trầm trầm, tướng mạo như vậy thì có thể tốt chỗ nào.
Ngô Tu Hòa khai một phương thuốc, giao cho Hình Nương, "Đã chuyển biến tốt đẹp, cần phải đổi cái phương thuốc mới được."
Phương thuốc này khai ra, thần sắc Hình Nương cùng Vãn Lục là vừa vui mừng lại vừa ưu sầu, vui mừng là nương tử triền miên trên giường bệnh rốt cuộc có chuyển biến tốt đẹp, ưu sầu là trước mắt đâu còn tiền mà đi bốc thuôc a, huống hồ phương thuốc này yêu cầu thuốc bổ tốt nhất.
Hình Nương lặng lẽ nháy mắt với Vãn Lục, ra hiệu nàng đừng nhắc tới việc này trước mặt nương tử.
Vãn Lục mím môi, duỗi tay tiếp nhận phương thuốc, thật cẩn thận mà bỏ vào túi bên trong tay áo, khuyên Nhiễm Nhan: "Nương tử bệnh nặng mới khỏi, vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi bốc thuốc."
Nhiễm Nhan không phải không thấy được động tác nhỏ của các nàng, chỉ gật đầu, để Hình Nương dìu vào phòng.
Ngô Tu Hòa liếc nhìn Vãn Lục, thấy nàng một tay gắt gao nhéo tay áo, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng nhỏ giọng nói: "Ta đã nhiều ngày nay đi ngồi y quán trong thành, chưa từng thu tiền, nhưng thật ra được không ít dược liệu, ngươi lần này đi, có thể lấy được tiền tiêu hàng tháng thì tốt, nếu là không được cũng không cần lo lắng."
Vãn Lục hốc mắt đỏ lên, thịch một tiếng quỳ gối trước mặt Ngô Tu Hòa, thấp giọng nghẹn ngào: "Ngài đại ân đại đức, nương tử nhà ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, ta Vãn Lục kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ hoàn lại phần ân tình này cho ngài"
"Ai..." Ngô Tu Hòa than một tiếng, duỗi tay nhẹ đỡ Vãn Lục dậy, vốn dĩ hắn là một linh y nơi nơi ăn tạp uống tạp, không nghĩ tới thật đúng là ở chỗ này lại mọc ra một phần nhân tâm, hắn hơn phân nửa đời cũng chưa từng từ bi như vậy. Tuy nói trước mắt là giúp đỡ, nhưng lúc trước cũng do thấy trong mệnh Thập Thất Nương có biến chuyển, cho rằng tương lai có thể được hồi báo, bởi vậy mới tận tâm tận lực.
Nhưng Nhiễm Thập Thất Nương này cũng quá nhu nhược, chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, một chút cũng không biết tiến thủ. Ngô Tu Hòa ngửa đầu nặng nề mà thở ra một hơi, cõng lên hòm thuốc xoay người rời đi, tâm cảm thấy chuyện coi tướng này, thật là không đáng tin cậy, giờ lòng muốn giúp đỡ cũng thuyên giảm, cân nhắc giúp thêm lần cuối cùng này, xong là cuốn gói chạy lấy người.
Vãn Lục vừa lau xong nước mắt, lại thấy Hình Nương từ trong phòng đi ra, trong tay nắm một cây kim thoa, có chút lo sợ bất an mà hạ giọng nói: "Nương tử nói đem cây thoa này bán."
Vãn Lục cho rằng là bán trang sức phu nhân lưu lại, gấp gáp nói: "Đã chỉ còn lại có chút đồ vật, thế nào cũng phải lưu lại một hai món để tưởng niệm a"
"Không phải di vật của phu nhân." Hình Nương đem cây kim thoa bỏ vào tay Vãn Lục, biểu tình thấp thỏm, "Đây là cây thoa hôm qua nương tử đoạt từ Thập Bát nương, nương tử muốn cho ta đem cái này đổi tiền, nhưng vạn nhất..."
Vãn Lục trong lòng vui vẻ, duỗi tay cầm cây thoa, an ủi Hình Nương: "Cây kim thoa này khảm đá quí điệp diễn song hoa giá trị không ít tiền, bán đi đủ cho chúng ta tiêu ba đến năm tháng, cũng có tiền thuốc cho nương tử, đừng lo nhiều."
Hình Nương nhìn Vãn Lục chạy một mạch đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy bất ổn, Thập Bát nương cũng không phải là kẻ chịu thiệt, lỡ như... Hình Nương lòng tràn đầy sầu lo, nhưng nghĩ đến nương tử nhà mình đã hơn nửa năm chưa từng thấy thức ăn mặn, hiện giờ nếu không phải có Ngô thần y giúp đỡ, chỉ sợ cả dược cũng đã sớm ngưng, bởi vậy cũng không ngăn Vãn Lục lại.
Nhiễm Nhan nằm ở trên giường, hôn hôn trầm trầm mà nghĩ sự tình, ngủ lúc nào không hay.
Không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, mơ mơ màng màng được Vãn Lục hầu hạ ăn chút cháo, một lát sau, lại được nâng dậy tới uống một chén thuốc, sau đó lại ngủ tiếp.
Liên tục hai ngày, Nhiễm Nhan vẫn luôn lúc tỉnh lúc mê. Ngô Tu Hòa vốn đã thu thập xong hành lý chuẩn bị đi rồi, Vãn Lục lại túm hắn không buông tay, Hình Nương cũng khóc đến chết đi sống lại, Ngô Tu Hòa bị lăn lộn muốn nổ óc, miễn cưỡng đáp ứng chờ Nhiễm Nhan tỉnh lại rồi đi.
Vãn Lục sợ hắn đổi ý, đem hòm thuốc của hắn đoạt xuống, đến ngủ cũng ôm vào trong ngực, làm Ngô Tu Hòa tức giận đến thổi râu trừng mắt, lại bó tay không biết làm sao, hắn một đống tuổi, da mặt tuy dày chút nhưng vẫn cần mặt mũi, không thể duỗi tay đi đoạt đồ trong ngực tiểu cô nương.